Vô Thượng Sát Thần

Chương 232: Chiến Tộc Chiến La



Ba người bọn Tiêu Phàm ngưng thần nín thở, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc không thôi, Tu La Kiếm trước đó bị linh trí Luyện Tâm Tháp sửa đổi qua, người bình thường không thể nhận ra mới đúng, Khô Lâu Chiến Vương làm sao liếc mắt liền nhận ra?

- Bang!

Đột nhiên, đại môn thanh đồng đại điện mở ra, một cỗ khí tức cổ phác, tang thương từ bên trong đại điện truyền ra, ba người phóng tầm mắt nhìn tới, bên trong u sâm vô cùng, căn bản nhìn không thấu.

Đốc đốc.

Cũng đúng lúc này, Khô Lâu Chiến Vương cử động, hướng về phía Tiêu Phàm chậm rãi đi tới. Ba người Tiêu Phàm nghiêm đề cao cảnh giác, con ngươi băng lãnh nhìn Khô Lâu Chiến Vương.

Bọn hắn cũng đại khái rõ ràng biết thực lực Khô Lâu Chiến Vương, nếu như không chủ động công kích nó, nó cũng sẽ khó giết chết bọn hắn.

Ba người cho nhau một cái ánh mắt, chuẩn bị lần nữa xuất thủ, nhưng mà khiến bọn họ rất ngạc nhiên, Khô Lâu Chiến Vương đột nhiên cúi xuống, tay phải đặt ở trước ngực, một lễ chào tiêu chuẩn của thân sĩ quý tộc.

Ba người Tiêu Phàm hoàn toàn trợn tròn mắt, không biết mở miệng như thế nào. Khô Lâu Chiến Vương đến cùng có lai lịch gì, làm sao lại đặc biệt như vậy.

Trong lúc nhất thời, ba người không biết làm sao, tiến cũng không được, lui cũng không được.

- Quý khách, mời!

Thanh âm tang thương vang lên lần nữa.

- Có vào hay không?

Bàn Tử thăm dò hỏi, Tiêu Phàm trước đó tại bậc thang bị đánh trọng thương, vạn nhất tên gia hỏa này cố ý lừa gạt họ thì sao?

Tiêu Phàm cũng có chút chần chờ, nhìn về phía Ảnh Phong nói:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Hẳn là không phải lừa gạt chúng ta đi, bất quá vẫn là không nên mạo hiểm.

Ảnh Phong ngưng tiếng nói, là sát thủ, trực giác hắn rất đúng. Nhưng cũng phải hết sức cẩn thận, bằng không không biết sớm đã chết đi bao nhiêu lần.

Tiêu Phàm cảm thụ được Bạch Thạch trong đan điền có dị dạng, hít sâu một hơi, có ý tứ thong dong chịu chết, nói:

- Ta đi vào xem xét, các ngươi ở đây đợi ta.

- Lão Tam (công tử)!

Bàn Tử và Ảnh Phong lo lắng vô cùng.

- Muốn chết cùng chết, ta liền không tin lão tử sẽ chết ở chỗ này.

Bàn Tử nghiến răng nghiến lợi nói.

- Các ngươi mà chết, ta cũng không phải là đối thủ của Khô Lâu Chiến Vương lại càng không cần phải rời đi.

Ảnh Phong lơ đễnh nói.

- Vậy thì đi thôi.

Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm trong tay, dẫn đầu hướng về phía thanh đồng đại điện, Bàn Tử và Ảnh Phong theo sau lưng.

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng ba người vẫn đi rất cẩn thận, một khi phát hiện vấn đề gì lập tức đào tẩu ngay.

Đi qua chín bậc thang, cũng không có bất kỳ dị thường gì, ba người hơi hơi buông lỏng một chút. Ngắm nhìn cửa u sâm đại điện, Tiêu Phàm khẽ cắn môi, vẫn là một bước nhảy vào.

Khiến hắn hơi hơi ngoài ý muốn là cỗ cổ lão chi khí mênh mông kia vậy mà chậm rãi biến mất. Xem ra đối phương cảm thấy tu vi bọn hắn thấp nên lúc này mới thu liễm khí tức.

Bang! Đợi ba người tiến vào đại điện, cửa điện bỗng đóng lại làm bọn Tiêu Phàm bị dọa cho phát sợ. Ngay sau đó một cỗ hàn ý băng lãnh đánh tới, ba người không khỏi lạnh run.

- Quý khách không nên kinh hoảng.

Thanh âm kia tiếp tục vang lên, chẳng biết tại sao, lần này lại làm cho người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp. Cỗ hàn ý trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, ba người Tiêu Phàm rất nhanh bình tĩnh lại.

Liếc nhìn bốn phía, trong đại điện rất tối tăm, cho dù dùng Hồn Lực cũng vô pháp thẩm thấu, không khí trong đại điện lộ ra tia cổ quái.

- Tiền bối, ngươi ở đâu?

Tiêu Phàm thử thăm dò mở miệng nói.

- Là lão hủ lãnh đạm quý khách.

Theo thanh âm vang lên, trong đại điện bỗng sáng lên, Tiêu Phàm ba người nhìn lại, hít vào ngụm khí lạnh.

Trước khi tiến vào đại điện, bọn hắn huyễn tưởng qua đại điện được bố trí tráng lệ, cũng có chất phác cổ lão, thậm chí còn có uy nghiêm trang nghiêm.

Đáng tiếc, trước mắt tất cả bọn hắn lại hoàn toàn khác biệt.

