Vô Thượng Sát Thần

Chương 1974: Minh Ngộ



Hư ảnh sau lưng Tiêu Phàm không phải ai khác, chính là Thí Thần thú, hi vọng cuối cùng của Lãnh Đồng để đối phó Tiêu Phàm vì Thí Thần cũng đổ bể, đáng tiếc hối hận đã không kịp.

Thí Thần thú mở miệng lớn, dường như có thể hấp thụ tất cả thiên địa.

Đột nhiên, từng đoàn huyết sắc hồn hỏa bên trong những xương khô vong linh kia, cũng cuồn cuộn chảy về miệng Thí Thần thú sau Tiêu Phàm.

Xương khô vong linh không có huyết sắc hồn hỏa, bỗng nhiên hóa thành một đống bột phấn tiêu tán trên không trung.

Lãnh Đồng vốn dĩ còn muốn nhờ xương khô vong linh này giết chết Tiêu Phàm để chôn cùng hắn, nhưng hắn đâu có ngờ rằng, Tiêu Phàm không sợ Đồng Thuật của hắn thì thôi, lại còn có cả chiến hồn Thí Thần thú thứ kinh khủng này.

Những xương khô vong linh đã mất đi lý trí này có lẽ đáng sợ, nhưng cũng không có đáng sợ bằng Thí Thần thú.

Thí Thần có thể hấp thụ bất kể thần tính gì, oán khí bên trong những xương khô vong linh này được cổ động bằng một sợi tàn hồn và thần tính, cái tàn hồn này chẳng qua là đồ ăn của Thí Thần mà thôi.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tiêu Phàm có thể xem nhẹ những xương khô vong linh này, nói theo một ý nghĩa nào đó, những xương khô vong linh này và Thần Thi của Thần Kiếp Địa cũng là hai dạng tương tự nhau.

Thật ra không cần Trọc Thiên Hồng xuất thủ, Tiêu Phàm lúc nào cũng có thể đối phó bọn chúng.

"Oán khí thật cường đại!" Đột nhiên, Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc, cảm giác đầu có chút phồng lên.

Thí Thần hấp thụ hồn hỏa của những xương khô vong linh kia, thần tính bị Thí Thần hấp thu, nhưng những sợi oán khí này lại truyền toàn bộ cho Tiêu Phàm.

Dù là Tiêu Phàm lĩnh ngộ Tu La Áo Nghĩa, vốn ẩn chứa các loại cảm xúc khác nhau, nhưng Tiêu Phàm cũng có chút ngăn cản không nổi, có thể thấy sự đáng sợ của những oán khí này.

Vừa nghĩ tới Trọc Thiên Hồng nổi điên, trong lòng Tiêu Phàm tự nhiên hồi hộp, nói thầm: "Ta có lẽ đã chơi quá lớn rồi, Trọc Thiên Hồng nuốt nhiều oán khí như vậy, liệu có thể là đối thủ của chủ nhân phần mộ kia không?"

Tiêu Phàm lại nhìn về phía Tiếu Thiên Dương bọn họ cách đó không xa, Tiêu Phàm cố nhiên không sợ Đồng Thuật công kích của Lãnh Đồng, nhưng Kiếm La và Tiếu Thiên Dương bọn họ chưa hẳn có thể ngăn cản được.

Có điều, khiến Tiêu Phàm ngạc nhiên chính là, bộ dáng của Kiếm La và Thanh Phong lão tổ mặc dù có chút thê thảm, nhưng bọn họ vẫn còn có lý trí.

Kiếm La lĩnh ngộ Sát Lục Áo Nghĩa, có thể ngăn cản được Đồng Thuật của Lãnh Đồng là hợp tình hợp lí, chỉ là hắn không ngờ được, Thanh Phong lão tổ vậy mà cũng chặn được.

"Xem ra, Thanh Phong lão tổ đã tiến thêm một bước đột phá Thiên Thần cảnh, linh hồn của hắn phải mạnh mẽ mới có thể ngăn cản Đồng Thuật công kích của Lãnh Đồng." Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Ngược lại đám người Tiếu Thiên Dương hai mắt đỏ hoe, toàn thân nhuốm máu, dáng vẻ thê thảm hết chỗ nói, hơn nữa có vẻ điên cuồng, đang chém giết với một đám xương khô vong linh.

