Ngay từ đầu Huyết Linh Minh Côn đã không nghĩ tới việc sẽ giao dịch với Tiêu Phàm chứ đừng nói tới việc đáp ứng những điều kiện của hắn. Sở dĩ nó gọi nhiều Áo Nghĩa Thần Ngư như vậy là bởi vì nó muốn giết chết Tiêu Phàm.
Không riêng gì những thứ khác chỉ riêng việc phong ấn tám trăm con Áo Nghĩa Thần Ngư thôi thì không phải người bình thường nào cũng làm được.
Cho dù một Chiến Thần cảnh đỉnh phong thông thường thì cũng chắc chắn sẽ bị hao hết thần lực.
Khi Tiêu Phàm đã không còn thần lực thì đó cũng chính là lúc Huyết Linh Minh Côn có cơ hội đánh lén, dù Tiêu Phàm có muốn chạy trốn thì cũng chưa chắc đã trốn thoát được.
Sự thật đã chứng minh cách nghĩ của Huyết Linh Minh Côn không hề tệ, dù Tiêu Phàm biết nó không tốt nhưng cũng không thể từ chối ý tốt của nó.
Áo Nghĩa Thần Ngư đã dâng tặng, lẽ nào đến dũng khí phong ấn chúng cũng không có, vậy thì bản thân cũng quá sợ rồi.
Huống hồ Tiêu Phàm cũng không nỡ từ chối thành ý mà Huyết Linh Minh Côn biểu hiện ra.
Nhưng điều Tiêu Phàm không hề nghĩ đến đó là, đây chỉ là mưu kế của Huyết Linh Minh Côn mà thôi. Vào giờ phút quan trọng, Huyết Linh Minh Côn vẫn ra tay với hắn, cũng may là vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc hắn đã kịp trốn vào trong tiểu thiên địa, nếu không thì chắc cái mạng nhỏ của hắn đã được giao lại ở đây rồi.
“Hừ” Huyết Linh Minh Côn hừ một tiếng lạnh lùng, thân hình nó từ từ lặn xuống đáy hồ.
“Ngự!”
Thế nhưng đúng vào lúc này, một tiếng nổ đột nhiên vang lên trong hư không, ngay sau đó một điểm sáng nhỏ xuất hiện, nếu nhìn kỹ thì đó chính là một vòng xoáy màu đen ngược chiều kim đồng hồ.
Huyết Linh Minh Côn cảm nhận được một sức mạnh đáng sợ vô cùng, dù hắn có ở cảnh giới này thì vẫn cảm nhận được một sự uy hiếp chết người nào đó.
Khi nó ngẩng đầu lên nhìn thì vòng xoáy màu đen phong to lên một cách cấp tốc, che mắt không gian hình tròn khoảng mấy chục dặm trong nháy mắt, cả một vùng hư không dường như bị quấy tung lên, vỡ nát.
Huyết Linh Minh Côn chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cuồng bạo đang cắn giết thân thể nó, nó muốn phản kháng nhưng căn bản không thể phản kháng lại được.
“Thần Thông, hóa ra người đã tu luyện ra Thần Thông!” Huyết Linh Minh Côn nhìn Tiêu Phàm đầy kinh hãi, giọng nói chứa đựng cả sự sợ hãi.
Nó biết rất rõ Thần Thông là gì, chỉ có duy nhất những thiên tài tuyệt thế trong Thiên Thần cảnh mới có thể tu luyện ra được, Tiêu Phàm là một Chiến Thần cảnh, sao lại có thể luyện ra được Thần Thông chứ?
Nhưng sự thật lại là như vậy, thứ mà Tiêu Phàm đang thi triển lúc này chính là sức mạnh Thần Thông, và cũng chỉ có duy nhất sức mạnh Thần Thông mới đáng sợ như vậy thôi.
Ầm Ầm!
Hư không nổ tung, máu tươi bắn loạn bốn phía, vô số Áo Nghĩa Thần Ngư trên mặt hồ đều bị sứ mạnh Thần Thông giết chết hết, hóa thành một nguồn sức mạnh cuồn cuộn quét sạch hư không.
