Vô Thượng Sát Thần

Chương 317: Hắn Chết, Ta Cứu



Đầu Ngô Nhân từ trên cao rơi xuống dưới, trong mắt đều là không cam lòng cùng sợ hãi, hắn căn bản không biết Tiêu Phàm xuất thủ như thế nào.

Khi hắn lấy lại tinh thần thì đầu đã rơi khỏi cổ.

Phù phù!

Thi thể Ngô Nhân rơi trên mặt đất, nhảy nhót hai lần rồi không có bất kỳ âm thanh gì.

Chết?

Rất nhiều người nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, trong mắt đều là vẻ khó tin. Ngô Nhân là Chiến Vương đỉnh phong, hơn nữa còn là Thất Phẩm Luyện Dược Sư, Hồn Lực cường đại biết bao, lại bị một tiểu tử Chiến Vương trung kỳ giết chết?

- Kiếp sau nhớ kỹ, thành thành thật thật làm người!

Trên bầu trời, Tiêu Phàm chậm rãi rơi xuống phía dưới, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm thi thể Ngô Nhân nói.

Đám người nghe vậy, trong lòng khẽ run lên, đây không phải Ngô Nhân trước đó nói qua à, giờ phút này Tiêu Phàm còn trả lại hắn, chỉ là Ngô Nhân rốt cuộc nghe không được.

Giờ phút này sắc mặt Tiêu Phàm có chút biến thành màu đen, hiển nhiên bên trong thân thể độc tố không ngừng lan tràn, vừa mới một kích, cũng cơ hồ là toàn bộ thực lực.

- Tiêu huynh đệ!

Hướng Vinh vội vàng hướng lên đỡ lấy Tiêu Phàm.

Y Vân cũng không có chút do dự, đề phòng nhìn bốn phía.

Sở Yên Nhiên trợn mắt hốc mồm, nàng không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà giết chết Ngô Nhân. Ngô Nhân chết, người nào có thể cứu huynh trưởng nàng?

Những ngày qua, gia tộc bọn họ vì vấn đề huynh trưởng Sở Khinh Cuồng bận bịu sứt đầu mẻ trán, tìm rất nhiều Thất Phẩm Luyện Dược Sư đều vô dụng.

Đoạn thời gian trước mới tìm tới Ngô Nhân, Ngô Nhân bỏ ra không ít công sức, rốt cục cũng khiến thương thế Sở Khinh Cuồng ngừng. Bởi vậy, Ngô Nhân cũng trở thành Trưởng Lão Sở gia, cho đãi ngộ rất cao.

Cái này cũng là vì sao Ngô Nhân cần Thất Thải Long Văn Mộc, Sở Yên Nhiên sẽ không chút do dự đáp ứng.

- Ngươi không thể đi!

Khi thấy Tiêu Phàm vịn Hướng Vinh chuẩn bị rời đi, Sở Yên Nhiên thân thể mềm mại run lên, vội vàng ngăn Tiêu Phàm.

- Làm sao, chẳng lẽ Sở gia ngươi cũng thua không dậy nổi?

Tiêu Phàm đau thương cười một tiếng. Ở chỗ này, hắn không cách nào điều động lực lượng Bạch Thạch và U Linh Chiến Hồn để giải độc. Nhất định phải lập tức trở về Vân Lai Khách Sạn.

Nhìn thấy Sở Yên Nhiên mở miệng, Tiêu Phàm âm thầm lấy ra mấy cây kim châm, vội vàng phong bế mấy cái đại huyệt trên thân thể, phòng ngừa nọc độc khuếch tán.

- Sở Đại Tiểu Thư, bọn hắn đã ký hiệp nghị, hơn nữa ngươi cũng ở bên trên ký tên đồng ý, chẳng lẽ còn muốn đổi ý hay sao?

Ngữ khí Hướng Vinh khẽ hơi trầm xuống một cái.

Hắn nhất định phải lập tức cho Tiêu Phàm giải độc, bằng không hậu quả không thể đoán chừng. Tiêu Phàm chết, bệnh hắn cũng không người nào có thể trị tốt.

