Vô Thượng Sát Thần

Chương 25: Lửa giận của Tiêu Hạo Thiên



Luyện võ tràng một mảnh tĩnh mịch, ánh mắt tất cả mọi người toàn bộ đều ngưng tụ ở trên người Tiêu Phàm, sau một lúc mới hoàn hồn.

- Tiêu Phàm thắng?

- Làm sao có thể! Chiến Hồn kia làm sao lại mạnh hơn Chiến Hồn của Tiêu U được, chẳng lẽ thực sự là Lục Phẩm Chiến Hồn!

- Lục Phẩm Chiến Hồn, đây chính là tồn tại có thể trở thành Chiến Vương a, toàn bộ Đại Yên Vương Triều, Chiến Vương có mấy người đâu chứ!

Người Tiêu gia mắt trợn tròn, rất nhiều người trong lòng hối hận không thôi, sớm biết như thế đã đứng bên cạnh Tiêu Hạo Thiên rồi a, lúc này còn bỏ đá xuống giếng, đợi một thời gian sau, Tiêu Phàm trưởng thành sẽ trả thù bọn hắn thì làm sao đây?

Tiêu U có Ngũ Phẩm Chiến Hồn, tại Tiêu Thành nho nhỏ này quả thật chưa từng xuất hiện.

Nhưng tại Yến Thành cũng không tính là gì, người có Lục Phẩm Chiến Hồn đều không ít nhưng người có thể chân chính trở thành Chiến Vương thì không lào bao.

Vì vậy, Ngũ Phẩm Chiến Hồn so với Lục Phẩm Chiến Hồn lại cũng không tính là gì.

- Ngươi bại!

Tiêu Phàm rất bình tĩnh nhìn Tiêu U.

- Bại? Ta còn không có bại!

Tiêu U cười lạnh, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, vừa dứt lời, mấy đạo thân ảnh gào thét mà tới, trong nháy mắt xuất hiện ở bên người nàng.

Tiêu U lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, sau đó lại đảo qua đám người trên đài hội nghị:

- Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, vị trí Gia Chủ Tiêu gia này, các ngươi nhường cũng được, không muốn nhường cũng phải nhường!

Lúc này, bốn người bên cạnh nàng cũng nhìn chằm chằm đám người trên đài hội nghị, chỉ cần Tiêu U ra lệnh một tiếng, bọn hắn nhất định liền sẽ ra tay.

- Gia Chủ, xin thoái vị a.

Lúc này, đám Tiêu gia Tứ Trưởng Lão đồng thời mở miệng nói.

- Mời Gia Chủ nghĩ lại!

Các Trưởng Lão khác cũng nhao nhao mở miệng.

- Nhị gia gia, xin hãy thoái vị, ta nghĩ Tiêu U đảm nhiệm chức vị Gia Chủ càng thêm thích hợp, hơn nữa, nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ta, ta cũng tin tưởng nàng.

Đột nhiên, Tiêu Thiên một mực trầm mặc không nói mở miệng.

- Thúc phụ, Thiên Nhi nói không sai, ngài vẫn là hảo hảo dưỡng lão đi, Tiêu gia cần một dòng máu mới.

Tiêu Văn cũng hợp thời mở miệng, hiện tại hắn quyết định đứng về phía Tiêu U.

Tiêu Phàm thần sắc vô cùng băng lãnh, hắn mặc dù không nghĩ Tiêu U sẽ giữ lời, nhưng ít ra, người Tiêu gia sẽ biết cẩn thận cân nhắc một lần nữa.

Nhưng sự việc lại vượt ngoài ý muốn hắn, đám người của Tiêu gia quá mức vô sỉ, điều này cũng làm cho hắn minh bạch, tại trước mặt thực lực tuyệt đối, không còn bất kỳ tôn nghiêm gia tộc gì, cả đám đều trỡ nên hèn kém đến cực điểm.