Sau một khắc, thân hình Tiêu Phàm lóe lên, bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh mấy người Tiếu Thiên Dương, Thí Thần điên cuồng hấp thụ hồn hỏa của xương khô vong linh xung quanh.

"Tỉnh lại!" Tiêu Phàm gào thét một tiếng, vận chuyển một tia linh hồn lực, hư không đều run rẩy mãnh liệt.

Tiếu Thiên Dương bọn họ bỗng nhiên rùng mình một cái, hung lệ chi khí trong đôi mắt bỗng chốc biến mất, cả người tựa như vô lực, tê liệt trên mặt đất.

Dáng vẻ mấy người vẫn còn sợ hãi một hồi, nhìn thấy mình còn sống, trên mặt lộ ra nét mừng rỡ.

"Công tử, chúng ta?" Sắc mặt Tiếu Thiên Dương vô cùng khó coi, hắn bị Đồng Thuật của Lãnh Đồng khống chế, khiến bản thân hết sức không cam lòng, chẳng lẽ mình ngay cả Lãnh Đồng cũng không bằng?

"Đồng Thuật, Thần Thông, đã vượt ra khỏi sức mạnh Áo Nghĩa, các ngươi bị khống chế, âu cũng là hợp tình hợp lí." Tiêu Phàm an ủi đám người một câu.

Ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa bị Lãnh Đồng lấy mất ý chí, huống chi Tiếu Thiên Dương bọn họ?

"Ta Tiếu Thiên Dương thề, tuyệt đối sẽ không có lần sau!" Tiếu Thiên Dương nghiến răng nghiến lợi nói, mặc dù hắn biết Đồng Thuật đáng sợ, nhưng hắn vẫn có chút không phục.

"Biết thẹn để lấy dũng, bây giờ có lẽ ngươi không phải là đối thủ của Lãnh Đồng, nhưng về sau, chắc chắn mạnh hơn Lãnh Đồng." Tiêu Phàm nhẹ gật đầu hài lòng.

Hắn thích nhất là người có góc cạnh như Tiếu Thiên Dương, con người một khi không có độ sắc sảo, về sau muốn đột phá cảnh giới cao hơn, cơ hồ là không thể nào.

Tiếu Thiên Dương trịnh trọng gật gật đầu, trong mắt lóe lên một vòng kiên định, sau đó lại nói: "Công tử, Lãnh Đồng đâu?"

"Ngươi muốn tìm Lãnh Đồng báo thù, hẳn là không thể nào." Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, Kiếm La đã nói trước.

"Vì sao?" Tiếu Thiên Dương nhíu mày.

"Bởi vì hắn chết rồi." Kiếm La hờ hững nói.

Tiếu Thiên Dương có chút kinh ngạc, sau đó nhìn Tiêu Phàm một cách cổ quái, thầm nghĩ trong lòng, Lãnh Đồng đã chết, ta về sau mạnh hơn Lãnh Đồng, đây không phải nói nhảm sao?

Tiêu Phàm hiển nhiên nhìn ra tâm tư của Tiếu Thiên Dương, có điều hắn chỉ cười không nói, tiếp tục hấp thụ hồn hỏa và oán khí bên trong xương khô vong linh.

Cùng với sự tăng lên không ngừng của oán khí, huyết quang quanh thân Tiêu Phàm càng thêm hừng hực, hung lệ chi khí trong hai mắt cũng hiện ra khiến người ta run sợ.

"Trọc Thiên Hồng chính là bị điên như vậy, ta không thể giống như hắn, vô tận chi hỏa, luyện cho ta!" Tiêu Phàm trong lòng quát nhẹ.

Hắn thi triển nhất tâm nhị dụng, một bên vận chuyển Vô Tận Chiến Điển, khống chế vô tận chi hỏa luyện hóa oán khí trong cơ thể, một bên tiếp tục hấp thụ hồn hỏa và oán khí của xương khô vong linh.

Theo thời gian trôi qua, Tiêu Phàm ngạc nhiên phát hiện, cảm ngộ của mình đối với Tu La Áo Nghĩa có vẻ như lại phát sinh biến hóa kì lạ nào đó.

