Quan Tiểu Thất mắt lộ ra hung quang, bàn tay tuỳ tiện rút trường đao ra khỏi mặt đất, hàn quang lóe lên, giơ tay chém xuống, một khỏa đầu lâu đẫm máu lăn lộp bộp.
Trong mắt An Lan tràn ngập sợ hãi và không cam lòng, ta là đệ tử An Dược Hoàng, làm sao có thể chết ở chỗ này.
Hôm nay chết không phải là Quan Tiểu Thất và Tiêu Phàm sao?
Đáng tiếc, tất cả những thứ này đều là thực, người chết chính là An Lan hắn, cũng đúng lúc này, An Dược Hoàng triệt để nổi giận.
- Ngươi dám giết con ta, ta muốn giết ngươi!
An Dược Hoàng ngửa mặt lên trời gào thét, hóa thành một vệt sáng hướng tới Tiêu Phàm cùng Quan Tiểu Thất.
- Đúng là là cẩu huyết!
Tiêu Phàm cười lạnh.
Không chỉ là hắn, ngay cả An Lan cũng kinh ngạc không thôi, đầu lâu vừa mới bị trảm, ý thức hắn vẫn còn tồn tại vài giây, những lời này hắn tự nhiên nghe được.
Mình là nhi tử sư tôn? Vì sao sư tôn phải ẩn giấu mình?
Đáng tiếc, tất cả những thứ này An Lan không bao giờ còn có khả năng biết.
- Rống!
Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, há mồm phun ra một đạo hỏa diễm hóa thành biển lửa mãnh liệt hướng về phía trước. Tiểu Kim đột phá Thất Giai chiến lực sớm đã không cùng trước đó có thể sánh, dù là Chiến Hoàng hậu kỳ cũng chưa chắc có thể giết chết nó.
- Đi!
Tiêu Phàm gầm thét, mang theo Quan Tiểu Thất đạp không mà lên, quay đầu lại vung ra một kiếm, một đạo kiếm quang bổ ra biển lửa, xông thẳng đến thi thể An Lan.
Phốc phốc! Kiếm khí tàn phá bừa bãi, thi thể An Lan và đầu bị kiếm khí xé vỡ nát, cái gì cũng không lưu lại.
- Ranh con, An Tầm ta không giết ngươi, thề không làm người!!!
An Tầm gầm thét một tiếng, cấp tốc hướng về Tiêu Phàm đánh tới.
Gần như đồng thời, trong miệng Tiểu Kim lại phun ra một đạo cực hàn chi khí cùng biển lửa kia đâm vào cùng một chỗ, lập tức phát sinh vụ nổ lớn. Một đóa mây hình nấm to lớn phóng lên tận trời, cả tòa sơn cốc bị san thành bình địa.
Lúc này, một đạo thân ảnh chật vật từ trong bụi bậm sơn cốc xông ra, trừ An Tầm còn có thể là ai. Có thể tại vụ nổ lớn thế này còn không chết, có thể thấy thực lực hắn cường đại.
Nếu như không phải Tiêu Phàm dùng An Lan để uy hiếp, Tiêu Phàm bọn hắn cũng đã sớm đã chết.
Tiêu Phàm, Tiểu Kim cùng Quan Tiểu Thất ba người cấp tốc hướng về Ly Hỏa Đế Đô lao đi.
- Tam Ca, cảm ơn ngươi.
Quan Tiểu Thất hít sâu một hơi nói, hắn tựa như biến thành một người khác, không được sáng sủa giống như trước kia, cả người lộ ra một loại sát khí.
Tiêu Phàm biết sự tình Y Thiên Linh đối với hắn đả kích rất lớn, nhất thời là không có khả năng bình thường trở lại.
Đổi lại là hắn, nếu như Tiểu Ma Nữ trở thành như vậy, hắn cũng tuyệt đối chẳng tốt đẹp gì.
- Giữa huynh đệ không cần phải nói cảm ơn.