- Ha ha ~

Đột nhiên Tiêu Hạo Thiên ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, một cỗ khí thế cường đại từ hắn phóng ra, hai mắt đỏ bừng, lạnh lùng nhìn đám người Tiêu gia:

- Quả nhiên không hổ là hảo nam nhi Tiêu gia ta! Tham sống sợ chết, bán mình cầu vinh, mặt mũi Tiêu gia ta đều bị các ngươi ném đi hết!

- Vị trí gia chủ này, Tiêu Hạo Thiên ta sẽ không nhường, có bản sự, các ngươi tự mình tới lấy!

Tiêu Hạo Thiên có chút phát cuồng, thân thể lung la lung lay, độc tố trong cơ thể hắn một khi điều động Hồn Lực liền sẽ càng nguy hiểm, nhưng hiện tại, hắn cũng đã không còn lo xa được như thế.

- Ai giết hắn, người đó là Gia Chủ Tiêu gia!

Tiêu U cười lạnh, đối với vị trí gia chủ Tiêu gia, nàng không có quan tâm quá nhiều, nàng chỉ muốn trả mối hận ba năm trước đây mà thôi.

Năm đó bị Tiêu gia truy sát, nàng liền hạ quyết tâm nhất định phải trả thù Tiêu gia, Tiêu Hạo Thiên nhất định phải chết!

- Thúc phụ, đắc tội!

Tiêu Văn hít sâu một hơi, dẫn đầu hướng về chỗ ngồi gia chủ phóng đi, hắn đối với vị trí gia chủ đã thèm nhỏ dãi từ lâu, bây giờ có cơ hội, làm sao có thể bỏ lỡ.

- Đồ Hỗn trướng!

Tiêu Hạo Thiên gầm thét một tiếng, khí thế Chiến Tôn cảnh hiển lộ, Hồn Lực khủng bố cùng một chưởng xuất ra đánh bay Tiêu Văn.

Hắn trong lòng phẫn nộ tới cực điểm, hắn chưa bao giờ nghĩ tới người thứ nhất xuất thủ với bản thân lại là cháu ruột hắn, nguyên bản hắn còn dự định về sau đem vị trí gia chủ truyền cho Tiêu Văn hoặc là Tiêu Thiên.

- Ngươi đã không biết thời thế, vậy thì chết đi!

Trên đài hội nghị đám người Tứ Trưởng Lão nhao nhao hành động, giống như là đàn sói đói hướng về Tiêu Hạo Thiên tấn công.

- Hoành Tảo Thiên Quân!

Tiêu Hạo Thiên gào thét, trên đỉnh đầu hắn hiện ra một chùy ảnh to lớn, chiến ý bành trướng, khí thế cường đại mãnh liệt, đây chính là Tứ Phẩm Chiến Hồn: Lưu Tinh Chùy!

Ầm ầm!

Một đạo đạo thân ảnh bị đánh bay, huyết quang trong hư không bắn ra bốn phía, đã đến một bước này, Tiêu Hạo Thiên đã không còn gì lưu tình, bất quá khi hắn điều động Hồn Lực, độc tố bên trong cơ thể cũng bắt đầu nhanh chóng lan ra, hắn liền phun ra một ngụm máu đen.

- Lão thất phu, đi chết đi.

Đột nhiên Tiêu Thiên bộc phát xông lên, từ phía sau đánh lén Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Hạo Thiên trợn mắt quét ngang, một cỗ sát khí thực chất xuất ra đánh bay Tiêu Thiên.

- Chết!

Chỉ một thoáng, Tiêu Văn lần nữa đánh tới, một cỗ lực lượng cuồng bạo nhắm thẳng Tiêu Hạo Thiên đánh tới.

- Thứ không biết xấu hổ, ngươi còn sống chính là sỉ nhục của Tiêu gia! Lưu Tinh Trấn Áp!

Tiêu Hạo Thiên thét dài một tiếng, Lưu Tinh Chùy trên đỉnh đầu gào thét xuất ra như một ngọn núi trấn áp xuống.

