Vô Thượng Sát Thần

Chương 337: Kỳ Binh Quan Tiểu Thất



- Vô Tận Sát Lục!

Theo Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, Tu La Kiếm vũ động, ngàn vạn kiếm khí bắn ra xé rách hư không tạo ra từng đạo huyết quang hừng hực, sương máu lượn lờ, giống như một mảnh Tu La chiến trường.

Hư không tràn ngập vô số kiếm khí màu đỏ, đám người phảng phất nghe được từng đợt tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết.

Rất nhiều tu sĩ toàn thân nổi da gà, cảm giác rùng mình, một loại hàn ý thấu xương tràn ngập trái tim mỗi người.

Ầm ầm ầm!

Trong hư không truyền đến từng đợt tiếng kiếm rít, huyết châu tại hư không tung tóe. Không trung hoàn toàn bị huyết sắc kiếm hải bao phủ, đám người chỉ có thể nghe thấy từng đợt tiếng kêu thảm thiết.

- Đây là, đây là thanh âm Đường Nghiêu!

Tu sĩ kinh khủng không thôi, đây chính là nửa bước Chiến Hoàng, lĩnh ngộ Tam Trọng Quyền Thế Phong Vương Chiến Vương. Đường Nghiêu lại bị Tiêu Phàm giết tru lên không thôi, vừa rồi không phải Tiêu Phàm bị Đường Nghiêu đè lên đánh à, làm sao trong nháy mắt lại ngược lại?

Nắm đấm lam sắc hỏa diễm bị huyết sắc kiếm khí xé nát trong nháy mắt, rồi bị U Linh Chiến Hồn thôn phệ.

- Không có khả năng, ngươi làm sao có thể mạnh như vậy!

Đường Nghiêu kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ không cam lòng.

- Không phải ta quá mạnh, là ngươi quá yếu.

Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm trong tay đứng chắp tay, áo bào phá toái không ít, sợi tóc trong không trung phất phới, Vô Tận Kiếm Khí vờn quanh thân.

Năm đó hắn chỉ là Chiến Tôn cảnh đỉnh phong, dựa vào một kích này đều có thể chấn thương Chiến Vương cảnh Hoàng Trùng Tiêu, bây giờ cùng thực lực Đường Nghiêu chênh lệch hai tiểu cảnh giới, hơn nữa hắn cũng đã lĩnh ngộ Tam Trọng Kiếm Thế.

Lại thêm độ tinh thuần Hồn Lực hắn thuộc về Chiến Hoàng cảnh, nếu như không thể chém giết Đường Nghiêu, Tiêu Phàm cũng không cần phải tu luyện nữa.

Trong mắt Đường Nghiêu tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng kiếm khí kia không có chút lưu tình nào, không ngừng cắt thân thể hắn, sau mấy tức, Đường Nghiêu hoàn toàn biến mất.

Gần như đồng thời, ngàn vạn kiếm khí biến mất, thân hình Tiêu Phàm hiển lộ ra. Bộ dáng hắn có chút chật vật nhưng lưng thẳng tắp, giống như thanh tùng vạn cổ, đứng ngạo nghễ trong hư không.

Chiến Hoàng cảnh đều chưa từng khiến hắn khom lưng, huống chi là một Phong Vương Chiến Vương?

- Đây là chiến kỹ gì?

Y Vân trong đầu vẫn hồi tưởng đến một màn vừa rồi kia. Cái này quá khủng bố rồi, cho dù là hắn cũng cảm nhận được một cỗ uy hiếp.

Đây chính là thực lực chân chính của Tiêu Phàm sao?

Đường Nghiêu chết?

Đám người hít một hơi lạnh, hiện trường câm như hến, ba học viên Địa Các đi theo Đường Nghiêu đến cũng lộ vẻ hoảng sợ.

Thực lực Đường Nghiêu còn trên bọn hắn đó, Đường Nghiêu chết, bọn hắn đâu thể nào là đối thủ của Tiêu Phàm?

