Vô Thượng Sát Thần

Chương 302: Thiên Tàn Chiến Phong Lang



- Thiên Tàn, đi ra, diệt cẩu thí Phong Lang!

- Má nó, Thiên Tàn tính là gì, một cái tay cũng muốn đánh nhau với Phong Lang? Ta nhổ vào! Phong Lang một kiếm liền trảm các ngươi!

- Thiên Tàn cùng cẩu thí Phong Lang có thể so sánh sao, 98 trận, ngươi biết rõ cái gì là 98 trận không? Chỉ cần thắng trận này, thắng một trận nữa là hắn có thể tấn thăng bách thắng chi vương!

Người chủ trì vừa dứt lời, hai nhân vật chính Thiên Tàn và Phong Lang còn chưa có đi ra, khán giả đã bắt đầu cuồng phun nước bọt, còn may cấm chỉ đánh nhau, bằng không hai phe nhân mã đã sớm đánh rồi.

Một phương ủng hộ Thiên Tàn, không sai biệt lắm có 5 vạn người xem, chiếm cơ hồ một nửa, mà ủng hộ Phong Lang một phương cũng hơn 3 vạn người xem.

Chỗ ngồi của Tiêu Phàm vừa lúc là vị trí trung lập.

- Huynh đệ, ngươi mua Thiên Tàn thắng, hay là mua Phong Lang thắng vậy.

Bên cạnh một thanh niên nam tử áo trắng tiến đến bên tai Tiêu Phàm nhẹ giọng nói.

- Ta không có cược.

Tiêu Phàm nhún vai, một mặt im lặng nói, nhất định phải cược người nào thắng sao? Không thể đến quan chiến sao?

- Huynh đệ, ngươi đừng gạt ta, ngươi yên tâm, chúng ta người bên này đều là phái trung lập, chúng ta chỉ nhìn và cược, không kiên trì ủng hộ ai.

Thanh niên áo trắng bĩu môi, một mặt không tin nói.

- Người anh em, ta thực sự không có cược, ta ngay cả Thiên Tàn cùng Phong Lang cũng chưa từng thấy qua đây, thuần túy chỉ là đến xem mà thôi.

Tiêu Phàm thầm nghĩ đến, bất quá hắn căn bản lười giải thích, trực tiếp nhìn phía trên chiến đài.

Thanh niên áo trắng bất đắc dĩ, đành phải thu liễm tâm thần, nhìn về phía chiến đài.

- Hiện tại, cho mời Phong Lang ra sân!

Người chủ trì cố ý đề cao thanh âm, đem hiện trường phong bạo điều tiết đến trạng thái sục sôi nhất:

- Phong Lang, từ khi tham gia Sinh Tử Đấu đến nay liên tục thắng lợi 91 trận, hắn như tên điên, máu lạnh, vô tình, phàm là người chết trong tay hắn đều bị móng vuốt sắc bén của hắn xé xác.

Nghe được người chủ trì giới thiệu Phong Lang, Tiêu Phàm cau mày một cái, một tên 91 trận, một tên 98 trận, chiến lực tuyệt đối đều không kém.

Chỉ bất quá, Sinh Tử Đấu Trường không có khả năng để hai người đồng thời bách thắng, cho nên cố ý an bài hai người cùng một chỗ.

Nhất là Thiên Tàn chỉ còn lại hai trận, nếu trận này thua, vậy liền một con đường chết, một khi thắng, một trận Sinh Tử Đấu cuối cùng thực lực tuyệt đối sẽ đề cao một cấp độ mới.

Điểm này Tiêu Phàm rất rõ ràng, cho nên hắn đầu tiên nhất định phải biết quy tắc trò chơi Sinh Tử Đấu Trường.

Hô! Một đạo thân ảnh từ chiến đài lách mình mà ra, đó là một hắc giáp tu sĩ, đầu đội mặt nạ sói, mái tóc màu đen trên không trung vũ động, cặp mắt u sâm lộ ra một cỗ máu tanh và cuồng dã.

Hắn nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay hiện lên trảo dạng, móng vuốt phía trên tản ra u quang khiếp người, Hồn Binh hình trảo cực kỳ sắc.

- Chiến Vương đỉnh phong?

Tiêu Phàm híp hai mắt, hít sâu khẩu khí nói. Phong Lang này cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

- Kế tiếp, cho mời thiên tài Đấu Sĩ, Thiên Tàn!

Người chủ trì lần nữa quát:

- Thiên Tàn, liên tục thắng lợi 98 trận, chỉ kém hai trận liền có thể xưng hào bách thắng chi vương. Hắn thiên sinh không trọn vẹn, chỉ có một tay, nhưng Kiếm Đạo so với người cùng giai không ai có thể so sánh. 98 trận giao đấu, trong đó chín mươi người bị một kiếm chém giết, còn lại tám người, cũng không ai có thể đứng vững sau mười kiếm của hắn. Phong Lang có thể sống sao?

Vừa dứt lời, không ít người bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía một cửa ra khác của chiến đài. Chỉ thấy một đạo hình người chớp giật như cầu vồng xẹt qua hư không, rơi vào một phương khác trên chiến đài.

- Thiên Tàn! Thiên Tàn!

Đám người bắt đầu điên cuồng hô hoán lên, tựa như đánh máu gà.

- Phong Lang! Phong Lang!