- Ta!

Sở Yên Nhiên vừa muốn nói cái gì, nhưng lời nói vừa đến miệng lại nghẹn trở về.

Tu sĩ bốn phía âm thầm chỉ trỏ, dạng tư vị này khiến cho nàng cực kỳ khó chịu.

- Ngươi không phải muốn Thất Thải Long Văn Mộc sao? Cho ngươi thì như thế nào?

Tiêu Phàm mở cánh tay Hướng Vinh, lấy tay ở giữa, Thất Thải Long Văn Mộc xuất hiện ở trong tay hắn, sau đó ném như ném rác rưởi cho Sở Yên Nhiên.

Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, tiểu tử này thực sự là cổ quái. Sở Yên Nhiên ra giá 2 ức Trung Phẩm Hồn Thạch hắn không bán, hiện tại ngược lại trực tiếp ném cho Sở Yên Nhiên, như ném rác rưởi.

Dù là Hướng Vinh và Y Vân cũng có chút mơ hồ, không biết Tiêu Phàm đây là có ý gì.

Cầm Thất Thải Long Văn Mộc, Sở Yên Nhiên cảm giác đặc biệt trầm trọng, chính là bởi vì đồ vật này mà Ngô Nhân chết?

- Ngươi thật sự cho rằng Ngô Nhân nương theo Thất Thải Long Văn Mộc thì có thể làm cái gì? Hắn chỉ là một Thất Phẩm Luyện Dược Sư, chẳng lẽ còn có thể luyện chế Bát Phẩm Đan Dược hay sao?

Tiêu Phàm đột nhiên lại mở miệng.

Sắc mặt Sở Yên Nhiên trầm xuống, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, chẳng lẽ hắn cũng biết rõ sự tình huynh trưởng nàng?

Bất quá ngẫm lại cũng liền thoải mái, sự tình Sở Khinh Cuồng thụ thương, phàm là người có chút thế lực đều biết rõ, truyền ra cũng rất bình thường.

- Đồ vật ngươi lấy đi, nếu như cái này đối với ngươi vô dụng, ta tin tưởng ngươi sẽ trả lại cho ta.

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói.

Con ngươi Sở Yên Nhiên co rụt lại, nàng từ bên trong ánh mắt Tiêu Phàm nhìn thấy một loại vô địch tự tin, liên tưởng đến Tiêu Phàm lời nói trước đó: Xem như một Luyện Dược Sư, vì ngươi cảm thấy đáng xấu hổ!

- Khoang, chẳng lẽ ngươi cũng là Luyện Dược Sư?

Sở Yên Nhiên kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, vẫn là không nhịn được hỏi ra.

- Ngươi cứ nói đi? Hắn chết, ta tới cứu!

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, sau đó lại lấy ra một trang giấy, tiện tay ném cho Sở Yên Nhiên:

- Bất quá, lần sau tới tìm ta, liền đem Thất Thải Long Văn Mộc luyện chế thành cái vật này, hơn nữa, còn phải mang đến Ngọc Cơ Hoa.

- Hướng Lão, chúng ta đi.

Cũng không để ý thái độ Sở Yên Nhiên, Tiêu Phàm xoay người rời đi. Hướng Vinh, Y Vân cùng Tiểu Kim tự nhiên cũng sẽ không lưu ở nơi đây.

Sở Yên Nhiên đứng tại chỗ ngẩn người thật lâu, mở tay ra nhìn, phía trên vẽ lấy chín cái đồ án kim châm, nhìn qua mỗi một cây kim châm không giống nhau.

Khi nàng lấy lại tinh thần, lại phát hiện Tiêu Phàm đã biến mất.

Rời chợ đêm, Tiêu Phàm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng ngày càng kém.

- Nhanh, mau dẫn Tiêu tiểu hữu đi Luyện Dược Sư Công Hội.

Y Vân biến sắc, Tiêu Phàm trúng độc, muộn một chút là đến không kịp.