Đại điện thập phần rộng rãi, cao bảy tám mét, dài rộng tầm ba bốn mươi mét, nguy nga đại khí, bao la hùng vĩ.

Cả tòa đại điện tràn ngập sương mù nồng đậm màu trắng. Tại chính giữa đại điện trưng bày một khối hàn băng to lớn. Bên trong hàn băng đứng vững một đạo thân ảnh to lớn, thân ảnh thập phần mơ hồ khiến người ta thấy không rõ dung mạo.

Mà bốn phía hàn băng có từng đầu xiềng xích to lớn màu đen giam cầm tứ phương, liên thông với bốn phía thanh đồng đại trụ của đại điện.

- Tiền bối?

Tiêu Phàm nhìn thân ảnh bên trong hàn băng, hơi kinh ngạc. Đây có vẻ như không phải Nhân Tộc a, trong nhân tộc không có thân thể cao lớn như thế.

Nếu như không phải nhìn thấy ánh mắt toả sáng thần thái, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không tin tưởng hắn còn sống.

- Quả nhiên là Tu La Kiếm.

Cũng đúng lúc này, con mắt to lớn chuyển động một cái, nhìn về phía Ảnh Phong và Bàn Tử nói:

- Hai vị tiểu hữu, trong gian điện phụ bên cạnh có chút đồ vật, có lẽ đối với các ngươi có chút hữu dụng.

Ảnh Phong và Bàn Tử chỗ nào không minh bạch, thân ảnh to lớn kia có chuyện muốn cùng Tiêu Phàm nói riêng, nhìn thấy Tiêu Phàm gật đầu, hai người lúc này mới rời đi.

- Chiến Tộc Chiến La, kính chào Tu La Điện Điện Chủ!

- Tại hạ không cách nào hành lễ, xin thứ tội.

Đợi Ảnh Phong cùng Bàn Tử tiến vào bên trong trắc điện, thân ảnh to lớn đột nhiên kích động nói.

- Chiến Tộc?

Tiêu Phàm nghi hoặc không hiểu, lập tức lại vội vàng nói:

- Tiền bối nghiêm trọng rồi.

- Điện Chủ đại nhân không biết Chiến Tộc?

Trong lời nói Chiến La tràn ngập kinh ngạc.

- Không phải, ta biết rõ.

Tiêu Phàm liền vội vàng lắc đầu. Đối phương cho rằng mình là Tu La Điện Chủ, lúc này cung kính rất nhiều, nếu là phát hiện mình nói láo đoán chừng ngay lập tức sẽ giết chết mình.

- Vậy nói nghe một chút?

Chiến La lại nói.

Tiêu Phàm biết rõ, Chiến La hiển nhiên có chút không tin, bất quá nắm giữ Tu La Truyền Thừa, rất nhanh liền thấy được có liên quan tới Chiến Tộc.

Chẳng qua là khi tiêu hóa những tin tức, trong lòng Tiêu Phàm nổi lên kinh đào hải lãng.

Chiến Tộc, tên như ý nghĩa, vì chiến mà sinh. Nói theo một ý nghĩa nào đó thuộc về Nhân Tộc, chỉ là hình thể hắn tương đối to lớn, thậm chí to hơn Hồn Thú bình thường.

Đương nhiên, đây không phải điều Tiêu Phàm kinh ngạc. Hắn kinh ngạc người Chiến Tộc vừa ra đời đã là thực lực Chiến Hoàng, hơn nữa lực lớn vô tận, một khi trưởng thành liền có thể dời núi lấp biển.

Cường độ thể phách Chiến Tộc cường hãn đến không thể tưởng tượng. Nhục Thân có thể so với Hồn Binh, một quyền có thể phá núi, một cước có thể đạp sơn hà.

Chỉ là bởi vì Chiến Tộc quá mức nghịch thiên, nhất tộc đàn ông ít ỏi, dù vậy, Chiến Tộc vẫn là chủng tộc cường đại nhất Nhân Tộc.

Hơn nữa, trước vô số tuế nguyệt, Chiến Tộc sáng tạo ra Chiến Thần Điện, uy danh không kém Tu La Điện, chính là một trong tam đại Chí Cao Thần Điện.

Chỉ là chẳng biết tại sao, vài ngàn năm trước Chiến Tộc biến mất bên trong dòng sông lịch sử. Có người nói Chiến Tộc đã bị diệt tộc, chỉ là không nghĩ tới ở chỗ này có thể nhìn thấy.

Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, kinh ngạc nhìn Chiến La trước mắt, hồi lâu mới khôi phục lại bình tĩnh.

- Làm sao, ngươi không nói được?

Ngữ khí Chiến La đột nhiên lạnh xuống, rất hiển nhiên, hắn nghĩ Tiêu Phàm là giả mạo Tu La Điện Điện Chủ.

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, hơi chuyển động ý nghĩ, một đoàn kim sắc hỏa diễm xuất hiện, lơ lửng trên đỉnh đầu Tiêu Phàm. Một cỗ sóng nhiệt to lớn hướng về bốn phương tám hướng dập dờn đi, tất cả hàn khí chung quanh đều bị ngăn cản ở ngoài.

- Vô Tận Chiến Hồn?!

Con ngươi Chiến La khẽ run lên, thiếu chút nữa thì hàn băng bên trong đi ra, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.

- Chiến La tiền bối, ngươi còn có cái gì hoài nghi sao?

Tiêu Phàm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.