Vô Thượng Sát Thần

Chương 308: Một Quyền Chấn Động Đấu Trường



Sau khi Tiêu Phàm rời khỏi, thần sắc Phong Lang vô cùng phức tạp. Hắn đại khái có thể nhìn ra tu vi Tiêu Phàm, chỉ là Chiến Vương trung kỳ mà thôi, nhưng sự thản nhiên của Tiêu Phàm khiến hắn vô cùng không hiểu.

Một ngày chiến năm trận, đừng nói Chiến Vương trung kỳ, dù là Chiến Vương đỉnh phong cũng có khả năng bị đánh đổ.

Dù sao năm trận chiến đấu này, có thể không phải là quyết định từ trước, mà là tạm thời sắp xếp.

Đấu Trường Sinh Tử vì muốn tận lực đề cao tính chiến đấu khách quan, sẽ sắp xếp các đối thủ có thực lực chênh lệch không nhiều. Trừ phi Tiêu Phàm có vô số át chủ bài, mỗi một trận chiến đấu có thể biến đổi đa dạng.

Hơn nữa, đến cuối cùng không nhất định chỉ sắp xếp đối thủ cùng cấp, rất có thể xuất hiện cao thủ Chiến Vương hậu kỳ, thậm chí Chiến Vương đỉnh phong.

- Chẳng lẽ hắn thực tự tìm cái chết?

Phong Lang thầm nghĩ đến, mỗi lần gặp kẻ địch, hắn trước tiên sẽ phân tích thực lực đối thủ.

Cũng chính là bởi vì sức quan sát của hắn mà hắn có thể thắng liên tiếp 91 trận. Nhưng Tiêu Phàm lại là người đầu tiên hắn nhìn không thấu.

Tiêu Phàm rời khỏi Vân Lai Khách Sạn cũng không tiến về Sinh Tử Đấu Trường trước, mà đi dạo Ly Hỏa Đế Đô.

Đến đây đã vài ngày, hắn vẫn chưa quen thuộc Ly Hỏa Đế Đô cho lắm.

Đến giữa trưa, Tiêu Phàm mới đi về hướng Sinh Tử Đấu Trường, tìm một nơi bí ẩn, thay đổi trang phục U Linh.

Mới vừa tiến vào Đấu Trường Sinh Tử, thị nữ tên Tiểu Linh liền chào đón, mang trên mặt nét cười cung kính:

- U Linh tiên sinh, đấu trường Sinh Tử số 3 đã chuẩn bị kỹ càng, còn thời gian nửa chén trà nhỏ là bắt đầu trận đấu sinh tử đầu tiên, ngài có cần chuẩn bị một chút không?

- Đưa ta trực tiếp qua đó.

Tiêu Phàm khoát tay một cái nói, thời gian nửa chén trà nhỏ còn có thể chuẩn bị cái gì, chẳng lẽ còn có thể khiến cho tu vi tăng thêm một bước sao?

Huống chi, hắn căn thời gian đến, chính là không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này.

Vẫn là đấu trường số 3, xuyên thấu qua cửa sắt, Tiêu Phàm ngoài dự liệu phát hiện người xem hôm nay nhiều hơn so với hôm qua.

- U Linh tiên sinh, mọi người biết ngươi hôm nay muốn chiến liên tiếp năm trận, đều lục tục chạy đến xem ngươi chiến đấu.

Tiểu Linh cười hì hì nói.

- Tới xem ta chết thế nào sao?

Tiêu Phàm cổ quái nói.

Tiểu Linh nghe vậy, sắc mặt xấu hổ một hồi, cúi đầu không biết nói gì.

- Được rồi, chỉ đùa ngươi thôi.

Tiêu Phàm khoát tay một cái nói.

Không bao lâu, thanh âm người chủ trì vang lên lần nữa. Lần này, lúc giới thiệu "U Linh", có nói thêm một vài câu, thêm vào cả sự tình hôm qua chém giết Kim Bào. Đây không nghi ngờ là doanh số bán hàng rất lớn.

