Vô Thượng Sát Thần

Chương 218: Tái Chiến Kiếm Vương Triều



Vòng thứ hai, đội Đại Yến Vương Triều thắng, dù sao cũng trong dự kiến, có Bàn Tử có thể chiến thắng Trần Phong ở trong đội, nếu như ngay cả vòng thứ hai đều không qua, Hoàng Thành Thập Tú vậy thực không tính là gì.

Hai đội ngũ khác theo thứ tự là Kiếm Vương Triều và Kỳ Vương Triều, lại thêm Đại Yến Vương Triều, ba chi đội ngũ tiến vào vòng thứ ba, tiến hành thi đấu vòng tròn.

Tiêu Phàm nhìn đám người Chiến Vương Học Viện, trong lòng ngưng tụ:

- Bây giờ Chiến Vương Học Viện chỉ còn lại Vân Lạc Trần, Khúc Lân cùng Triệu Vô Bệnh còn có thể chiến một trận, thêm Bàn Tử cũng mới bốn người. Kiếm Vương Triều thành viên dự bị rất nhiều, hơn nữa thực lực tổng hợp rất mạnh, Kiếm Tam kia chính là Chiến Tông hậu kỳ, bọn hắn rõ ràng không phải là đối thủ. Cho dù tăng thêm ta, cũng mới năm người.

- Tốt, nghỉ ngơi nửa canh giờ, có thể tiến hành vòng thứ ba.

Tuyết Ngọc Long đột nhiên đứng dậy, cười nhạt một cái nói:

- Trận đầu vòng thứ ba, Kiếm Vương Triều đối chiến Đại Yến Vương Triều.

Nghe nói như thế, Tiêu Phàm không khỏi nhíu mày, Tuyết Ngọc Long thực sự là không cho đám người Đại Yến Vương Triều thời gian thở dốc. Nếu như là hắn, trận chiến này sẽ nhận thua, nhưng hắn biết bọn Vân Lạc Vũ không thể nào nhận thua.

Điểm này Tiêu Phàm rất rõ ràng, đổi vị trí suy nghĩ một cái, nếu như giờ phút này chiến đấu là Thần Phong Học Viện, Tiêu Phàm hắn cũng không có khả năng nhận thua.

Chính như Bàn Tử nói, người tranh một hơi, Phật tranh một nén nhang:

- Chiến Vương Học Viện bốn chữ này, tầm quan trọng đối với Vân Lạc Vũ bọn hắn có lẽ không kém hơn sinh mệnh.

Đột nhiên bảy đạo thân ảnh từ trên Ánh Tuyết Lâu gào thét xuống, giống như bảy chuôi Thần Kiếm ra khỏi vỏ, tuyệt thế sắc bén.

Bảy người vững vàng rơi ở trên mặt băng. Bảy người này, ba Chiến Tông cảnh đỉnh phong, bốn Chiến Tông cảnh hậu kỳ, thực lực này ở Thập Nhị Đại Vương Triều xem như mạnh nhất.

Bảy người Kiếm Vương Triều cười nhạt nhìn đám người Đại Yến Vương Triều trên Ánh Tuyết Lâu. Sắc mặt Vân Lạc Vũ, Khúc Lân cùng Triệu Vô Bệnh âm trầm vô cùng, trong lòng bọn hắn không cam, thế nhưng lại không thể làm gì.

Lý Tuyết Y, Vân Lạc Tuyết, Hạ Lôi cùng Ôn Nhã bốn người sắc mặt trắng bệch, bọn hắn bị thương rất nặng, nhất thời lại không có khả năng xuất chiến?

- Chẳng lẽ các ngươi liền muốn từ bỏ như vậy?

Bàn Tử mị mị hai mắt, nhìn bảy người Kiếm Vương Triều phía xa.

- Nam Cung huynh, chúng ta không muốn liên lụy ngươi.

Vân Lạc Vũ hít sâu một hơi nói, hắn cũng không phải là sợ, nhưng hắn thực không muốn liên lụy Bàn Tử, Bàn Tử là Thần Phong Học Viện, không có quan hệ gì với Chiến Vương Học Viện.

