Vô Thượng Sát Thần

Chương 404: Tứ Trọng Phong Thế



- Du Thắng sư huynh, chính là người này giả mạo người Linh Điện, thực chất là gian tế Huyền Cung!

Đang lúc Tiêu Phàm đắm chìm trong lĩnh ngộ Phong Thế, một đạo thanh âm băng lãnh từ nơi không xa truyền đến, chỉ thấy một loạt tiếng người khí thế cuồn cuộn đi tới.

Tiêu Phàm không động tĩnh gì, nhưng người bên cạnh hắn lại bị dọa vội vàng đi sang một bên.

Lúc nghe được hai chữ Du Thắng, bọn hắn liền thầm nói không hay rồi. Tống Hào tự biết không phải đối thủ của Tiêu Phàm, vậy là tìm người đến giúp đỡ. Tiêu Phàm tuy mạnh, nhưng Du Thắng lại là Chiến Vương đỉnh phong uy tín lâu năm, năm nay rất có hi vọng tiến vào Nội Viện, Tiêu Phàm chưa chắc đã là đối thủ.

- Tiểu tử, ngươi là người Huyền Cung?

Mở miệng nói chuyện là một dáng người khôi ngô râu quai nón, người này tên Du Thắng, là cao thủ xếp thứ tư Linh Điện.

Giờ phút này Tiêu Phàm đang lĩnh ngộ, cơ hồ toàn bộ tinh thần đều đắm chìm trong một loại trạng thái quỷ dị, nào có để ý tới Du Thắng.

- Lão Tử nói chuyện với ngươi, vậy mà ngươi không thèm nhìn lão tử?!

Du Thắng vừa tức vừa giận, bị một tên tiểu tử xem thường, đây là việc chưa bao giờ có, chủ yếu nhất là đây còn là ở Linh Điện.

Tức giận hừ một tiếng, Du Thắng lấy tay chộp về sau lưng Tiêu Phàm.

Đám người giận mà không dám nói gì, Du Thắng này cũng không phải là người gì tốt, thủ đoạn này quá âm hiểm, người khác đang tu luyện, thời điểm này đánh lén, một khi phát sinh ngoài ý muốn, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì tử vong tại chỗ.

Loại sự tình này nhìn mãi quen mắt, có rất nhiều tu sĩ chính là thời điểm tu luyện bị quấy rầy, cuối cùng chết thảm tại chỗ.

Bởi vậy, thời điểm người khác tu luyện, xuất thủ quấy rầy là điều cấm kỵ.

Nhưng mà giờ phút này Du Thắng lại không lưu tình chút nào, cái này căn bản chính là muốn đưa Tiêu Phàm vào chỗ chết, thủ đoạn của hắn so Tống Hào còn ác độc hơn rất nhiều.

- Hồng hộc!

Mắt thấy bàn tay Du Thắng sắp tới gần phía sau lưng Tiêu Phàm, lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến, chỉ thấy trong tay Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm sắc, lăng không vạch một cái, một đạo kiếm tuyệt thế sắc bén đảo qua hư không.

- Cái gì?

Du Thắng bị dọa đến sắc mặt hoàn toàn thay đổi, hắn cảm giác mình bị một con rắn độc tiếp cận, cổ cảm thấy phát lạnh.

Hắn muốn chạy trốn, nhưng mà kiếm mang kia tốc độ quá nhanh, hắn căn bản không phản ứng kịp, bàn tay liền bị một kiếm kia chém xuống!

- A ~~

Du Thắng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, bàn tay bị trảm, đau nhức đến nhe răng trợn mắt.

Đám người mắt trợn tròn, ai cũng không ngờ tới Tiêu Phàm trong lúc tu luyện lại còn có thể xuất thủ chém giết Du Thắng, chẳng lẽ tiểu tử này là cố ý? Hắn căn bản là không tu luyện?!

Quỷ dị nhất là Tiêu Phàm liền cứ thế đứng ở đó, đầu cũng không quay lại.