Rất nhanh, người chủ trì liền báo ra hai chữ U Linh, Tiêu Phàm bình tĩnh đi hướng về Đấu Trường Sinh Tử.

Đứng đối diện Tiêu Phàm là một nam tử khôi ngô mặc chiến giáp đen, mang theo mũ giáp đen, cho dù quấn bên trong chiến giáp, cũng có thể cảm nhận được lực lượng cơ bắp tràn ngập tính bùng cháy kia.

Nam tử khôi ngô này còn có một danh hiệu: Đại Lực Sĩ, danh tự lại rất xứng với hình thể hắn.

- Tiểu tử, nghe nói ngươi hôm qua thắng một trận, có phải thắng một tiểu tử yếu đuối hay không?

Đại Lực Sĩ thanh âm trung khí mạnh mẽ vang lên, tràn ngập mùi thuốc súng.

Tiêu Phàm không nói, căn bản không có ý bắt chuyện, trên Chiến đài Sinh Tử, miệng lưỡi tranh cãi không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Thấy Tiêu Phàm không để ý gì tới hắn, Đại Lực Sĩ lập tức vô cùng phẫn nộ. Lúc người chủ trì tuyên bố cuộc đấu bắt đầu, Đại Lực Sĩ nhảy lên thật cao, Hồn Lực cuồng bạo xuất ra, không gian giống như run rẩy một cái.

- Oanh!

Một quyền mãnh liệt xông thẳng đến Tiêu Phàm. Thân thể Tiêu Phàm nhẹ như là yến bay ngược ra, tất cả bá đạo đều hung hăng nện ở trên Chiến đài Sinh Tử, cả chiến đài dường như lay động một cái.

- Không hổ là Đại Lực Sĩ, khí lực thật không phải bình thường.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm:

- Đáng tiếc, thực lực Chiến Vương sơ kỳ ngay cả quần áo ta cũng không đụng tới được.

- Tiểu tử, có gan đừng chạy, đón thêm một kích của ta!

Đại Lực Sĩ gầm thét, thân thể bắn ra, đột phá Chiến Vương cảnh cho dù tốc độ chậm nữa thì Chiến Tông cũng không thể so sánh.

Quyền Thế như gió, Đại Lực Sĩ tựa như mãnh hổ xuống núi, từng quyền từng quyền oanh hướng về Tiêu Phàm, Hồn Lực hóa thành quyền cương to lớn che khuất hư không.

Tiêu Phàm không ngừng né tránh. Giống như hắn nói, đối phương đến cả y phục hắn cũng không đụng được tới.

- Chạy gì mà chạy, có cả kiểu chiến thế này sao? Thực lực hôm qua đi đâu rồi?

- Đúng vậy, bà nội nó, chỉ biết trốn thì có gì hay.

- Thực lực cứ như vậy, còn dám chiến liên tiếp năm trận, đây là khinh thường người trong thiên hạ sao? Còn thực sự là tự tìm cái chết!

Đám người lập tức nổi giận, so với chiến đấu công kích phòng ngự, bọn hắn càng thêm nóng ruột, muốn thấy chiến đấu đổ máu.

- Tiểu tử, ngươi cũng chỉ có thế thôi à, hoàn toàn là một tên hèn nhát!

Đại Lực Sĩ cũng thừa cơ kích động Tiêu Phàm.

- Ngươi muốn đánh nhau chính diện sao?

Tiêu Phàm khóe miệng cong cong quỷ dị.

Vốn cũng không phải hắn e ngại Đại Lực Sĩ công kích, mà là đang cảm thụ Quyền Thế của Đại Lực Sĩ. Bây giờ, Kiếm Thế, Quyền Thế cùng Đao Thế của hắn tất cả đều ở Đệ Nhị Trọng.

Đấu sinh tử là một cơ hội rất tốt đột phá Đệ Tam Trọng Thế, hắn làm sao có thể bỏ lỡ?