Tiêu Phàm lắc đầu nói, lập tức quay người nhìn về phía sau, lại nhìn thấy một điểm đen đang nhanh chóng tới gần.
Con ngươi Quan Tiểu Thất vô cùng băng lãnh, trong bàn tay, một thanh Hồn Cung ngưng tụ xuất hiện ở trong tay hắn, sau đó lại dùng Hồn Lực ngưng tụ thành một mũi tên, nhắm chuẩn điểm đen kia liền bắn ra.
Từng đợt tiếng xé gió vang lên, mũi tên giống như thiểm điện, khí thế kinh người.
Tiêu Phàm kinh hãi nhìn Quan Tiểu Thất, hắn phát hiện khí thế Quan Tiểu Thất hiện tại đã hoàn toàn khác biệt, một tiễn này, cho dù là hắn cũng chưa chắc có thể ngăn cản.
Đương nhiên, một tiễn này không có khả năng giết chết An Tầm, nhưng có thể khiến cho hắn khó mà trở tay.
Chỉ cần trở lại Ly Hỏa Đế Đô, An Tầm chưa hẳn dám đối phó với bọn hắn. Dù sao, Quan Tiểu Thất là khâm điểm đồ đệ của Hỏa Hoàng, hơn nữa vấn đề của Hỏa Hoàng chỉ có Tiêu Phàm có thể trị.
- Chạy, ta xem các ngươi chạy đi đâu!
An Tầm gầm thét, thân hình tại hư không nhanh chóng trốn tránh, tránh một tiễn lại một tiễn của Tiểu Thất.
Mặc dù Tiêu Phàm bọn hắn nhìn không ra An Tầm là tu vi gì, nhưng ít ra cũng là Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ trở lên. Hơn nữa, hắn thân làm Thất Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư, Hồn Lực không phải người tầm thường có thể so sánh.
Trăm dặm khoảng cách nhìn như không xa, nhưng đối với Tiêu Phàm bọn hắn mà nói cũng là một loại dày vò.
Bọn họ rất mạnh, nhưng là so với tu sĩ cùng giai mà thôi. Chiến Vương cảnh hậu kỳ thậm chí đỉnh phong cùng Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ, chênh lệch là một cái lạch trời.
Nếu như không phải Tiểu Kim ngăn cản một hồi, có lẽ bọn hắn sớm đã chết ở bên trong thung lũng kia.
Mắt thấy An Tầm càng ngày càng gần, Tiêu Phàm bọn hắn cũng càng ngày càng bối rối.
- Giết!
Tiếng rống giận dữ của An Tầm truyền đến, thân ảnh tại hư không cấp tốc động, một đạo đao cương bá đạo từ phía chân trời rơi xuống.
Sắc mặt hai người Tiêu Phàm cùng Quan Tiểu Thất hoàn toàn thay đổi, cấp tốc hướng về hai bên né đi. Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, tại hư không lật một cái, móng vuốt lăng lệ đánh ra.
Oanh long long!
Đao khí bắn ra bốn phía, hư không mãnh liệt rung động một cái, một cỗ phong bạo to lớn quét sạch bốn phía. Thời khắc tất cả bình tĩnh lại, An Tầm đã xuất hiện ở phía trước bọn Tiêu Phàm.
- Tiêu Phàm, đem đồ vật giao ra, ta cho ngươi chết thống khoái!
An Tầm nhe răng cười nhìn Tiêu Phàm, có thể làm cho Chiến Hồn trong nháy mắt chữa trị, loại năng lực này quá biến thái.
Nếu như ta có thể có được loại năng lực này, há không phải có thể tuỳ tiện bước vào cấp độ Bát Phẩm Luyện Dược Sư? Thậm chí, một ngày kia đột phá Cửu Phẩm trong truyền thuyết.
- Để bọn hắn đi trước, bằng không, đồ vật ngươi muốn vĩnh viễn cũng không chiếm được.
Thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, trong lòng cấp tốc tính toán.