- Liên lụy ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng hiện tại chỉ là sự tình của Chiến Vương Học Viện các ngươi sao?

Bàn Tử lắc đầu, sắc mặt chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh.

- Thế nhưng chúng ta chỉ có bốn người?

Vân Lạc Vũ đắng chát cười một tiếng, đối phương bảy người, bọn hắn chỉ có bốn người, sao có thể là đối thủ?

- Ai nói chúng ta chỉ có bốn người?

Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, bỗng nhìn về phía không trung.

Mười mấy giây trước đó, Tuyết Ngọc Long nhìn người Đại Yến Vương Triều không có động tĩnh, lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm nói:

- Tiêu Phàm, có vẻ như ngươi cũng là người Đại Yến, thế nào, ngươi không muốn góp một phần lực cho Chiến Vương Học Viện Đại Yến à?

Tiêu Phàm trong lòng cười lạnh, đây mới là trọng điểm đi, Tuyết Ngọc Long ngươi đoán chừng đang ước gì ta và Bàn Tử ra sân.

Có điều Tiêu Phàm mặt ngoài vẫn giữ vững bình tĩnh, cười nói:

- Tam Hoàng Tử đã nói, không dám không theo.

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm xoay người nhảy xuống Ánh Tuyết Lâu, thân ảnh nhẹ như yến, hướng về mặt sông lướt tới, Bàn Tử vừa vặn ngẩng đầu nhìn về phía hư không, nhìn thấy thân ảnh Tiêu Phàm.

- U Vương cũng tham gia?

Ánh mắt Vân Lạc Vũ sáng lên, Tiêu Phàm cường đại hắn đã được chứng kiến, liên tiếp chiến thắng hai trận Bách Lý Văn Phong cùng Bách Lý Cuồng Phong.

Mấy người Kiếm Vương Triều này, Tiêu Phàm sao lại để vào mắt được?

- Ha ha, Triệu Vô Bệnh cũng đến.

Triệu Vô Bệnh đầu tiên từ Ánh Tuyết Lâu nhảy xuống, khí tức cường đại tỏa ra, mấy người Bàn Tử lần lượt cùng lên, tất cả đều xuất hiện sau lưng Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm hướng về phía đám người mỉm cười, hắn cũng chưa từng nghĩ tới, ở Tuyết Nguyệt Hoàng Thành này còn có cơ hội cùng Vân Lạc Vũ, Triệu Vô Bệnh và Khúc Lân kề vai chiến đấu.

- Chỉ năm người các ngươi?

Một đạo âm thanh u lãnh vang lên, người nói chuyện là Thất Dạ trước đó từng bị Tiêu Phàm đánh bại, quanh thân nàng sát khí đằng đằng, hận không thể ăn sống nuốt tươi Tiêu Phàm.

- Năm người đủ rồi.

Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh.

- Là ngươi giết Ngũ Dạ? Cũng tốt, vậy chúng ta cũng không cần hạ thủ lưu tình, Tiêu Phàm này giao cho ta, những người khác giao cho các ngươi, tốc chiến tốc thắng.

Một nam tử áo đen trong đó mở miệng, thực lực Chiến Tông cảnh đỉnh phong lộ ra không chút nghi ngờ.

Hô hô!

Sáu người khác nhao nhao gào thét hướng về phía bốn người Bàn Tử, đồng thời, nam tử áo đen hóa thân xẹt qua như điện về phía Tiêu Phàm, kiếm quang gào thét, thế như sấm sét.

Tiêu Phàm đứng tại chỗ, tóc đen lay động, trong con ngươi hắn chỉ có một đạo kiếm ảnh, cái khác đều không tồn tại.

Bang!

Đột nhiên Tiêu Phàm động, trong tay hắn bỗng xuất hiện một chuôi Hắc Thiết Kiếm, một cỗ khí tức nặng nề khuấy động tứ phương, Hắc Thiết Kiếm nhẹ nhàng quét ngang, trực tiếp ngăn cản trước người.