Du Thắng là Chiến Vương đỉnh phong, lại dễ dàng bị Tiêu Phàm chặt đứt một bàn tay như vậy? Vậy thực lực chân chính của hắn sẽ đáng sợ biết bao?

Bọn hắn nào biết rõ, Tiêu Phàm nắm giữ nhất tâm nhị dụng, người ở đây hắn không quen biết ai, làm sao có thể yên tâm để phía sau lưng giao cho bọn hắn?

Hắn sở dĩ có thể không hề kiêng dè đứng ở nơi đó, là bởi vì một tinh thần khác của hắn lúc nào cũng chú ý đến tất cả thế giới bên ngoài, tùy thời có thể tỉnh lại.

- Khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!

Du Thắng phẫn nộ gầm thét, cầm trong tay một chuôi lợi kiếm đâm về Tiêu Phàm.

Tống Hào đứng ở đằng xa bị dọa, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hiển nhiên hắn cũng bị thực lực Tiêu Phàm làm cho chấn kinh.

- Các ngươi nhìn xung quanh hắn kìa!

Có người lên tiếng kinh hô nhìn về hướng Tiêu Phàm, lại thấy quanh thân Tiêu Phàm đột nhiên tản ra từng đạo phong ba. Phong ba giống như lưỡi đao quét sạch bốn phương tám hướng, sau đó hình thành một vòng xoáy khổng lồ.

- Bang bang ~

Trường kiếm của Du Thắng rung động tại hư không, ánh lửa bắn ra bốn phía, kiếm hắn bị vòng xoáy lốc to lớn ngăn cản ở ngoài, thân thể hắn liên tục lùi về phía sau.

Hắn căn bản không áp vào được sau lưng Tiêu Phàm, nói chi đến giết Tiêu Phàm.

Vòng xoáy cuồng phong kia càng lúc càng lớn, đỉnh đầu Tiêu Phàm hiện lên U Linh Chiến Hồn, bóng đen càng ngày càng ngưng tụ, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

- Chiến Hoàng cảnh có thể người và hồn hợp nhất, thực không biết, hòa làm một thể cùng U Linh Chiến Hồn sẽ có cảm giác gì.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Trong không gian u ám kia, ý niệm của Tiêu Phàm nhanh chóng chớp động, ngay từ đầu thân thể hắn nửa bước khó đi, hành động cực kỳ gian nan, nhưng mà hiện tại đã có thể đi như trên đất bằng.

Hơn nữa, tốc độ của hắn đang càng lúc càng nhanh, hư không lưu lại từng đạo từng đạo tàn ảnh.

Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, trong tay xuất hiện một chuôi trường kiếm huyết sắc, đúng là Tu La Kiếm hắn tưởng tượng. Chân hắn giẫm Phiêu Miểu Thần Tung Bộ, trên không trung vũ động, tại hư không lưu lại từng đạo tàn ảnh.

Kiếm Thế ngày càng sắc bén, tốc độ ngày càng tấn mãnh, Tiêu Phàm tựa như hòa thành một thể cùng toàn bộ không gian u ám.

Đám người Du Thắng ngây ngốc đứng đấy, trong lúc nhất thời không biết làm sao, đến việc tới gần Tiêu Phàm còn khó, muốn giết hắn không phải là chuyện cười đùa hay sao?

Có điều, đám người Du Thắng vẫn không rời đi, chỉ cần vòng xoáy cuồng phong này biến mất, hắn sẽ lập tức xuất thủ.

Đáng tiếc, khiến hắn thất vọng là cái vòng xoáy cuồng phong này trong nhất thời không có khả năng biến mất.

- Tứ Trọng Phong Thế, toàn bộ lực cản hóa thành động lực, với vào tốc độ hiện tại của ta cho dù Chiến Hoàng trung kỳ bình thường cũng chưa chắc có thể so sánh.

Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm:

- Vô Tình Nhất Kích, dung hợp Đệ Tứ Trọng Phong Thế, tốc độ nhanh gấp ba, dù là Chiến Hoàng sơ kỳ ta cũng có thể một kích đoạt mạng! Chiến Hoàng trung kỳ cũng đủ sức đánh một trận.