Một cỗ Hồn Lực cuồng bạo quét sạch tứ phương, Tiêu Văn thần sắc cứng đờ, thân thể run rẩy quát to:

- Giúp ta!

Nói thì chậm nhưng diễn ra thì rất nhanh, Tiêu Hạo Thiên Tứ Phẩm Chiến Hồn: Lưu Tinh Chùy không có chút do dự nện xuống, khí thế khủng bố chấn động làm Tiêu Văn không ngừng ho ra máu, tại trước mặt Chiến Tôn, hắn cơ bản không có sức phản kháng.

- Ngươi... Ngươi dám giết ta?

Tiêu Văn lưu lại câu nói sau cùng, thân thể đột nhiên hóa thành một bãi thịt nát, cho dù hắn triệu hồi ra Chiến Hồn cũng không đỡ được bao nhi thời gian.

- Nhị Trưởng Lão chết?!

Để tử Tiêu gia nơm nớp lo sợ, ánh mắt mọi người đều ngưng kết lại.

Giờ khắc này, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Tiêu Hạo Thiên đều tràn ngập e ngại, chỉ có thực lực cường đại mới có thể chấn nhiếp tất cả mọi người, mọi thứ khác đều là hư ảo.

- Gia Chủ đã phát cuồng, nhanh giết hắn, hắn đã không còn tư cách đảm nhiệm chức vị Gia Chủ!

Tứ Trưởng Lão phản ứng lại, lúc này đều không quên nịnh nọt Tiêu U.

- Hôm nay ta liền thay Tiêu gia thanh lý môn hộ, các ngươi đám lang tâm cẩu phế này, dám phản bội gia tộc, biến thành chó săn cho người khác! Đáng chém!

Tiêu Hạo Thiên gầm thét, thân thể lung la lung lay nhưng không có ai dám khinh thường hắn.

- Tiêu Hạo Thiên, ngươi, ngươi muốn làm gì?

Thấy Tiêu Hạo Thiên đi tới, đám người Tứ Trưởng Lão tất cả đều biến sắc, quát mắng nói.

- Làm cái gì? Ta muốn giết người, giết đám người bại hoại gia tộc các ngươi! Một tên cũng không để lại!

Tiêu Hạo Thiên lãnh mâu lăng liệt đảo qua tất cả mọi người phía trước.

- Hạo Thiên, dừng tay.

Đột nhiên từ trong Tiêu gia, một cỗ Hồn Lực to lớn xuất hiện, lập tức trong đám người xuất hiện một đạo bóng người, đạp chân vài cái liền xuất hiện phía trên đài hội nghị.

Đây là một lão già, ánh mắt thâm thúy, dáng người khôi ngô cao lớn, ánh mắt như đuốc, quỷ dị là cùng Tiêu Hạo Thiên giống nhau đến mấy phần, nhất là thực lực trên người hắn phát ra làm Tiêu Hạo Thiên có chút e ngại.

Tiêu Hạo Thiên toàn thân lảo đảo một cái, khuôn mặt buồn bã vô cùng, người tới chính là Tiêu gia Thái Thượng Trưởng Lão: Tiêu Vân, cũng là thúc phụ của hắn, càng là cường giả Chiến Tôn cảnh đỉnh phong, lấy trạng thái Tiêu Hạo Thiên giờ phút này làm sao có thể là đối thủ của Tiêu Vân.

Là Tiêu Thành đệ nhất gia tộc, Tiêu gia làm sao có thể chỉ có Tiêu Hạo Thiên và Đại Trưởng Lão là Chiến Tôn cảnh đây, chỉ là Tiêu Vân một mực lại tu luyện nên rất ít bận tâm đến sự tình của gia tộc mà thôi.

- Thái Thượng Trưởng Lão, cứu mạng a! Gia Chủ triệt để phát cuồng rồi, hắn muốn giết tận đệ tử Tiêu gia ta.

Đám người Tứ Trưởng Lão thấy thế lập tức lên tiếng kinh hô, làm ác nhân cáo trạng trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.