Nam tử áo đen một kiếm trảm tại bên trên trọng kiếm Vô Phong, thân thể Tiêu Phàm đột nhiên hướng đi vòng ra phía sau, không, nói đúng ra là lướt tới, trên mặt băng cũng không có bất kỳ vết cắt nào.

- Thân Pháp Chiến Kỹ thật tinh diệu.

Đám người có người kinh hô, cùng người cao hơn một cảnh giới giao thủ, vậy mà chân không chạm đất, họ là lần đầu tiên nhìn thấy.

- Đây chính là tự tin của ngươi?

Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn nam tử áo đen, khóe miệng hơi cong.

- Tịch Diệt Trảm!

Nam tử áo đen biến sắc, Tiêu Phàm cường đại hơn hắn tưởng, hắn không dám khinh địch. Tại đỉnh đầu hắn đột nhiên hiện lên một chuôi quang kiếm màu xám, khí tức tử vong từ trên quang kiếm màu xám cuốn tới.

Lúc nam tử áo đen thi triển một kiếm, quang kiếm màu xám cùng kiếm của hắn hòa làm một thể, uy lực bạo tăng, một kiếm này tuyệt đối là thực lực Lục Phẩm Chiến Kỹ, cho dù Chiến Vương sơ kỳ đoán chừng cũng không dám chính diện đối kháng.

- Quá chậm!

Tiêu Phàm lắc đầu, kiếm động theo thân, thân động theo gió, Tiêu Phàm trực tiếp biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã đứng trước người nam tử áo đen.

Răng rắc!

Vô Phong trọng kiếm hung ác chém xuống, một tiếng vang thanh thúy truyền ra, trường kiếm trong tay nam tử áo đen xuất hiện một tia khe hở, khiến ánh mắt nam tử áo đen run lên.

- Nát!

Tiêu Phàm nhẹ nhàng thốt ra một chữ, khí thế toàn thân bạo tăng, trọng kiếm Vô Phong hung hăng đè xuống, tóc dài bay múa giống như một tôn chiến thần tuyệt thế.

Ầm! Vô Phong Kiếm nặng nề trực tiếp chém nát trường kiếm của nam tử áo đen, thẳng tiến không lùi, lần nữa chém về phía nam tử áo đen, không cách nào ngăn cản.

Von ngươi nam tử áo đen co rụt lại, trong mắt kinh hoảng, không chút do dự thi triển Thân Pháp Chiến Kỹ tránh về một bên.

Kiếm Tiêu Phàm nặng nề như vậy, nửa đường khẳng định không thể biến đổi phương hướng, chỉ cần tránh thoát một kích này, liền có thể sống sót.

- A!

Tiêu Phàm lộ ra một tiếng cười khẽ, Vô Phong Kiếm nặng nề đột nhiên đổi hướng, quét ngang mà ra, tại thời khắc này Vô Phong trọng kiếm 999 cân (=499.5 cân của VN) tựa như biến thành một tờ giấy mỏng, tự nhiên tiêu sái trong tay Tiêu Phàm.

- Cử Trọng Nhược Khinh (từ nặng biến nhẹ)!

Thấy cảnh này, đám người toàn thân run lên, không ít người bỗng nhiên đứng dậy, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm từ xa.

Cử Trọng Nhược Khinh là một loại cảnh giới Kiếm Ý, siêu việt Kiếm Thế, thuộc về một loại phạm trù khiến cho người ta càng khó lĩnh ngộ, hơn nữa so với Kiếm Thế, cái này không cách nào dạy bằng lời nói hay nhìn rồi bắt chước, chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ của bản thân.

Cho dù một vài cường giả Chiến Vương lâu năm cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ ra ý cảnh của Cử Trọng Nhược Khinh.

Phốc! Không ngoài dự liệu, nam tử áo đen trực tiếp bị Tiêu Phàm một kiếm chặt đứt ngang eo, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng, hắn không thể tin được, Tiêu Phàm vậy mà lĩnh ngộ Kiếm Ý, hắn có thực chỉ là Chiến Tông cảnh không?

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.