Vô Thượng Sát Thần

Chương 270: Cho Rằng Ta Đang Nói Đùa Sao?



Nghe thấy tiếng quát như sấm kia, tam đại Cường giả Chiến Vương vây công Bàn Tử biến sắc, cấp tốc thối lui ra sau.

Nhưng mà...

Phốc phốc phốc! Bọn hắn cuối cùng chậm một nhịp, một vòng gió mát xẹt qua trên cổ ba người, ba cái đầu bay lên, cột máu từ cổ bắn ra cao hơn một trượng.

Ánh ban mai chiếu xuống, vũ mị yêu diễm.

Tê! Thập Đại Cường giả Chiến Vương nơi xa hít vào ngụm khí lạnh, đây chính là ba Chiến Vương hậu kỳ, cũng là những người cường đại nhất trong nhóm người này, lại bị hắn một chiêu cắt đầu?

Chẳng lẽ là cường giả Chiến Hoàng xuất thủ? Nghĩ vậy, sắc mặt mười người lộ vẻ khó coi.

Chẳng qua là khi bọn hắn lấy lại tinh thần, trên hư không lại xuất hiện thêm một đạo thân ảnh.

Một thiếu niên áo đen, đứng chắp tay lạnh lùng nhìn bọn hắn. Ánh mắt kia bắn ra một vòng sát quang, dọa mấy người không khỏi lạnh run.

- Chiến Vương sơ kỳ? Làm sao có thể!

Có người nhìn ra tu vi Tiêu Phàm, tựa như nhìn thấy quỷ, toàn thân rùng mình, kém chút đứng không vững rơi xuống phía

dưới.

Một Chiến Vương cảnh sơ kỳ giết ba Chiến Vương hậu kỳ, việc này thật không thể tưởng tượng nổi!

- Lão Tam?!

Bàn Tử cũng kinh ngạc một trận, hắn biết khá rõ thực lực của Tiêu Phàm, đấu với cùng cấp chắc chắn hắn sẽ vô địch, nhưng đấu với Chiến Vương cảnh hậu kỳ thì chính là chênh lệch hai mức đi, vậy mà ám sát được ba người!

Nếu như không phải nhìn thấy Tiêu Phàm đang ở trước mắt, Bàn Tử tuyệt đối tưởng mình đang nằm mơ.

Nơi xa Ảnh Phong chạy đến cũng kinh ngạc không thôi, run giọng nói:

- Yêu Nhiêu nói không sai, thiên phú và thực lực của công tử, cùng cấp không người có thể so!

Trong lòng Ảnh Phong một tia khúc mắc cuối cùng với Tiêu Phàm đều tan thành mây khói. Trước kia Huyết Yêu Nhiêu để hắn đi theo Tiêu Phàm, hắn trong lòng dù sao cũng hơi không phục.

Nhưng mà hiện tại, hắn từ chính nội tâm cúi đầu rạp xuống đất, cái gì Hoàng Thành Thập Tú ở trước mặt Tiêu Phàm căn bản chính là một chuyện cười.

Thậm chí nếu như Lâu Ngạo Thiên vẫn chỉ dừng tại chỗ, cũng không phải là đối thủ của Tiêu Phàm.

- Phong Thế quả nhiên lợi hại, nếu như đổi lại hôm qua, chắc phải khổ chiến một phen, nhưng bây giờ nhờ có Phong Thế kết hợp Thân Pháp Chiến Kỹ, tốc độ ta đã có thể so với Chiến Vương đỉnh phong, ám sát bọn hắn tự nhiên không phải nói chơi, trừ phi gặp người cũng am hiểu tốc độ, bằng không căn bản không cần phải sợ.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.

- Tiêu Phàm, ngươi làm sao có thể mạnh như vậy?!

Trong mười người đối diện, nữ tử váy tím yêu mị kinh hoàng nhìn Tiêu Phàm.

- Là ngươi?

Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, hắn nhận ra nữ tử váy tím, tự nhiên cũng liền biết rõ thân phận đám người này:

- Người Đại Ly Đế Triều? Thế nào, lần trước ăn thiệt thòi không phục à?

- Hừ!

Nữ tử váy tím lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn về phía Tiêu Phàm, ánh mắt tràn ngập kiêng kị:

- Cửu Đế Tử, ngươi tốt nhất là đi cùng chúng ta một chuyến, rất nhanh Đại Đế Tử sẽ tới, đen đủi sẽ không chỉ có bọn hắn, còn có Đại Yến Vương Triều này.

Thần sắc Bàn Tử cứng lại, không thể không nói lời nữ tử váy tím nói vừa vặn uy hiếp được Bàn Tử.

Mấy Chiến Vương cảnh hắn không sợ, nhưng mà người phía sau bọn hắn kia, hắn không dám khinh thường. Nhiều năm như vậy không gặp, đoán chừng đã tăng đến tầng cao hơn.

- Cút khỏi Đại Yến, bằng không chết!

Con ngươi Tiêu Phàm lạnh lẽo, những người này đều đến vì huynh đệ hắn, hắn có thể nào không giận.

- Ngươi là cái thá gì, thất phu hoang dã nho nhỏ cũng dám quát lớn chúng ta? Ngươi chắc không biết chúng ta là ai?

Một người trong đó quát lạnh, cho dù Tiêu Phàm giết ba Chiến Vương hậu kỳ, hắn cũng không để Tiêu Phàm vào mắt.

Hắn thấy chỉ cần Tiêu Phàm biết thân phận bọn hắn, nhất định sẽ quỳ xuống đất xin khoan dung, nào còn dám ngang ngược càn rỡ!