Cũng vào chính lúc này, trong không trung đột nhiên lộ ra một đạo thân ảnh, tựa như xuất hiện từ trong trống rỗng, đó chính là Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đưa ra một chưởng, một vòng xoáy thuận chiều kim đồng hộ lập tức xuất hiện, toàn bộ nguồn năng lực vô tận đó tràn khắp nội thể của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như muốn căng bùng ra, linh hồn hắn thi triển Sinh Tử Luân Hồi Đồ, không ngừng tinh luyện sức nạnh dồi dào kia.
Tảng đá màu trắng, Thí Thần, Phệ Hồn đều điên cuồng cắn nuốt, sức mạnh dồi dào này đơn giản mà nói chính là thần đan đối với đám Thí Thần.
Khí tức của bọn chúng không ngừng tăng mạnh, mặc dù không có cách nào khiến chúng đột phá Thiên Thần cảnh nhưng cũng tiến tới gần Thiên Thần cảnh một cách vô hạn.
Đám Áo Nghĩa Thần Ngư này có ẩn chứa sức mạnh của Huyết Linh Minh Côn, và sức mạnh mà chúng cắn nuốt của vô số các tu sĩ của hơn một vạn năm.
Đương nhiên, người thu hoạch được nhiều nhất vẫn là bản thân Tiêu Phàm, Sinh Tử Luân Hồi Đồ ít nhất hấp thụ được năm phần sức mạnh, linh hồn lực của hắn tăng vọt.
Vẻn vẹn trong chớp mắt, linh hồn của Tiêu Phàm đã mơ hồ có xu hướng đột phát Thiên Thần cảnh rồi.
“Giết!”
Huyết Linh Minh Côn phẫn nộ cực điểm, mấy cái móng vuốt của nó điên cuồng vồ về phía Tiêu Phàm, máu tươi vẩy ra, dù cho nó có là Thiên Thần cảnh thì cũng không thể chịu đựng nổi sự cắn giết của Thần Thông.
“Hừ, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt!” Tiêu Phàm hừ một tiếng lạnh lùng, sát ý tăng lên, Vô Tận Chiến Huyết trong cơ thể bắt đầu xoay vần, phía sau hắn, bỗng nhiên xuất hiện một ma ảnh màu đen rộng mênh mông.
Tu La kiếm đồng thời bộc phát ra ánh hào quang chói lọi, được cầm trong tay của ma ảnh, nhằm hướng Huyết Linh Minh Côn mà chém tới một cách hung mãnh.
Tiêu Phàm vốn có chút đồng cảm với Huyết Linh Minh Côn, muốn cùng nó biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng Huyết Linh Minh Côn không những không biết quý trọng cơ hội này mà còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Tiêu Phàm cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì, ngươi muốn giết ta, lẽ nào tiểu gia ta lại đứng đó để mặc cho ngươi giết sao?
Sát ý trong Tiêu Phàm lúc này cũng tăng lên, lần tấn công này dường như ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của Tiêu Phàm, thậm chí hắn còn điều động cả ba phần sức mạnh của tiểu thiên địa.
Thiên Thần cảnh thì đã sao, dù ngươi có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh để ứng phó thì dưới nhát kiếm này mọi thứ cũng sẽ đều hóa thành tro bụi chứ đứng nói đến việc ngươi không thể phát huy được sức mạnh Thiên Thần thật sự.
“Tu La…” Huyết Linh Minh Côn nhìn chằm chằm vào ma ảnh to lớn phía sau Tiêu Phàm, toàn thân nó đang run lên, như thể nhìn thấy một thân ảnh vô cùng đáng sợ vậy.
Đối với việc chiến đấu ở cấp độ này thì dù chỉ cần một giây sơ ý cũng có thể mất mạng như chơi.
Tiêu Phàm đã ra tay thì sẽ không giữ lại bất cứ chút gì, Tu La kiếm phát ra ánh sáng sắc bén cả trăm trượng giống như thể một thanh kiếm giữa thiên địa, chém thẳng xuống.
Xoẹt!
Một dải lụa xẹt qua hư không, bổ thẳng xuống mi tâm của Huyết Linh Minh Côn, đợi đến khi nó kịp định thần lại thì đã không kịp nữa rồi, cơ thể hắn bông nhiên được phân ra làm hai.