Cuối cùng thở dài một hơi, mình ở trước mặt An Tầm căn bản không có bất kỳ phần thắng có thể nói. Dù sao, Tiểu Kim cũng không phải là đối thủ, dù tăng thêm Quan Tiểu Thất cùng hắn cũng không có bất kỳ phần thắng nào.
- Ta đếm ba tiếng, ngươi nếu không cho, ta làm thịt bọn hắn.
An Tầm lạnh lùng nhìn Tiểu Kim cùng Quan Tiểu Thất nói.
- Bọn hắn nếu không hay xảy ra chuyện, đồ vật ngươi muốn vĩnh viễn cũng không chiếm được.
Sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống, hắn muốn dùng đồ vật An Tầm muốn đến uy hiếp An Tầm, không nghĩ tới An Tầm lại dùng Quan Tiểu Thất cùng Tiểu Kim đến uy hiếp hắn.
- A, vị kia không phải An Dược Hoàng sao?
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một đạo thanh âm. Ngay sau đó mấy đạo thân ảnh bay vụt tới, cách An Tầm không xa. Cầm đầu là một hắc bào lão giả, lão giả thân hình khô gầy, lại cho người ta một loại cảm giác thâm bất khả trắc.
- Gặp qua An Dược Hoàng.
Lão giả hướng về phía An Tầm hơi thi lễ, cười nói.
- Ninh Vực Trưởng Lão, các ngươi làm sao ở chỗ này?
An Tầm thu liễm sát khí thi lễ, nhưng trong lòng thì trở nên nặng nề, nói:
- Lão gia hỏa này trễ không đến sớm không tới, hết lần này tới lần khác lại đến đúng thời điểm quan trọng, muốn phá hỏng chuyện tốt của ta!
- Người nhà họ Ninh?
Tiêu Phàm nghe vậy, thần sắc hơi nhíu.
Tại mấy trăm trượng giữa rừng núi, hai người Thiên Tàn cùng Phong Lang vừa mới chuẩn bị xuất thủ lại không nghĩ rằng vậy mà sẽ nhìn thấy người nhà họ Ninh, hai người vội vàng thu liễm khí tức.
Một khi người nhà họ Ninh nhận ra bọn hắn, đối với Tiêu Phàm mà nói sẽ chỉ càng thêm phiền phức.
- Ninh mỗ đi Tân Nguyệt Hoàng Triều một chuyến mới vừa trở về, các ngươi đây là?
Ninh Vực nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm mấy người.
Nghe được mấy chữ Tân Nguyệt Hoàng Triều này, trong lòng Tiêu Phàm lộp bộp một cái, chẳng lẽ người nhà họ Vạn đang mượn giúp Ninh gia điều tra người giết chết Vạn Thiên Kiệt?
Trong lòng mặc dù không bình tĩnh nhưng mặt ngoài lại không hề bận tâm.
Nghe thấy Ninh Vực nói, An Tầm vội vàng nói:
- Hai tên tiểu tử cùng đầu súc sinh kia giết đệ tử của ta, còn trộm đồ vật của ta.
- A?
Ninh Vực thấy thế, ánh mắt sáng lên, lập tức lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm bọn họ nói:
- Đồ của An Dược Hoàng cũng dám trộm, các ngươi đúng thật sự là muốn chết.
- Ninh Vực đúng không, ngươi tốt nhất đừng lội vào vũng nước đục này.
Tiêu Phàm mảy may không sợ, cười lạnh nhìn Ninh Vực nói.
- Tiểu tử, dám gọi thẳng tục danh Tam Trưởng Lão, ngươi muốn chết sao?
Ninh Vực còn chưa mở miệng, mấy người sau lưng lại la ầm lên.
- Muốn chết sao? Đường đường đồ đệ An Dược Hoàng, gian sát đệ tử Y gia, ta xem ai đang muốn chết!
Tiêu Phàm quát lạnh trở về, trợn mắt nhìn, không có mảy may sợ hãi.