Vô Thượng Sát Thần

Chương 27: Chữa thương



Luyện Dược Sư cùng Liệp Hồn Sư giống nhau, đều là một loại nghề nghiệp đặc thù trên Chiến Hồn Đại Lục, rất nhiều Luyện Dược Sư luyện ra dược dịch có thể giúp Hồn Lực tăng tốc đột phá.

Thậm chí có chút dược dịch còn có thể mở rộng kinh mạch tu sĩ, bởi vậy, Luyện Dược Sư cũng trở thành tồn tại không thể thiếu trên Chiến Hồn Đại Lục.

Trải qua vô số tuế nguyệt phát triển, Luyện Dược Sư cũng hình thành một hệ thống nghề nghiệp riêng biệt, tổng cộng chia làm Cửu Phẩm, Nhất Phẩm luyện thấp nhất, Cửu Phẩm cao nhất.

Cũng khó trách Tiểu Ma Nữ lại lo lắng như vậy, Long Tiên Thảo là dược thảo Tứ Phẩm, cho dù Tam Phẩm Luyện Dược Sư cũng không dám sử dụng tùy tiện, liều dùng hơi không đúng cũng rất có khả năng tạo thành hậu quả to lớn.

- Ta không phải Luyện Dược Sư, bất quá ta nhất định phải thử một lần.

Tiêu Phàm ngưng trọng vô cùng, hắn ch chuẩn bị tốt hai cái kế hoạch, thứ nhất là dùng dược thảo để trị liệu.

Còn thứ hai, chính là thuật châm cứu kiếp trước, Tiêu Phàm kiếp trước thân làm thần y thánh thủ, hiểu biết của hắn đối với kinh mạch và huyệt đạo tuyệt đối không có người nào sánh bằng.

Đây cũng là lá bài tẩy cuối cùng để hắn cứu chữa Tiêu Hạo Thiên, chỉ là chỉ dùng châm cứu để giải độc thì đây quả là một khảo nghiệm lớn đối với hắn.

- Vạn nhất...

Tiểu Ma Nữ có chút sốt ruột, Hồn Tinh không thể ăn bậy, dược vật không thể dùng linh tinh, đây là kiến thức thường thức của tất cả tu sĩ trên Chiến Hồn Đại Lục a.

- Không có vạn nhất, không thử, gia gia của ta hẳn phải chết không nghi ngờ, thử, thì còn có cơ hội cứu sống.

Tiêu Phàm ngữ khí rất kiên quyết.

- Vậy ta lưu lại ở chỗ này đi, có cái gì cần ta giúp, ta có thể giúp một tay.

Tiểu Ma Nữ vẫn chưa tin tưởng Tiêu Phàm.

- Trong lúc giải độc không thể để bị quấy rầy bằng không có thể sẽ thất bại trong gang tấc, cho nên nhất định không thể để cho bất kỳ ai tiến đến.

Tiêu Phàm thần sắc nghiêm nghị nói, sự tình lần này đối với hắn mà nói cũng rất khó giải quyết.

Nếu như không phải tố chất thân thể xa Tiêu Hạo Thiên hơn xa người Địa Cầu, hơn nữa thể nội còn có Hồn Lực cường đại chèo chống, thì có lẽ đã sớm chết đến không thể chết lại.

Tiểu Ma Nữ lần này không do dự, mặc dù trong lòng nàng thập phần khó chịu nhưng vẫn trực tiếp đi ra cửa, nhỏ giọng thầm thì nói:

- Đồ lưu manh, lưu manh đáng chết, dám đem bản tiểu thư làm nha hoàn sai sử, lần này tha cho ngươi, lần sau ta cho ngươi đẹp mặt!

Tiêu Phàm tự nhiên không biết ý nghĩ trong lòng Tiểu Ma Nữ, nhìn Tiểu Kim cách đó không xa nói:

- Tiểu Kim, thay ta Hộ Pháp!

Rống! Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng đi tới cửa nằm xuống, ánh mắt sắc bén cảnh giác bốn phía.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, cẩn thận cởi áo bào của Tiêu Hạo Thiên ra, khi thấy chưởng ấn phía sau hắn liền đỏ bừng cả mắt.