Tu La Áo Nghĩa không giống như Sát Lục Áo Nghĩa, mà còn ẩn chứa một chút âm tính, có vẻ như oán hận, tức giận vân vân...

Mà bên trong những oán khí này, ẩn chứa chính là thứ âm tính dạng này, đây cũng là thiếu khuyết mà Tiêu Phàm lĩnh ngộ Tu La Áo Nghĩa trước đó.

"Đây chính là Tu La Áo Nghĩa thành thứ mười sao?" Tiêu Phàm như có điều suy nghĩ, lại phân ra một bộ linh hồn phân thân, bắt đầu nhất tâm tam dụng.

Bây giờ đối với Tiêu Phàm, Niết Bàn Châu cũng luyện hóa hoàn hảo, Hỏa Diễm Áo Nghĩa cũng đã lĩnh ngộ mười thành, đột phá đến Chiến Thần cảnh đỉnh phong.

Hiện tại chỉ sót Tu La Áo Nghĩa, chỉ cần Tu La Áo Nghĩa đột phá mười thành, Tiêu Phàm sẽ có thể thử tìm cách đột phá Thiên Thần cảnh.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm ngồi khoanh chân trên mặt đất, trong nháy mắt tiến vào trạng thái nhập định.

Mấy giây về sau, điều khiến Tiêu Phàm kinh ngạc là, một tia oán khí quấn quanh linh hồn bản thể của hắn vậy mà từ từ tan rã, đồng thời, huyết tinh chi khí bên ngoài cơ thể hắn cũng biến mất không thấy gì nữa.

"Công tử đây là?" Tiếu Thiên Dương kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, ánh mắt lại thỉnh thoảng quét về phía hư ảnh Thí Thần thú phía sau Tiêu Phàm.

Ngoại trừ Kiếm La, Chiến La và Sở Khinh Cuồng ra, trong lòng Tiếu Thiên Dương một mực không cách nào giữ được bình tĩnh, hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng, chiến hồn của Tiêu Phàm lại là Thí Thần thú.

Đã từng là đệ nhất Thiên Địa Lao Ngục, bây giờ lại là chiến hồn của Tiêu Phàm, việc này khiến bọn chúng làm sao chấp nhận được.

Nhưng sự thật là như vậy, bọn chúng không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.

"Hình như là tiến vào trạng thái nhập định rồi." Mấy người Kiếm La cũng hốt hoảng một hồi.

Nơi này chính là Vong Linh Sát Mộ đấy, xung quanh còn có nhiều xương khô vong linh như vậy? Ngươi lại trực tiếp tu luyện như vậy sao?

Có điều khi mọi người thấy xung quanh, phàm là xương khô vong linh tiến gần Tiêu Phàm, tất cả đều ngã xuống đất cách Tiêu Phàm ngoài hơn mười trượng, bọn họ mới nhẹ lòng.

Bởi vì Tiêu Phàm căn bản không sợ những xương khô vong linh này, chiến hồn Thí Thần thú phía sau hắn, hoàn toàn là khắc tinh của đám xương khô vong linh.

Xương khô vong linh, bọn họ lại không lo lắng, nhưng cuối chân trời cũng không ngừng truyền đến tiếng nổ ầm ầm, hơn nữa trong mây mù có thể nhìn thấy hai thân ảnh ẩn hiện.

Hiển nhiên là có cường giả đang giao chiến kịch liệt, điều này khiến đám người lo lắng không thôi, loại cấp độ chiến đấu kia, nếu như tác động đến nơi này, bọn họ chưa chắc là đối thủ.

Hiện tại, họ chỉ mong Tiêu Phàm có thể nhanh tỉnh lại.

Sau khoảng thời gian uống cạn nửa chén trà, trên thân Tiêu Phàm đột nhiên tỏa ra một luồng khí tức vô cùng phách tuyệt, một mảnh huyết hải lấy Tiêu Phàm làm trung tâm quét ra.

"Lại đột phá rồi?" Đám người Kiếm La hô lên một tiếng, trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Phàm, sau đó bị một luồng khí thế cường đại thổi bạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.