Chỉ có nữ tử váy tím biến sắc, với hiểu biết về Tiêu Phàm, gia hỏa này thực có can đảm giết bọn hắn đi.

Hô!

Quả nhiên sau một khắc, một vòng hào quang lăng lệ loé lên hư không, mười người kia cảm giác lưng phát lạnh, lúc bọn hắn kịp phản ứng, người vừa mới uy hiếp Tiêu Phàm đã đầu người rơi xuống đất.

Cái đầu bị ném đi, hai mắt mang theo sợ hãi nồng đậm nhìn Tiêu Phàm, hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Tiêu Phàm vậy mà không chào hỏi liền xuất thủ, căn bản không cho hắn cơ hội uy hiếp, trực tiếp giết hắn.

- Ta tính là gì? Ta hiện tại nói cho các ngươi, ta được tính là gì!

Tiêu Phàm tay cầm kiếm, đi từng bước một hướng về chín người còn lại.

Chín người toàn thân run lên, toàn thân nổi da gà, không khỏi hướng phía sau thối lui.

- Tiểu tử, chúng ta là...

Lại một người mở miệng.

Phốc! Chỉ là lời nói chưa dứt thanh âm, lại một đạo kiếm lóe qua, cái đầu thứ hai bay lên.

Bàn Tử vốn muốn ngăn cản nhưng không nghĩ tới Tiêu Phàm sát phạt quyết đoán như thế, rốt cục liền không nói cái gì.

- Ma quỷ, ngươi là ma quỷ!

Còn lại tám người sợ hãi tới cực điểm, toàn bộ Đại Ly Đế Triều ai cũng phải kiêng kị thân phận đám người họ, vậy mà gia hỏa này không nói một lời liền xuất thủ.

- Thật sự cho rằng ta đang nói đùa sao?

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc.

Xuy xuy...

Thanh âm rít lên, chỉ thấy Tiêu Phàm lần nữa biến mất tại chỗ, hư không từng đạo máu văng tung tóe, máu tươi nhuộm đỏ không trung.

- Đi mau!

Nữ tử váy tím lấy lại tinh thần, trước tiên nghĩ đến chính là chạy trốn.

Tiêu Phàm này nhất định chính là Sát Thần, hắn thực có can đảm giết đám người họ, căn bản sẽ không bận tâm thân phận đám người.

Mặt khác mấy người cũng bắt đầu bối rối lên, bị dọa đến tè ra quần, có hai người quần tức thì bị ướt nhẹp, mùi nước tiểu khai tràn ngập không trung.

- Bây giờ muốn đi, đã muộn!

Con ngươi Tiêu Phàm lạnh lẽo, những người này bình thường diễu võ giương oai, cao cao tại thượng, một câu liền có thể quyết định tính mệnh người khác, nào nghĩ đến mình cũng có ngày bị người khác giết.

So sánh với Tiêu Phàm, bọn hắn chỉ là đóa hoa bên trong nhà ấm, căn bản không chịu được gió táp mưa sa.

Tiêu Phàm kiếm động theo thân, thân động theo gió, cả người tựa như hòa vào trong gió, tốc độ đạt tới cực hạn, không ít người nơi xa chạy đến nhìn thấy một màn này, không khỏi hít vào ngụm khí lạnh.

- Gia hỏa này một đêm không gặp, lại mạnh lên?

Quách Sĩ Thần ngoài dự liệu nhìn Tiêu Phàm, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.

- Hỗn đản, Đại Đế Tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Ngươi sẽ chết không yên thân!

Hư không truyền đến từng hồi tiếng kêu thảm thiết, mắng đồ súc sinh, nhưng mà Tiêu Phàm căn bản không thèm để ý, đã xuất thủ, giết một người là giết, giết mười người cũng là giết.

Sau mười nhịp thở, Thập Đại Cường giả Chiến Vương tất cả đều trở thành vong hồn dưới kiếm Tiêu Phàm, đến lúc chết bọn hắn cũng không ngờ bản thân sẽ chết tại trong tay một tu sĩ Vương Triều nho nhỏ.

Cho tới nay, bọn hắn tự nhận người Đại Ly, bất luận đi tới đâu cũng đều thu hút ánh nhìn. Hôm nay có người không sợ bọn hắn, còn dám muốn lấy mạng bọn hắn.

Không trung khôi phục lại bình tĩnh, khắp nơi im ắng, rất nhiều người lộ ra vẻ lo lắng, thế lực có thể một lần xuất động mười Cường giả Chiến Vương, làm sao có thể đơn giản?

- Lão Tam, cẩn thận!

Đột nhiên Bàn Tử kêu to một tiếng, hóa thành một vệt sáng phóng về hướng Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm biến sắc, hắn cảm giác mình bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, cổ có chút lạnh, toàn thân lạnh cả người.

Không chần chờ chút nào, Tiêu Phàm đưa tay ra một kiếm, sau đó thân thể hóa thành một trận gió, cấp tốc hướng về nơi xa bỏ chạy.

Phốc! Cánh tay phải hắn bị một đạo kiếm sát qua, cuồn cuộn huyết châu nhỏ xuống.

Bên cạnh, ngực Bàn Tử bị một đạo vết kiếm vạch phá, kém một chút liền bị thủng bụng.

- Lão Nhị!

Tiêu Phàm vội vàng đỡ lấy Bàn Tử, nhe răng trợn mắt, chậm chạp nâng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm nơi xa.

Cuối chân trời, một số đạo thân ảnh chậm rãi đi tới, người chưa đến, một cỗ khí thế ngút trời đập vào mặt, trên cổng thành rất nhiều người biến sắc, đến hô hấp đều có chút gấp rút.

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.