Một bên khác cũng không yếu thế lớn tiếng gào thét, gào thét, muốn đem thanh âm đối phương ép xuống.

Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, hướng về Thiên Tàn nhìn lại. Vị trí phương hướng của hắn chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng lưng, chính như người chủ trì giới thiệu.

Thiên Tàn chỉ có một cánh tay trái, cánh tay phải từ trên bờ vai đã bị đoạn đi, trên lưng hắn cõng một chuôi kiếm đại thiết. Kiếm sắt bị vải dài bọc lấy, nhìn mảy may không thấy, chỉ có thể cảm giác được trong đó rất nặng nề.

Một đầu tóc trắng choàng sau vai. Bộ trường bào màu đen bay múa trong gió cho người ta một loại cảm giác lăng lệ, tang thương.

- Chắc hẳn mọi người đã bức thiết chờ mong trận chiến đấu này, ta cũng vậy. Không nói nhiều thừa thải, hiện tại ta tuyên bố, Sinh Tử Đấu, bắt đầu!

Người chủ trì hét to nói.

Theo hai chữ bắt đầu vừa mới vừa dứt, Phong Lang đột nhiên hai chân dùng sức đạp một cái, hai cánh tay như là vuốt sói, tại mặt đất vạch ra, trên mặt đất huyết sắc ánh lửa bắn ra bốn phía.

Sau một khắc, Phong Lang như tiễn rời dây cung một dạng xông ra, thoáng cái liền đi tới trước người Thiên Tàn, tim đám người trong nháy mắt nhấc đến cổ họng.

Thật nhanh, chẳng lẽ Phong Lang cứ như vậy liền thắng?

Đám người ngừng thở, sợ bỏ lỡ cái gì.

- Bang!

Cũng đúng lúc này, một thanh âm bén nhọn vang lên, trong tay Thiên Tàn chẳng biết lúc nào xuất hiện một chuôi trường kiếm như đao, nhấc lên một chút, ngăn trở lợi trảo của Phong Lang, đốm lửa trong hư không bắn tứ tung.

Hai người giằng co tại cùng chỗ, con ngươi song phương hơi hơi rung động một cái, chỉ là ai cũng không nhìn thấy một màn này.

- Thiên Tàn, giết hắn!

Fan Thiên Tàn đứng dậy gào thét, tựa như thân lâm kỳ cảnh.

- Phong Lang, đem hắn xé thành từng mảnh.

Một phương khác, fan Phong Lang cũng không cam chịu lạc hậu.

Hai đại cường giả vừa chạm vào, trên không trung điên cuồng va chạm giống như từng đạo thiểm điện xuất hiện ở bốn phương tám hướng, tốc độ hai người đều nhanh vô cùng, hiếm người có thể địch.

- Không hổ là nhân vật có thể thắng liên tiếp 91 trận và 98 trận, tốc độ cùng công kích này, ngay cả ta đều xa xa không bằng.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, âm thầm lắc đầu nói.

Đột nhiên, ánh mắt lóe lên, kinh ngạc nhìn sóng gió trên chiến đài, tựa như phát hiện cái gì, nhưng cụ thể là cái gì lại nói không được.

- Chân hắn, chân hắn bị què ư!

Tiêu Phàm kém chút kinh hô.

- Huynh đệ, xem ra ngươi quả nhiên là mới tới, Thiên Tàn thiếu một cánh tay, Phong Lang một chân bị què, đây là sự tình tất cả mọi người biết rõ.

Một bên thanh niên áo trắng nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, không khỏi khinh bỉ một cái.

Tiêu Phàm chỉ cười cười, tâm tư lại đắm chìm bên trong hai người đang chiến đấu.

Hai người tàn tật vậy mà cường đại như vậy, điều này khiến trong lòng Tiêu Phàm kính nể vô cùng, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, Sinh Tử Đấu Trường nhất định phải phân ra sinh tử, đây là quy tắc trò chơi

Vô luận Thiên Tàn và Phong Lang cường đại như thế nào, bọn hắn cũng phải chết một người.

- Cái quy tắc trò chơi này đúng thực sự là tàn khốc a.

Tiêu Phàm thở dài, nếu như hắn muốn tham gia Sinh Tử Đấu, muốn bách thắng mà nói, há không phải giết chết một trăm người?

Thanh niên áo trắng nhìn Tiêu Phàm liếc mắt, khinh bỉ nói:

- Huynh đệ, ngươi đừng ở nơi này nói một mình. Quy tắc trò chơi Sinh Tử Đấu Trường vốn chính là tàn khốc, nếu như không phân sinh tử, ai biết chủ nhân phía sau có thể lừa gạt hay không? Ngươi coi Hồn Thạch tu sĩ chúng ta rất dễ bị lừa sao?

- Ngươi nói cũng đúng.

Tiêu Phàm gật đầu, điểm này hắn vô cùng rõ ràng, chỉ có trước mặt sinh tử, song phương mới có thể toàn lực ứng phó, không dám lừa gạt...

- Huống chi, đây cũng là bọn hắn tự nguyện, trách ai đây?

Thanh niên áo trắng lắc đầu nói, trong mắt không có mảy may đồng tình, có chăng chỉ là hưng phấn.

- Tự nguyện sao?

Tiêu Phàm híp hai mắt, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía hai người trên sân.

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.