Vô Thượng Sát Thần

Chương 1982: Mời Biểu Diễn Thỏa Thích



Người vừa tới không phải ai khác, chính là đám người Thần Vô Tâm đã gặp không lâu trước đó, bọn hắn vừa mới xuất hiện, đã đề phòng nhìn mấy người Tiêu Phàm.

Mấy người Kiếm La cũng giống như thế, thần sắc lạnh lùng nhìn xem đối phương, chỉ có Tiêu Phàm vẫn bình tĩnh, ra hiệu cho mấy người bọn Kiếm La đứng sang một bên.

Thần Vô Tâm nhìn mấy người Tiêu Phàm một cái, ánh mắt cuối cùng rơi vào lối đi hắc thạch phía trước.

Giờ phút này, Hư Vô Cực Quang đã biến mất, hắc thạch thông đạo đã bình tĩnh trở lại.

“Công tử, chúng ta đến.” Một đám thuộc hạ của Thần Vô Tâm lộ ra thần sắc sợ hãi lẫn vui mừng, mấy người hận không thể lập tức phóng tới hắc sắc cung điện nơi xa.

Nhưng Thần Vô Tâm không mở miệng, bọn hắn cũng không dám tự tiện hành động.

Cũng ngay tại lúc này, phía trên bình đài lại hiện ra từng đạo từng đạo quang mang, khí tức cường đại quét sạch bốn phía, cầm đầu là một thanh niên mặc áo bào trắng, trừ Tả Giang Lê còn có thể là ai?

Tả Giang Lê vừa mới xuất hiện, thần sắc băng lãnh nhìn Tiêu Phàm, tư thế như sắp đánh nhau.

Chẳng qua là khi hắn nhìn thấy Thần Vô Tâm cũng ở đây, lúc này mới chậm rãi thu liễm sát ý, ánh mắt quét qua hắc thạch thông đạo một cái, sau đó âm dương quái khí mà nói: “Làm sao, các ngươi không dám tiến lên, chờ ta tới sao?”

Sắc mặt Thần Vô Tâm cùng Tiêu Phàm bình tĩnh, nhưng thuộc hạ của bọn hắn lại không được bình tĩnh như vậy, phẫn nộ nhìn Tả Giang Lê.

Cái gì gọi là không dám lên trước, chúng ta chỉ là vừa mới tới mà thôi, trong lòng thuộc hạ của Thần Vô Tâm trầm ngâm nói.

Tả Giang Lê tất nhiên không cho rằng Tiêu Phàm cùng Thần Vô Tâm không dám tiến vào Hắc Thạch thông đạo, hắn cho là hai phe Tiêu Phàm và Thần Vô Tâm đang đối chọi nhau.

“Thần Vô Tâm, truyền thừa của Tu La Vương này vốn là thuộc về Tu La Vương Tộc ta, ngươi sẽ không chắp tay nhường cho người khá chứ?” Tả Giang Lê lại tiếp tục nói, trong ngữ điệu có mấy phần ý vị châm ngòi.

“Tất nhiên sẽ không.” Thần Vô Tâm thản nhiên nói.

Tả Giang Lê nghe vậy, sâu trong đáy mắt lóe qua một tia mừng rỡ, nói: “Đã như vậy, có phải hay không nên đuổi những người không liên quan khỏi nơi đây?”

“Ta cần ngươi chỉ ta cách làm việc sao?” Trên mặt Thần Vô Tâm lóe qua một tia tức giận, hắn rất khó chịu với thái độ cao cao tại thượng kia của Tả Giang Lê.

Nói một câu không dễ nghe, Tả Giang Lê chỉ là một người yếu nhất bên trong tám người kế thừa, Thần Vô Tâm cho tới bây giờ đều không đặt hắn ở trong lòng.

Dù bây giờ hắn trở nên có chút khác biệt, Thần Vô Tâm cũng không coi hắn thành đối thủ, tất nhiên khó chịu với bộ dáng lão tử là thiên hạ đệ nhất của hắn.

Tả Giang Lê cau mày một cái, ánh mắt lấp loé không yên, trong lòng hắn dường như có một luồng nộ khí không cách nào phát tiết, Tiêu Phàm không nhìn nhận hắn cũng thôi đi, Thần Vô Tâm vậy mà cũng dám khinh thường hắn.

