Vô Thượng Sát Thần

Chương 224: Đại Chiến Bộc Phát



Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn không biết Tiêu Phàm lúc này vì sao còn có thể bình tĩnh như vậy, lại còn dám châm chọc Tuyết Ngọc Long?

- Chân tướng phơi bày? Vốn dĩ trẫm ái mộ nhân tài, không muốn giết ngươi, không nghĩ tới ngươi dám làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế. Ngươi phải biết rõ, bởi vì ngươi, gia tộc của ngươi, còn có Đại Yến Vương Triều đều sẽ bị liên lụy!

Trên mặt Tuyết Ngọc Long lộ ra vẻ tiếc hận, một bộ dáng rất có lòng ái mộ nhân tài.

- Muốn vu oan giá hoạ?

Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, ánh mắt lại là rơi vào trên người Huyết Yêu Nhiêu, hắn cũng không phải lo lắng bản thân, mà là lo lắng bọn Bàn Tử, Niệm Niệm, còn có Vân Lạc Vũ.

- Khéo mồm khéo miệng, thù giết cha không đội trời chung, trẫm hôm nay không đem ngươi thiên đao vạn quả, khó tiết mối hận trong lòng.

Tuyết Ngọc Long vung tay lên, Ngự Lâm Quân lập tức chỉnh tề tinh tế ép về phía Tiêu Phàm bọn hắn.

- Đợi đã!

Tiêu Phàm một tiếng quát như sấm:

- Tuyết Ngọc Long, ngươi muốn giết ta, Tiêu mỗ nói nhiều cũng vô dụng, nhưng bọn họ là vô tội.

- Vô tội, bọn hắn là đồng bọn ngươi, tất cả chịu tội đồng phạm!

Tuyết Ngọc Long cười lạnh, lạnh giọng nói.

- Ý ngươi là, ta cũng là đồng bọn?

Đúng lúc này, Huyết Yêu Nhiêu một mực trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, ngữ khí vô cùng bình thản.

Nhưng mà Tuyết Ngọc Long một bên lại sầm mặt lại, vừa rồi hắn cũng đã thấy qua thủ đoạn của Huyết Yêu Nhiêu, đến cường giả Chiến Vương đều có thể tuỳ tiện chém giết, địa vị nàng tuyệt đối không nhỏ.

Huyết Yêu Nhiêu ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tuyết Ngọc Long, từ trong tay Tuyết Lung Giác tiếp nhận Niệm Niệm, đạp không hướng về mặt sông bay đi, vững vàng rơi vào bên cạnh bọn Tiêu Phàm.

Vốn dĩ Tiểu Kim cũng muốn xuống dưới, lại bị Tiêu Phàm dùng ánh mắt ngăn lại. Tiểu Kim gầm nhẹ mấy tiếng, liền xuyên xuống dưới Ánh Tuyết Lâu, lẫn vào trong đám người.

Khí thế Chiến Vương cảnh Huyết Yêu Nhiêu xuất ra làm Ngự Lâm Quân đột nhiên ngừng bước chân, dù là Trần Thiên Minh cũng lộ ra vẻ khó coi, bởi vì hắn từ trên người Huyết Yêu Nhiêu cảm nhận được một loại khí tức nguy hiểm.

Chẳng lẽ nữ tử này là Chiến Vương đỉnh phong?

- Các hạ là người nào? Lại muốn tham dự chuyện nội bộ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều ta?

Tuyết Ngọc Long nhíu mày lại, Chiến Vương đỉnh phong trẻ tuổi như vậy, không phải người Hoàng Triều có thể bồi dưỡng ra, cho dù ở bên trong Đế Quốc cũng coi như tuyệt thế thiên tài.

Hắn âm thầm cảm giác, sự tình đã vượt qua hắn dự liệu, nhưng mà tên đã lên dây không bắn không được. Hôm nay, Tiêu Phàm cùng Bàn Tử phải chết, đồng thời, Tuyết Ngọc Hiên cũng nhất định phải bắt giữ.