- Một chưởng này, tương lai ta nhất định sẽ trả cho Tiêu Vân gấp mười, gấp trăm lần!

Tiêu Phàm khẽ cắn môi, cố gắn bình tĩnh lại, trong lòng trầm ngâm nói:

- Độc tố đã lan tràn toàn thân, nếu như là kiếp trước, ta cũng thúc thủ vô sách, bất quá hiện tại có Hồn Lực khống chế độc tố, nên còn có thể miễn cưỡng liều một phen.

Nhìn thanh châm kim quang lóng lánh, Tiêu Phàm hít sâu, chỉ thấy hắn một tay vịn Tiêu Hạo Thiên, tay kia chớp động cực nhanh, sau một lát, trên lưng Tiêu Hạo Thiên đã có hơn mấy chục cây kim châm.

Mỗi cái kim châm đều phát ra kim mang nhàn nhạt, rung động nhè nhẹ, từng dòng máu màu đen theo kim châm chảy ra, một mùi hôi thối tràn ngập khắp phòng.

- Dùng Hồn Lực khống chế kim châm lại tinh chuẩn hơn lúc dựa vào thị lực và kinh nghiệm, chỉ là đối với Hồn Lực lại tiêu hao quá lớn, cũng may còn có Bạch Thạch, hơn nữa Hồn Lực của ta cũng tinh khiết hơn so với người bình thường.

Tiêu Phàm lắp bắp nói, tốc độ của hắn cũng rốt cục chậm dần, trên trán mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống, giống như vừa mới trải qua một trận chiến vậy.

Cho dù cùng Tiêu U chiến đấu, hắn cũng không có cố hết sức như thế, điều chỉnh hơi thở lại, Tiêu Phàm lấy ra một viên Hồn Tinh Tam Giai nuốt vào, một bên luyện hóa Hồn Tinh, một bên thi châm.

Thời gian từ từ trôi qua, Tiêu Phàm đã ăn ba viên Hồn Tinh Tam Giai, kim châm trên người Tiêu Hạo Thiên đã nhiều đến mấy trăm cây, huyết dịch róc rách chảy xuống mặt đất.

- Nếu như là người bình thường đoán chừng đã chết đo mất máu quá nhiều rồi a.

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói, từ khi trở thành thần y thánh thủ cho đến nay hắn chưa bao giờ gặp qua sự tình kỳ quái như thế.

- Long Tiên Thảo có công dụng bổ huyết và bổ sung Hồn Lực, hy vọng có thể hữu hiệu như thế.

Tiêu Phàm một tay ngắt một chiếc lá Long Tiên Thảo nhét vào trong miệng Tiêu Hạo Thiên, mượn lực lượng Hồn Lực trong nháy mắt đem Long Tiên Thảo luyện hóa hoàn toàn.

Sau một khắc, một cỗ sinh cơ bàng bạc từ thể nội Tiêu Hạo Thiên truyền ra, Hồn Lực không ngừng vận chuyển, huyết dịch theo kim châm chảy xuống cũng chầm chậm biến thành màu đỏ sẫm.

Tiêu Phàm trên mặt lộ ra vẻ trầm trọng, hắn biết rõ, muốn thời gian ngắn bài trừ sạch sẽ chất độc trong người Tiêu Hạo Thiên là không thể nào, cũng mày mình ở Lạc Nhật Sơn Mạch tìm được Long Tiên Thảo, bằng không Tiêu Hạo Thiên hẳn phải chết không nghi ngờ.

Đang lúc Tiêu Phàm đang tập trung giải độc cho Tiêu Hạo Thiên, bên ngoài khách sạn đột nhiên xuất hiện một tên kim bào nam tử, nam tử nhàn nhạt nhìn mọi người ở đây một cái, trên mặt cười lạnh lùng: - Đêm tối không trăng rất thích hợp để giết người, tối nay liền là tử kỳ của tổ tôn các ngươi.