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm dưới chân đạp một cái, như tiễn rời dây cung hướng về Đại Lực Sĩ phóng ra, quyền phong vù vù, như là lưu tinh bay qua bầu trời.

- Rốt cục nhịn không được sao?

Đại Lực Sĩ dữ tợn cười một tiếng, sau đó giận dữ hét:

- Địa Sát Quyền!

Hô hô! Trên Sinh Tử Chiến Đài nhấc lên từng đợt gió lốc đen, một cỗ hàn ý lạnh lẽo bỗng nhiên xuất hiện, gió lốc đen ngưng tụ thành một quyền cương hắc sắc to lớn, đập về hướng Tiêu Phàm.

Ở đỉnh đầu Đại Lực Sĩ hiện lên một chùy đen to lớn, chính là Lục Phẩm Chiến Hồn: Huyền Lôi Chùy, lôi sét màu đen xen lẫn, tràn ngập một cỗ lực lượng đáng sợ.

Cho dù là Tiêu Phàm cũng không thể không thừa nhận, một người sở hữu Lục Phẩm Chiến Hồn lại có thể phát ra lực lượng lớn như vậy, người này thiên phú cũng không thấp.

Đáng tiếc, gặp phải Tiêu Phàm.

- Kim Cương Thần Quyền!

Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, Hồn Lực cuồn cuộn từ nắm tay mãnh liệt truyền đi, một quyền cương kim sắc ngưng tụ thành hình, quyền cương không lớn, so với quyền cương hắc sắc kia liền như tiểu gặp đại.

Một quyền này chính là Lục Phẩm Chiến Kỹ Kim Cương Thần Quyền mà Tiêu Phàm và Bàn Tử học. Tiêu Phàm sớm đã luyện đến đỉnh phong Lục Phẩm Chiến Kỹ này, chỉ là bình thường rất ít thi triển mà thôi.

- Đi chết đi!

Đại Lực Sĩ nổi giận gầm lên một tiếng, hai nắm đấm đâm vào cùng một chỗ.

Ầm!

Không gian rung động giống như bị xé rách, Hồn Lực cuồng bạo quét sạch bốn phương tám hướng, nước trong sông xung quanh chiến đài bắn tung tóe lên.

Ai thắng ai thua?

Đám người nín thở im bặt, gắt gao nhìn chằm chằm phía trên chiến đài, lúc này, chiến đài rốt cục khôi phục lại yên tĩnh.

Răng rắc! Thanh âm chiến giáp rơi xuống vang lên, đám người hít vào ngụm khí lạnh, kinh hãi nhìn phía trên chiến đài, chỉ thấy Đại Lực Sĩ đứng tại chỗ, ngực bị xuyên thấu.

- Sao lại như vậy?

Đại Lực Sĩ không cam lòng phù phù một tiếng ngã trên mặt đất.

Những người trước đó châm chọc Tiêu Phàm liền ngậm chặt miệng, một quyền này, hoàn toàn trấn áp toàn đấu trường, ai cũng không ngờ tới, một người am hiểu tốc độ, đến cả lực lượng cũng đáng sợ như thế.

- Vẫn chưa đủ.

Tiêu Phàm lắc đầu, Quyền Thế Đại Lực Sĩ tuy mạnh, nhưng vẫn chỉ là Đệ Nhị Trọng, đối với hắn căn bản không có bất kỳ áp lực gì, lại càng không thể khiến hắn lĩnh ngộ Đệ Tam Trọng Quyền Thế.

Hồi lâu, Tiêu Phàm chậm rãi giơ tay lên, duỗi ra một ngón tay, sau ba nhịp thở, lại duỗi ra một ngón tay, một ngón thành hai ngón.

- Đây là chuẩn bị tiếp tục chiến trận thứ hai sao? Một khắc cũng không nghỉ ngơi?

Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, đầu có chút tê dại.

MềuSiuBự - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.