- Huyết Yêu Nhiêu, ngươi mang bọn hắn rời đi, ta nợ ngươi một cái nhân tình.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi nhìn Huyết Yêu Nhiêu, nói khẽ.

- Ngươi mà chết, ta cần cái nhân tình của ngươi dùng làm gì?

Huyết Yêu Nhiêu ngưng tiếng nói.

- Yên tâm, bọn hắn không giết chết được ta.

Tiêu Phàm vô cùng tự tin nói.

Huyết Yêu Nhiêu híp đôi mắt một cái, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, không biết lời nói Tiêu Phàm là thật hay giả.

Tiêu Phàm vô cùng rõ ràng, chỉ cần một câu với Huyết Yêu Nhiêu là hắn có thể không chết. Dù sao thực lực Tuyết Lâu bày ra vậy, Hoàng Thất đều phải kiêng kị mấy phần.

Nhưng hắn cũng biết, Huyết Yêu Nhiêu một khi xuất toàn lực trợ giúp hắn, hắn nợ Huyết Yêu Nhiêu một nhân tình coi như còn chưa rõ ràng, dù sao mức độ nguy hiểm của Huyết Lâu so với Tuyết Ngọc Long còn đáng sợ hơn rất nhiều, hắn cũng không muốn lâm vào trong vòng xoáy của Huyết Lâu.

Hiện tại, điều duy nhất Tiêu Phàm lo lắng chính là Bàn Tử, Niệm Niệm, còn có an nguy Đại Yến.

- Được.

Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, lập tức lạnh lùng nhìn Tuyết Ngọc Long nói:

- Ta nợ Tiêu Phàm một cái nhân tình, sự tình nội bộ Tuyết Nguyệt ngươi ta không tham dự, nhưng không thể trơ mắt nhìn Tiêu Phàm chết.

- Ngươi muốn thế nào?

Tuyết Ngọc Long trầm giọng nói.

- Tiêu Phàm chết ta có thể mặc kệ, nhưng không thể trơ mắt nhìn thấy các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, Chiến Vương cảnh nếu dám xuất thủ, đừng trách ta không khách khí!

Nói đến đây, trên người Huyết Yêu Nhiêu tỏa ra một cỗ sát khí ngút trời, Trần Thiên Minh cách khá gần cũng không khỏi rùng mình một cái.

- Còn có những người Đại Yến này, ta phải mang đi, chuyện khác ta mặc kệ.

Huyết Yêu Nhiêu lại bổ sung một câu.

Chuyện khác ta mặc kệ?

Khóe miệng đám người giật một cái, ngươi đã quản thật tốt đi, thực lực Tiêu Phàm mọi người đều biết, Chiến Tông bình thường đâu là đối thủ của hắn.

Có điều khi nhìn thấy trên trăm Chiến Tông cảnh, sắc mặt đám người lại âm trầm xuống, Tiêu Phàm một người, như thế nào là đối thủ của trên trăm Chiến Tông cảnh.

Lông mày Tuyết Ngọc Long nhíu lại, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị các trường hợp tốt xấu, liền lại phải chém giết Huyết Yêu Nhiêu. Có điều khi hắn cảm nhận được khí tức trên người Huyết Yêu Nhiêu, Tuyết Ngọc Long lại chần chờ.

Với thực lực Huyết Yêu Nhiêu, đoán chừng chỉ có cường giả Chiến Hoàng mới có thể giết chết được nàng. Một khi Huyết Yêu Nhiêu thực sự chết ở chỗ này, hắn tuyệt đối phải tiếp nhận áp lực không hề nhỏ đến từ phía sau người kia, thậm chí khả năng có nguy hiểm hủy diệt.

Hơn nữa, mục tiêu của hắn vốn là Tuyết Ngọc Hiên, Tiêu Phàm và Bàn Tử.

Tuyết Ngọc Hiên bị bắt giữ, Tiêu Phàm cũng phải chết không nghi ngờ, vậy cũng chỉ có Bàn Tử. Bàn Tử một người, về sau có thể từ từ suy nghĩ biện pháp giết hắn.

