Vô Thượng Sát Thần

Chương 1972: Đồng Thuật



Trong một lúc, vong linh xương khô đã chiếm cứ cả trời đất, khí tức hung lệ, cuồng bạo, lạnh lẽ quét sạch bốn phía.

Những vong linh xương khô thực sự rất nhiều, nhiều đến nỗi cường giả Thiên Thần cũng phải run rẩy!

Bọn Lãnh Đồng còn chưa kịp trốn đến chỗ bọn Tiêu Phàm, đã bị đại quân vong linh hoàn toàn bao phủ, chỉ còn nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết từ xa truyền đến.

Không cần nghĩ cũng biết, Lãnh Đồng cùng thuộc hạ của hắn mà bị một đám vong linh xương khô vây quanh, sẽ có hậu quả gì.

"Mọi người cẩn thận!" Tiêu Phàm nhìn đám người một chút, sau đó đạp không nhảy lên.

Thuộc hạ của Lãnh Đồng có lẽ sẽ ở lưu nơi này, nhưng hắn không tin Lãnh Đồng sẽ chết như thế.

Quả nhiên, mấy giây sau, một vòng xoáy đen phát ra trong đám vong linh xương khô, nuốt chửng những vong linh xương khô đang ngập cả bầu trời.

Ngay sau đó, một thân ảnh áo đen xông ra khỏi đám vong linh xương khô, ngoại trừ Lãnh Đồng thì còn có thể là ai?

Không thể không nói, đồng thuật của Lãnh Đồng đặc biệt bá đạo, chẳng những có sự công kích vật lý, còn có sự công kích linh hồn, những vong linh xương khô này đều được điều khiển bởi oán khí của một số cường giả, nên sợ nhất là sự công kích của linh hồn.

Cũng vì vậy, Tiêu Phàm mới tin Lãnh Đồng có thể giết ra ngoài.

Đúng là Lãnh Đồng đã giết được ra ngoài, nhưng trông cũng khá chật vật, trên mặt lộ ra một tia mừng rỡ, có thể sống sót thoát ra ngoài, thực sự là hắn đã rất may mắn.

Nhưng mà, khi ánh mắt của hắn nhìn thấy thân ảnh phía trước, vẻ mắt mừng rỡ biến mất, sau đó trở nên vô cùng lạnh lùng.

"Tiêu Phàm!" Lãnh Đồng cắn răng nghiến lợi nhìn Tiêu Phàm, lạnh lùng quát: "Là ngươi, ngươi cố ý hại ta!"

"Ta hại ngươi lúc nào?" Tiêu Phàm nhìn Lãnh Đồng cười, nói.

"Ngươi còn muốn giảo biện!" Lãnh Đồng quát mắng, hiện tại, dù là đối mặt với Tiêu Phàm, cũng không e ngại bất cứ gì, hắn biết rất rõ, hôm nay không phả hắn, thì sẽ là Tiêu Phàm chết!

"Lần trước tại thành Thiên Thương Thần, ngươi cho ta tàn quyển cũ, ngươi nhất định đã giở trò rồi! Muốn ta đi con đường này để chịu chết sao? Đáng tiếc, đã không như mong muốn của ngươi!" Lãnh Đồng hận rằng không thể lập tức xông lên chém Tiêu Phàm thành tám mảnh, sát ý vô tận trong lòng hắn không có cách nào phát tiết được.

"A, ngươi nói tán quyển cũ kia." Ngữ khí của Tiêu Phàm vẫn bình thản, không phủ nhận, bởi vì hắn thực sự đã giở trò trong cuốn sách cổ kia rồi.

Sở dĩ hắn làm như thế, một là lúc ấy Lãnh Đồng đang uy hiếp hắn, hai là hắn không thể để bản đồ về cấu tạo bên trong Tu La Sơn đưa cho người khác được.

Đương nhiên, nếu lúc đó, thái độ của Lãnh Đồng tốt một chút, Tiêu Phàm cũng sẽ không cố ý thay đổi bản đồ để dụ Lãnh Đồng đến chỗ này.

Dù sao, Tiêu Phàm cũng biết rất rõ, phần mộ ở cuối con đường cổ này đang chôn cái gì, nếu không giết chết được Lãnh Đồng, cũng sẽ khiến hắn bị trọng thương.

Nếu Lãnh Đồng không uy hiếp Tiêu Phàm, quá lắm Tiêu Phàm cũng chỉ dụ hắn đến con đường cổ khác, không đến nỗi đe dọa tính mạng.

Nghe Tiêu Phàm nói vậy, con ngươi Lãnh Đồng càng thêm lạnh lẽo, còn phát ra thêm ánh mắt khát máu, lạnh giọng nói: "Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng nếu ngươi muốn giết ta, ngươi và người của ngươi cũng chưa chắc thoát được khỏi đây!"

Lúc này, vong linh xương khô ở bốn phía đang điên cuồng giết tới, bọn Kiếm La đang đánh nhau với những vong linh xương khô.

Thật ra, thực lực của bọn Kiếm La rất mạnh, nhưng không thể làm gì những vong linh xương khô, vì quá nhiều rồi.

Người của Lãnh Đồng đều đã bị vong linh xương khô giết chết rồi, hắn tin rằng, người của Tiêu Phàm chắc chắn cũng sẽ không kiên trì được bao lâu.

"Thật vậy sao?" Ánh mắt của Tiêu Phàm bình tĩnh, từng bước bước đến chỗ Lãnh Đồng, dường như không hề lo lắng cho sống chết của bọn Kiếm La.

Con ngươi của Lãnh Đồng có chút co rụt lại, ngay cả người của mình, Tiêu Phàm cũng không lo, chỉ muốn giết chết mình.