Để lại một câu nói, kim bào nam tử chậm rãi tiến vào bên trong quán rượu, lẳng lặng quan sát đến động tĩnh trong khách sạn.

- Đã ba canh giờ rồi, đồ lưu manh đến cùng có được hay không a.

Tiểu Ma Nữ vô cùng nóng nảy, ở bên ngoài không ngừng đi tới đi lui, hai tay không ngừng vò xéo y phục, khó chịu trước đó đã sớm biến mất không thấy đâu, hiện tại chỉ còn lo lắng mà thôi.

- Không được, ta phải đi nhìn xem.

Tiểu Ma Nữ cũng nhịn không được nữa liền đẩy cửa phòng đi vào, một cỗ mùi hôi thối ngay lập tức đập vào mặt.

- Rống!

Sau một khắc, một đôi đồng tử màu vàng nhìn chằm chằm nàng truyền ra một tiếng gào thét, cái này làm Tiểu Ma Nữ dọa cho phát sợ, nếu như không phải nhận ra Tiểu Ma Nữ thì Tiểu Kim đã sớm công kích.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm phun ra một ngụm máu tươi, lạnh lùng nhìn về phía cửa ra vào.

- Thối... Tiêu Phàm, thật xin lỗi.

Tiểu Ma Nữ nguyên bản muốn chửi ầm lên, thế nhưng là nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm lúc này liền xìu xuống mấy phần.

- Không có việc gì, đóng cửa thật kỹ, ta không hy vọng có lần sau.

Tiêu Phàm trầm giọng nói, ngữ khí tràn ngập kiêng quyết, tâm thần lập tức lần nữa đắm chìm trong việc không chế kim châm.

Hết thảy hơn hai trăm huyệt vị, mỗi cái huyệt vị trên đều cắm một cây kim châm, lúc này máu chảy ra ngoài đã là màu đỏ tươi.

- Một lần cuối cùng.

Tiêu Phàm hít sâu, lần nữa lấy ra một viên Hồn Tinh Tứ Giai nhét vào trong miệng, Hồn Tinh Tam Giai mà mẫu thân Tiểu Kim nó hắn đều đã dùng hết, hiện tại chỉ còn lại Hồn Tinh Tứ Giai cùng Hồn Tinh Ngũ Giai.

Đồng thời, Tiêu Phàm lại ngắt một mảnh lá cây Long Tiên Thảo, nhét vào trong miệng Tiêu Hạo Thiên.

Tiểu Ma Nữ cùng Tiểu Kim lẳng lặng chờ đợi, Tiểu Ma Nữ cực kỳ không bình tĩnh, trong phòng máu chảy đầy đất, tràn ngập một mùi hôi thối nồng đậm.

Vì thế Tiểu Ma Nữ dĩ nhiên chuyển mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, nàng rất kinh ngạc, chẳng lẽ Tiêu Phàm thực sự là Luyện Dược Sư?

Sau một nén nhan, Tiêu Phàm thở ra một hơi, sắc mặt trắng bệch gian nan đứng dậy, Hồn Lực khẽ động liền hơn 200 cây kim châm bắn vào trong cơ thể của Tiêu Hạo Thiên.

- Hô!

Gần như đồng thời, Tiêu Hạo Thiên đột nhiên mở hai mắt ra, một cỗ khí thế cường đại từ trong cơ thể hắn phóng xuất, Hồn Lực cuồn cuộn ở trong kinh mạch vận chuyển lại.

- Thành công?

Tiểu Ma Nữ kinh ngạc nhìn Tiêu Hạo Thiên, đôi mắt đẹp lấp lóe không thôi, cuối cùng nhìn về phía Tiêu Phàm, nói: - Tiêu Phàm, ngươi thực sự là Luyện Dược Sư?

- Xem như thế đi.

Tiêu Phàm cười khổ một cái, nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên tỉnh lại, hắn cũng buông lỏng một hơi.

Tiêu Hạo Thiên vận chuyển mấy cái chu thiên rốt cục dừng lại, ánh mắt kinh dị nhìn Tiêu Phàm:

- Phàm Nhi, là ngươi cứu ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.