- Không, nhanh đưa ta về Vân Lai Khách Sạn!

Trán Tiêu Phàm nhỏ mồ hôi lớn chừng hạt đậu, thân thể lung la lung lay.

- Cái này?

Sắc mặt Y Vân lo lắng vô cùng, về Vân Lai Khách Sạn chẳng lẽ còn có thể giải độc hay sao?

- Được!

Hướng Vinh trước tiên tin tưởng Tiêu Phàm, mang Tiêu Phàm đạp không mà lên, rất nhanh liền biến mất bên trong bóng đêm.

Tiêu Phàm ngồi ở bên trong biệt viện. Hắn cơ hồ ngay cả đứng đều đứng không vững, bất quá vẫn ngăn hai người nói:

- Tiểu Kim đưa ta vào là được, phiền phức hai vị rồi.

- Nếu như không phải ta đề nghị đi chợ đêm, Tiêu tiểu hữu cũng sẽ không như thế.

Trên mặt Y Vân đều là vẻ áy náy.

- Nếu như không phải Tam Gia, ta cũng sẽ không được Thất Thải Long Văn Mộc không phải sao? Yên tâm, ta chết không được.

Tiêu Phàm cười nói, bất quá nụ cười có chút miễn cưỡng:

- Tiểu Kim, mang ta vào phòng!

Rống! Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, nó vô cùng phẫn nộ, nếu như không phải Tiêu Phàm ngăn cản, Sở Yên Nhiên tuyệt đối đã chết.

Tiểu Kim mang theo Tiêu Phàm đi vào phòng, Y Vân cùng Hướng Vinh hai người đưa mắt nhìn nhau.

- Hắn thật không có gì chứ?

Hướng Vinh lo lắng nói.

- Yên tâm, ta tin tưởng Tiêu Phàm có thể giải độc.

Y Vân hít sâu khẩu khí, nói:

- Hướng Lão, ngươi cảm thấy Tiêu Phàm thực chỉ là ngẫu nhiên cắt được Thất Thải Long Văn Mộc sao? Còn nữa, Tiêu Phàm tự tin rằng Sở Yên Nhiên sẽ mang Ngọc Cơ Hoa tới tìm hắn, điều này nói rõ, tờ giấy kia rất quan trọng.

- Cái này?

Hướng Vinh con ngươi co rụt lại.

- Nếu như người Sở gia lần sau thực đến, chúng ta lần sau lại dẫn hắn đi chợ đêm thử một lần liền biết rõ. Nếu như thực sự là dạng này, vậy nhất định nói hắn dạy ta một chút ta làm sao chọn nguyên liệu, về phần hiện tại, chúng ta thay hắn hộ pháp.

Y Vân gật đầu nói.

Tiêu Phàm vừa mới đi vào trong phòng, Phong Lang thấy cảnh này, bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt lóe lên một vòng hung lệ:

- Ngươi trúng độc?

- Không có việc gì!

Tiêu Phàm lắc đầu, trực tiếp xếp bằng tại chỗ vận chuyển Vô Tận Chiến Quyết, tâm thần dẫn ra Bạch Thạch, từng tia bạch mang yếu ớt tỏa ra thẩm thấu vào mọi hướng bên trong cơ thể Tiêu Phàm.

Hô! U Linh Chiến Hồn hiển hiện, ngưng tụ thành từng tia khói đen che phủ lấy toàn thân.

Phong Lang hít sâu một hơi, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bản thân Tiêu Phàm bại lộ ngay trước mặt hắn, hắn trong lòng khẽ run lên.

Giờ phút này Tiêu Phàm không có chút phòng bị, dù là bản thân hiện tại chỉ tương đương với một người bình thường, đều có thể tuỳ tiện giết hắn.

Phong Lang con ngươi băng lãnh, rốt cục lóe qua vẻ khác thường. Trong lòng lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ tên gia hỏa thật muốn coi ta là huynh đệ? Xem ra là ta không xứng làm huynh đệ ngươi a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.