Đương nhiên, chủ yếu nhất là, tình hình có vẻ như không phát triển theo sự tưởng tượng của hắn, việc này khiến hắn vô cùng khó chịu.

Tả Giang Lê cũng không dám bức bách Thần Vô Tâm, thật muốn đắc tội Thần Vô Tâm, Tiêu Phàm lại bổ thêm một đao, mình có khả năng là kẻ thứ nhất bị đào thải.

Đồ vật nơi này Tả Giang Lê ngược lại cũng không quan tâm, nhưng lần này hắn tuyệt đối sẽ không để Tiêu Phàm rời đi nơi đây, bởi vì trên người Tiêu Phàm nắm giữ truyền thừa của Tu La Vương chân chính.

Vèo ~

Đột nhiên, hư không lại khẽ run lên, lại có sáu bóng người xuất hiện ở phía trên hắc thạch bệ đá, một người kế thừa cuối cùng - Tả Sắt mang theo thuộc hạ đến.

Khi thấy Tiêu Phàm, Thần Vô Tâm và Tả Giang Lê đang ngầm đối chọi lẫn nhau, Tả Sắt vội vàng mang theo thuộc hạ đi đến một bên, để tránh gặp tai bay vạ gió.

Trong bốn đội ngũ của bọn hắn, đội của Tả Sắt nàng là yếu nhất, một khi xông lên, kẻ chết đầu tiên, cũng không phải là người khác.

“Tả Sắt, ngươi có gặp bọn Lãnh Đồng cùng Lãnh Lưu Cảnh?” Tả Giang Lê trầm giọng nói.

Tả Sắt nghe vậy, ánh mắt lấp loé không yên, thỉnh thoảng nhìn về phía Tiêu Phàm, bên trong ánh mắt có một chút hoảng hốt.

Tả Giang Lê thấy thế, sao còn không biết xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm nói: “Ngươi biết rõ cái gì cứ việc nói, chúng ta đều là người của Tu La Vương Tộc, tất nhiên đứng ở trên cùng một con thuyền.”

Đám người Tiếu Thiên Dương nghe vậy, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, Tả Sắt biết rõ sự tình bọn hắn giết Lãnh Đồng cùng Lãnh Lưu Cảnh.

Nếu nàng nói ra việc này, Tả Giang Lê vừa vặn có cớ đối phó bọn hắn.

Kỳ thật nếu chỉ có Tả Giang Lê, Tiêu Phàm cũng không quan tâm, nhưng vạn nhất chọc giận Thần Vô Tâm, bọn hắn ba người liên thủ, Tiêu Phàm một phương không nhất định có thể địch lại.

Dù sao Tiêu Phàm trước đó đã đánh với Tả Giang Lê một trận, coi như mạnh, cũng mạnh có hạn.

“Bọn, bọn hắn bị Tiêu Phàm giết!” Ngữ khí Tả Sắt có chút run rẩy, tựa như là bị dọa không nhẹ.

“Cái gì?” Những người khác đều kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bên trong ánh mắt tràn ngập kiêng kị, thậm chí còn có một tia phẫn nộ.

Lần trước Tiêu Phàm giết Tả Lân cùng Tả Vân Mặc thì thôi, bây giờ lại giết Lãnh Đồng cùng Lãnh Lưu Cảnh, chẳng lẽ hắn là khắc tinh của người kế thừa sao?

Hoặc là nói, hắn thực sự không để Tu La Vương Tộc vào mắt?

“Tiêu Phàm, vốn để ngươi lấy được truyền thừa của Tu La Vương cũng không có gì, thế nhưng ngươi dám nhiều lần giết hại người của Tu La Vương Tộc ta, đáng chết!” Tả Giang Lê đằng đằng sát khí nhìn Tiêu Phàm.

Tả Sắt thấy thế, sâu trong đáy mắt lóe qua một tia mừng rỡ, một màn này, vừa lúc bị Tiêu Phàm bắt được, không cần nghĩ cũng biết rõ, Tả Sắt là cố ý nói ra.