Trong lòng Tiêu Phàm kích động vô cùng, hắn thấy bản thân vô cùng may mắn vì gia nhập Linh Điện, vừa tới nơi này vậy mà liền lĩnh ngộ Tứ Trọng Phong Thế, phải biết Kiếm Thế của hắn còn dừng lại ở Tam Trọng.

Với thực lực hiện tại của hắn, nếu như gặp lại Tần Đao lần nữa, Tiêu Phàm tự tin một người là đủ chiến, cho dù không địch lại, rút đi cũng dễ như trở bàn tay.

- Đáng tiếc, Vô Tận Chiến Quyết chỉ còn Lục Trọng, xem ra còn phải nghĩ biện pháp tiến tới gần Tứ Trọng mới được.

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói, bây giờ hắn Phong Thế viên mãn, đã đủ đột phá thực lực Chiến Vương đỉnh phong.

Hơn nữa, một khi đột phá Chiến Vương đỉnh phong, rất nhanh liền có thể càng tiến một bước, bước vào Chiến Hoàng cảnh.

- Hiện tại cũng không gấp, ta vẫn chỉ là Chiến Vương hậu kỳ mà thôi, mặc dù Sát Thế cùng Phong Thế lĩnh ngộ được Tứ Trọng, càng là chạm đến Sát Ý, nhưng mà Kiếm Thế còn chưa viên mãn, hẳn còn có không gian tiến bộ. Hơn nữa, Hồng Trần Sát, Hồng Trần Tiếu tứ đại chiêu thức còn có thể tiếp tục hoàn thiện.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.

Sau đó, hắn không ngừng diễn luyện mấy đại kiếm chiêu này. Hồng Trần Sát, Hồng Trần Tiếu, Thiên Địa Tiêu Sát tam đại kiếm chiêu công kích hắn đều dung nhập Tứ Trọng Phong Thế vào, uy năng cường đại không ít.

Một khi lĩnh ngộ Tứ Trọng Kiếm Thế, lại dung nhập tam đại kiếm chiêu vào, công kích tất nhiên sẽ gia tăng tiếp.

Mà tứ thức Vô Tình Nhất Kích cơ hồ trở thành một trong những vương bài của Tiêu Phàm, đại sát chiêu này, không phải vạn bất đắc dĩ không thể tuỳ tiện sử dụng.

Lại thêm hai kiếm Huyết Sát cùng Đồ Lục của Tu La Tam Kiếm, Tiêu Phàm tự tin, Chiến Hoàng sơ kỳ bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của mình.

Thời gian từng ngày trôi qua, thoáng cái đã là ba ngày sau, Tiêu Phàm đem mấy đại kiếm chiêu này cơ hồ luyện đến cấp độ hoàn mỹ, ý thức chìm vào trong vùng không gian kia, phát huy đến mức hoàn toàn không cần lo lắng cái gì.

- Hô!

Thời khắc Tiêu Phàm mở hai mắt ra, vòng xoáy cuồng phong bao quanh thân đột nhiên biến mất, cùng lúc đó, một vệt sáng đâm hướng về ngực Tiêu Phàm.

- Ngươi muốn chết sao?

Tiêu Phàm quát lạnh một tiếng, cho dù chưa lĩnh ngộ Tứ Trọng Phong Thế, đối mặt với Chiến Vương đỉnh phong Tiêu Phàm hắn cũng không sợ hãi. Người này dám xuất thủ với hắn, Tiêu Phàm sẽ không thủ hạ lưu tình.

Một hào quang lạnh lẽo loé lên, ngay sau đó một cái đầu lâu lăn xuống, bóng người kia còn duy trì động tác nghiêng về phía trước, trường kiếm lại đột nhiên rơi xuống đất.

- Du Thắng chết?

Con ngươi đám người mãnh liệt run rẩy, trong mắt đều là vẻ khó tin.

MềuSiuBự - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.