- Ngươi giết Đường sư huynh, Vương Đạo Minh ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, Địa Các cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Một người trong đó quát ầm lên.

- Hô!

Nghênh đón hắn chỉ có một kiếm của Tiêu Phàm. Trên đời này chiến lực vi tôn, hắn mạnh hơn Đường Nghiêu thì hắn sống, nếu như hắn so với Đường Nghiêu yếu hơn thì người chết chính là hắn.

Chiến Hồn Học Viện sẽ đối đãi hắn như thế nào thì hắn không biết, nhưng có một chút hắn biết rõ, lấy thực lực hắn gia nhập Chiến Hồn Học Viện, tuyệt đối sẽ không bị cao tầng Chiến Hồn Học Viện bài xích, thậm chí còn khả năng xem như hạch tâm học viên đến bồi dưỡng.

Về phần Vương Đạo Minh, Tiêu Phàm còn không có nghĩ nhiều như vậy, đó là sự tình sau khi gia nhập Chiến Hồn Học Viện.

- Hỗn trướng!

Bọn họ không nghĩ tới Tiêu Phàm bá đạo như thế, vậy mà căn bản không đem uy hiếp của họ để trong lòng.

- Tốc chiến tốc thắng.

Tiêu Phàm khẽ nói. Tu La Kiếm rung động, kiếm khí màu đỏ lấp lóe, hư không dày đặc vô số kiếm khí, khí thế Tiêu Phàm đang không ngừng tăng lên, ẩn ẩn có loại cảm giác muốn đột phá.

- Vâng, công tử!

Phong Lang gật đầu, sát khí cuồn cuộn bắn ra, trong tay đột nhiên xuất hiện một chuôi huyết sắc đoản kiếm, chính là Tiên Thiên Kiếm Thai.

Tiểu Kim ngửa mặt lên trời kêu gần như phát cuồng, hỏa diễm cuồn cuộn trực tiếp đem một người vây ở trong, móng vuốt lăng lệ lóe ra hàn mang.

- Chết!

Cũng đúng lúc này, Tần Đao nhịn không được xuất thủ, thừa cơ nhào về phía sau Tiêu Phàm, một chưởng phẫn nộ đánh ra.

Chiến Hoàng cảnh đánh lén một Chiến Vương cảnh còn không phải sự tình dễ như trở bàn tay?

Nhưng mà!

Sưu! Một đạo tiếng xé gió vang lên. Cuối chân trời một vệt sáng xông thẳng tới, tốc độ nhanh vô cùng, chớp mắt liền đi tới bên cạnh Tần Đao.

- Ai?

Tần Đao vội vàng xoay người, chưởng cương nghênh lên, hắn lúc này mới thấy rõ đó là một mũi tên.

Ầm! Chưởng cương đập vào bên trên mũi tên, mũi tên nổ tung, gần như đồng thời sau lưng hắn truyền đến một tiếng hét thảm, Tiêu Phàm đã chém giết một người khác.

- A!

Lại là một thanh âm như tiếng giết heo vang lên, kiếm trong tay Phong Lang trực tiếp từ trên cổ người kia quét qua, nhất kiếm phong hầu.

Người cùng Tiểu Kim đối chiến là thảm nhất, toàn thân bị đốt thành than đen, cái gì cũng đều không lưu lại.

- Tiêu huynh, ta tới không muộn chứ.

Một đạo tử sắc lưu quang từ đằng xa gào thét tới, Tử Điện Điêu cực lớn đứng ở trước người bọn Tiêu Phàm.

- Thất Giai Hồn Thú Tử Điện Điêu?

Đám người lộ ra vẻ kinh hãi, rất nhiều người nằm mộng cũng muốn có để làm tọa kỵ, không nghĩ tới hôm nay vậy mà ở chỗ này lại có thể nhìn thấy.