“Xem ra ta vẫn là quá nhân từ.” Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, bất quá thần sắc lại không có bất kỳ biến hóa gì, ánh mắt như nhìn một tên hề đang nhảy nhót để nhìn Tả Sắt cùng Tả Giang Lê.

“Thần Vô Tâm, ngươi chẳng lẽ vẫn thờ ơ? Thật sự muốn chờ người của Tu La Vương Tộc chết hết, ngươi mới nguyện ý đối phó hắn sao?” Tả Giang Lê sắc mặt âm trầm nhìn Thần Vô Tâm nói.

Lông mày Thần Vô Tâm hơi nhíu, nhìn Tiêu Phàm một cái, thần sắc rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, tựa như tất cả những thứ này không có quan hệ gì với hắn.

Trong lòng Tả Giang Lê phiền muộn không thôi, hắn muốn gây mâu thuẫn giữa Tiêu Phàm cùng Thần Vô Tâm, nhưng hiện tại xem ra, Thần Vô Tâm căn bản không có ý đánh với Tiêu Phàm một trận.

Kỳ thật, Tả Giang Lê là có mấy phần nắm chắc có thể giết chết Tiêu Phàm, thậm chí lấy được truyền thừa của Tu La Vương, nhưng Thần Vô Tâm ở chỗ này, nếu như Thần Vô Tâm phát hiện, đến lúc đó khẳng định có phiền phức.

Nếu như Tiêu Phàm và Thần Vô Tâm có thể đồng quy vu tận, hoặc lưỡng bại câu thương, đó mới là việc không còn gì tốt hơn.

Nhưng tất cả chuyện này, cũng không phát triển theo dự liệu của hắn, trong lòng Tả Giang Lê cũng có chút nóng nảy.

Khi Tả Giang Lê phẫn nộ nhìn về phía Tiêu Phàm, đột nhiên Tiêu Phàm mỉm cười, làm một cái mời thủ thế nói: “Mời biểu diễn thỏa thích đi, ta đang xem.”

Biểu diễn thỏa thích?

Tả Giang Lê có loại xúc động muốn chửi, đây là xem mình như thằng hề sao?

Không thể không nói, Tiêu Phàm thật đúng là chỉ coi Tả Giang Lê là một thằng hề nhảy nhót, bởi vì hắn biết rõ, Thần Vô Tâm nhất định là sẽ không xuất thủ

Bởi vì đây là hiệp nghị giữa Tiêu Phàm và Tu La sơn chủ đạt thành, trước đó Tiêu Phàm cho Thần Vô Tâm ngọc phù, bên trong đã nói rõ nội dung hiệp nghị.

Chí ít, trước khi thấy truyền thừa của Tu La Vương, Thần Vô Tâm sẽ không ra tay với Tiêu Phàm.

“Thần Vô Tâm, ta biết rõ ngươi sẽ không quan tâm đến sinh tử của chúng ta, nhưng là...” Lông mày Tả Giang Lê hơi nhíu, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm nói: “Nếu như ta cho ngươi biết, Tiêu Phàm đã lấy được truyền thừa của Tu La Vương thì sao?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người Tiêu Phàm, khuôn mặt không hề bận tâm của Thần Vô Tâm kia, rốt cục nổi lên một tia gợn sóng.

Tất cả mọi chuyện hắn đều có thể không quan tâm, nhưng cùng truyền thừa của Tu La Vương có quan hệ sự tình thì lại khác, đi tới giới này, nguyên nhân chính là vì truyền thừa của Tu La Vương.

“Lời hắn nói là thực?” Thần Vô Tâm vẫn một mực trầm mặc rốt cục phun ra một câu.

Tiêu Phàm thần sắc như thường, cười nhạt một tiếng nhún vai nói: “Ta ngược lại cũng muốn lấy được truyền thừa của Tu La Vương, nhưng ta chân trước bước vào nơi này, ngươi chân sau đã đến, ta có thời gian lấy được truyền thừa của Tu La Vương sao?”

Thần Vô Tâm cau mày một cái, Tiêu Phàm cũng không có lừa hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía Tả Giang Lê, trong mắt lấp lóe một chút giận dữ, ngữ khí lạnh như băng nói: “Ngươi muốn mượn đao giết người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.