Khẽ cắn môi, Lãnh Đồng uy hiếp nói: "Tiêu Phàm, ngươi đừng ép ta!"

"Ra tay đi!" Tiêu Phàm thản nhiên nói, dù thế nào, hắn cũng sẽ không tha cho Lãnh Đồng.

Lãnh Đồng nhiều lần đối địch với hắn cũng thôi đi, lần nào cũng muốn đẩy hắn vào chỗ chết, thậm chí không tha cho bọn Kiếm La luôn.

Loại người này, dựa vào gì mà Tiêu Phàm phải buông tha?

Chưa từng kiếm chuyện với Lãnh Đồng, Tiêu Phàm chỉ là không muốn khai chiến với Tu La Sơn, vả lại, Tu La Sơn đại diện cho Tu La vương tộc trước kia.

Ai biết được Tu La Sơn có mời được người của Tu La vương tộc, nếu như thật sự khai chiến, Tiêu Phàm cũng sẽ không có lợi gì.

Đây cũng là lý do mà Tiêu Phàm không liều sống liều chết với Sơn chủ Tu La Sơn, hắn rất kỵ Tu la vương tộc ở đằng sau của Tu La Sơn.

"Nếu ngươi muốn chết, vậy ta sẽ đồng ý với ngươi vậy!" Âm thanh của Lãnh Đồng lạnh lẽo, con ngươi đỏ ngầu nhìn Tiêu Phàm, dần dần trở nên vô cùng yêu dị.

Trước đó lúc hắn sử dụng đồng thuật, con ngươi vẫn là màu đen, nhưng bây giờ, con ngươi biến thành màu đỏ đen, trông càng thêm rét lạnh, khiến người ta run sợ.

Thậm chí, Tiêu Phàm nhìn thấy trong con mắt của hắn, còn giăng đầy những đường vân, ngưng tụ thành hình dáng của một đóa hoa màu đen.

Tiêu Phàm nhíu mày, chân không hề dừng lại, trên người hắn phát ra lực huyết mạch yếu ớt, những vong linh xương khô ở khắp nơi cảm nhận được lực lượng trên người Tiêu Phàm, bị dọa đến nỗi tránh ra.

"Luyện ngục thần quang!"

Tại lúc này, Lãnh Đồng thét lên một tiếng nổ vang, lập tức, trong cặp mắt của hắn kích xạ ra hai vệt sáng huyết hắc, những nơi hắn đi qua, tất cả đều bị hóa thành tro bụi.

Dù là những vong linh xương khô, lúc chạm phải vệt sáng máu đen kia, cũng bị hủy diệt trong nháy mắt, ngay cả một chút lực để ngăn cản cũng không có.

Càng quỷ dị hơn chính là, những nói mà vệt sáng huyết hắc kia đi qua, rất lâu hư không vẫn không thể phục hồi như cũ, vẫn là một mảnh tối tăm, thậm chỉ còn có thể thấy mờ mờ, trong bóng tối còn có những tia lửa huyết hắc đang cháy.

"Nghiệp hỏa?" Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, luyện ngục Tu La của hắn có thể điều khiển nghiệp hỏa, không ngờ Lãnh Đồng cũng có thể thi triển sức mạnh của nghiệp hỏa.

Nhưng, Lãnh Đồng không coi nghiệp hỏa như hỏa diễm mà sử dụng, mà là ngưng tụ thành tia sáng, dù tốc độ và uy lực đều cường đại hơn nhiều so với luyện ngục Tu La, mà còn là một kích giết chết.

Không thể không nói, trong đồng thuật, Lãnh Đồng đã đạt đến đỉnh cao, chắc chắn là không ai sánh bằng.

Tiêu Phàm cũng không thoái lui, khi chùm sáng huyết hắc kia đến gần, đột nhiên Tiêu Phàm nhắm lại hai mắt.

"Hiện tại biết đang chờ chết sao?" Lãnh Đồng tùy tiện cười to, hắn rất tin vào đồng thuật của mình.

Nếu trước đó, Tiêu Phàm trốn tránh, còn hy vọng chạy thoát thành công, nhưng bây giờ, Tiêu Phàm muốn trốn cũng không được.

Nghĩ đến việc Tiêu Phàm sẽ chết dưới đồng thuật của mình, trong lòng Lãnh Đồng không hiểu sao lại kích động lên, bất giác trên mặt lộ ra một nụ cười.

Nhưng, một khắc sau, nụ cười trên mặt Lãnh Đồng đơ lại, cả kinh kêu lên: "Không thể nào! Sao ngươi ngăn cản được luyện ngục thần quang!"

Chỉ một thoáng, con ngươi của Lãnh Đồng nhìn vào con mắt của Tiêu Phàm, và thấy được, đột nhiên con mắt bên phải của Tiêu Phàm mở ra.

Không sai, hắn chỉ mở con mắt bên phải!

Nhưng vệt sáng huyết hắc kia đã không đến gần Tiêu Phàm một chút nào.

Nhìn kỹ thì phát hiện, mắt phải của Tiêu Phàm đen kịt một màu, giống như một lỗ đen hư vô mênh mông, vô cùng trống rống, nhưng tản ra một khí tức mang tính hủy diệt.

Con mắt này, như có thể làm chủ sinh mệnh của bất kỳ ai, vô cùng đáng sợ.

Mắt phải dập dờn phát ra một vết sáng màu đen, tạo thành từng cơn sóng vây quanh người Tiêu Phàm, khi luyện ngục thần quang đánh trúng những cơn sóng màu đen này, dường như biến mất một cách quỷ dị, như chưa từng xuất hiện qua vậy.

"Ngươi, vậy mà ngươi tu luyện được đôi mắt trong truyền thuyết!" Lãnh Đồng kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, dọa đến nỗi phải lui lại mấy bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.