Không ít người ánh mắt trong nháy mắt rơi vào đạo thân ảnh trên bóng lưng Tử Điện Điêu, đó là một thiếu niên thanh tú tuấn lãng tầm mười bảy mười tám tuổi. Hắn vác trên lưng một cây trường cung màu vàng và một cái ống tên, treo chếch sau lưng.

- Quan huynh, đến đúng lúc.

Tiêu Phàm cười ha ha một tiếng, người tới chính là Quan Tiểu Thất chân đạp Tử Điện Điêu, ra sân cũng thực hấp dẫn ánh mắt người xem nha.

Tiêu Phàm cảm kích nhìn Quan Tiểu Thất. Tên gia hỏa này thực sự là kì binh, nếu như không có hắn, bản thân có khả năng đã bị Tần Đao đánh lén.

Sắc mặt Tần Đao lập tức âm trầm, cũng không phải bởi vì thực lực Quan Tiểu Thất, mà là vì Thất Giai Tử Điện Điêu khiến hắn kiêng kị.

- Cảm ơn ngươi đưa ta tới, ngươi trở về trước đi.

Quan Tiểu Thất nhảy xuống bên người Tiêu Phàm, hướng về phía Tử Điện Điêu khoát tay một cái nói.

- Kíu!

Tử Điện Điêu một tiếng kêu to, tựa như tia chớp trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Ánh mắt Tần Đao sáng lên, lập tức lần nữa hướng Tiêu Phàm đi đến. Không có Tử Điện Điêu uy hiếp, chỉ mấy Chiến Vương cảnh lại làm được gì đây?

- Tần Đao!

Y Vân lách mình xuất hiện ở trước người Tiêu Phàm, con ngươi băng lãnh nhìn Tần Đao.

Trước đó Y Vân vẫn chỉ là coi Tiêu Phàm là một Luyện Dược Sư lợi hại để đối đãi, nhưng hiện tại Y Vân đã quyết định muốn bảo vệ Tiêu Phàm.

Lấy Chiến Vương cảnh trung kỳ có thể chém giết Phong Vương Chiến Vương, đây quả thực được xưng tụng kinh diễm, nếu như Tiêu Phàm có thể trưởng thành tuyệt đối cường hãn vô cùng.

Người như vậy đáng giá kết giao!

Dù sao, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi so với dệt hoa trên gấm càng tốt hơn.

- Hôm nay, hắn hẳn phải chết!

Tần Đao lạnh giọng nói, căn bản không đem Y Vân để ở trong mắt. Trước đó hắn trả lại Y Vân một chút mặt mũi nhưng thấy thực lực Tiêu Phàm, nội tâm hắn có một thanh âm nói cho hắn biết, Tiêu Phàm nhất định phải chết.

Nếu như Tiêu Phàm trưởng thành, tuyệt đối là đối thủ đáng gờm của Tần gia bọn hắn.

- Tam Gia, ngươi tránh ra.

Tiêu Phàm thản nhiên nói. Gặp Y Vân do dự, lại nói:

- Yên tâm, hắn vẫn không giết được ta.

- Ngươi?

Y Vân kinh ngạc. Từ trong mắt Tiêu Phàm chỉ nhìn thấy sự tự tin, chẳng lẽ vừa rồi còn không phải thực lực chân chính của Tiêu Phàm?

- Tin tưởng ta.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói.

Y Vân bất đắc dĩ đành phải hướng mặt đất rơi đi. Tần Đao lập tức cười:

- Giết không chết ngươi, hôm nay ta để ngươi thấy rõ Chiến Vương cùng Chiến Hoàng chênh lệch như thế nào.

- Các huynh đệ, hôm nay chúng ta giết Chiến Hoàng, như thế nào?

Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói, cười cực kỳ tùy tiện.

- Đang có ý này!

- Ta cũng muốn thử xem!

- Rống!

Phong Lang, Quan Tiểu Thất, Tiểu Kim ba người chậm rãi tiến lên đi đến bên người Tiêu Phàm, bốn người song song mà đứng, lạnh lùng nhìn Tần Đao.

MềuSiuBự - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.