- Vân Lạc Vũ, Triệu Vô Bệnh, các ngươi đi! Ta ở lại!

Thời khắc coi như Tuyết Ngọc Long chuẩn bị đáp ứng, Bàn Tử đột nhiên quát to.

Trên mặt Tuyết Ngọc Long hiện lên một nụ cười, chỉ cần Bàn Tử chết, về sau cái vị trí Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ này liền vững chắc rồi. Dù sao vị phía sau mình nhất định sẽ toàn lực trợ giúp mình.

- Tên Bàn Tử ngốc!

Bên trên Ánh Tuyết Lâu, sắc mặt Tuyết Lung Giác đại biến, nước mắt ngăn không được chảy ra ngoài. Bàn Tử rõ ràng có thể rời đi, lúc này ở lại, há không phải sẽ phải chết?

Tiêu Phàm nhìn Bàn Tử, trên mặt hiện lên nụ cười. Hắn biết Bàn Tử bất luận thế nào cũng sẽ không rời đi, đây mới là huynh đệ!

Thần sắc hai người Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh phức tạp, lúc này Ảnh Phong đột nhiên mở miệng nói:

- Hai người các ngươi còn không mau đi, muốn khiến Tiêu Phàm vướng víu sao?

- Đi!

Tiêu Phàm lạnh lùng trừng Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh, ngưng tiếng nói.

- U Vương bảo trọng!

Hai người Vân Lạc Tuyết và Triệu Vô Bệnh nhìn nhau, cuối cùng khẽ cắn môi, nhắm mắt nói.

Hai người bọn hắn cũng tự biết thực lực mình, Ảnh Phong nói không sai, lưu ở chỗ này sẽ làm Tiêu Phàm vướng víu.

- Ảnh Phong, ngươi không đi?

Tiêu Phàm đột nhiên cười nói.

- Rất lâu không giết chóc, hôm nay là cơ hội khó có được!

Ảnh Phong cười nhạt một tiếng, một hàm răng trắng như tuyết lộ ra sáng chói.

Tiêu Phàm không nói thêm gì nữa, nhìn Huyết Yêu Nhiêu mang theo Triệu Vô Bệnh, Vân Lạc Vũ cùng Niệm Niệm đi về hướng bờ sông, Vân Lạc Vũ ôm thi thể Khúc Lân, đi lại có chút tập tễnh.

Lúc mấy người xuất hiện ở trên bờ, Khúc Huyền cùng Ô lão mang theo Vân Lạc Tuyết đi qua, nhìn thi thể Khúc Lân, Khúc Huyền sát khí đằng đằng, cuối cùng cắn răng nói:

- Về Đại Yến!

Huyết Yêu Nhiêu không có ngăn cản, Khúc Huyền cùng Ô lão hai người là Chiến Vương cảnh, chỉ cần không phải bị cường giả Chiến Vương vây quanh, tính mạng mấy người hẳn không có trở ngại.

Đưa mắt nhìn Khúc Huyền bọn hắn rời đi, Huyết Yêu Nhiêu ánh mắt lần nữa rơi trên mặt sông.

Trong lúc nhất thời, trên mặt sông chỉ còn lại Tiêu Phàm, Bàn Tử, còn có Ảnh Phong, ba người ngạo nghễ, thản nhiên nhìn trên trăm Ngự Lâm Quân bốn phía.

- Giết!

Tuyết Ngọc Long ra lệnh một tiếng, trên trăm Ngự Lâm Quân lập tức chỉnh tề phóng về phía ba người Tiêu Phàm.

- Chuẩn bị tốt chưa?

Tiêu Phàm cười nhìn Bàn Tử cùng Ảnh Phong nói.

- Trận chiến nhỏ.

Bàn Tử tựa như biến thành một người khác, khí tức Vương Bá vênh váo.

- Xem ai giết nhiều hơn?

Ảnh Phong càng không sợ hãi.

Ngay sau đó, ba đạo bóng người động như quỷ mị chém giết hướng về ba hướng.

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.