Mưa máu rơi đầy trời, mặt hồ vốn đỏ giờ được nhuộm bởi máu tươi càng trở nên đỏ hơn, huyết khí nông đậm tràn ngập bốn phía.
“Ục ục!”
Đột nhiên, một âm thanh như tiếng uống nước từ Tu La kiếm truyền tới, dù gì thì Huyết Linh Minh Côn cũng là cường giả Thiên Thần, hơn nữa còn dựa vào lực huyết mạch mà được gọi là Thần thú.
Đương nhiên Tu La kiếm sẽ không bỏ qua máu của nó.
Nhưng điều khiến Tiêu Phàm càng thêm kinh ngạc đó là, sau khi Tu La kiếm hấp thụ máu của Huyết Linh Minh Côn thì lại hóa thành một luồng năng lượng dồi dào chạy dọc theo cánh ta và truyền vào cơ thể của Tiêu Phàm.
Đồng thời, máu tươi trong cơ thể Tiêu Phàm cũng hoàn toàn sôi trào lên, hắn không khỏi trợn trừng mắt, lộ ra vẻ không dám tin.
Hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng lực huyết mạch trong cơ thể của hắn đang không ngừng tăng lên.
“Lực huyết mạch của ta có thể hấp thụ được lực huyết mạch của những kẻ khác?” Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, trong lòng dậy lên những con sóng kinh hãi.
Lúc trước, Tiêu Phàm luôn nghĩ rằng lực huyết mạch của bản thân chỉ mới hoàn thành đột biến mà thôi, nhưng bây giờ xem ra nó không hề đơn giản như vậy.
Nếu lực huyết mạch có thể hấp thụ lực huyết mạch khác đột biến, vậy thì chẳng phải lực huyết mạch sẽ sở hữu khả năng trưởng thành vô hạn hay sao?
“Hay cho một Vô Tận Chiến Huyết.” Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.
Hắn phát hiện ra, lần này hắn trúng mánh lớn rồi, không cần nói tới những thứ khác, chỉ cần nói về Vô Tận Chiến Huyết thôi cũng đã có thể khiến hắn sở hữu khả năng tăng trưởng vô hạn rồi.
Tiêu Phàm vốn còn thấy đáng tiếc khi giết chết Huyết Linh Minh Côn, nhưng bây giờ Tiêu Phàm cảm thấy may mắn vì nó muốn giết mình, nếu không, hắn sẽ không thể cảm nhận được công dụng kỳ diệu của Vô Tận Chiến Huyết.
“Chết!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên, một tia sáng màu máu lao lên khỏi mặt hồ, lao thẳng vào mi tâm của Tiêu Phàm trong nháy mắt, xông vào bên trong Thần cung.
“Đúng là thứ đồ chán sống!” Tiêu Phàm không khỏi cười lạnh lùng, khịt mũi coi thường.
Bên trong Thần cung, một hư ảnh màu máu đỏ dài chừng mười trượng đang ra sức hét lên giận dữ, nhưng dù nó có giãy giụa cỡ nào thì cũng không hề có bất cứ ý nghĩa gì.
Trên đầu nó, một hạt châu màu đỏ máu được treo lơ lửng, hạt châu rọi xuống những tia sáng đỏ, cầm cố nó.
Đồng thời, Sinh Tử Luân Hồi Đồ cũng đang điên cuồng rút đi linh hồn lực của nó, Tiêu Phàm cảm thấy linh hồn lực của bản thân đã đạt tới một cấp độ đáng sợ.
Nhưng điều khiến Tiêu Phàm thất vọng đó là hình như vẫn chưa có thể đột phá Thiên Thần cảnh.
Giữa Chiến Thần cảnh và Thiên Thần cảnh là một con đường dài, không hề dễ đột phá, nhất là Tiêu Phàm lại không có mệnh cách, nên không có cách nào khiến mệnh cách và thần lực chi tinh hòa làm một thể.
“Gào.” Thí Thần gầm thét không thôi, xẻ rách sức mạnh linh hồn của Huyết Linh Minh Côn.
“Thí Thần, người nuốt nó đi.” Tiêu Phàm đột nhiên nói chắc nịch.
Thí Thần nghe vậy thì gầm rú vui mừng, sau đó nó mở rộng miệng, nuốt gọn Huyết Linh Minh Côn mất chục trượng vào trong bụng.