Vô Thượng Sát Thần

Chương 416: Vô Kiếm Nhai



Đêm đó, Bắc Lão cho Tiêu Phàm trong sân chữa bệnh cho Hỏa Hoàng, bệnh của Hỏa Hoàng đã sớm giải quyết không sai biệt lắm, chỉ là Tiêu Phàm cố ý kéo dài mà thôi.

Hôm nay, Hỏa Hoàng hứa hẹn nguyện ý làm đầy cho hắn một bầu rượu, Tiêu Phàm tự nhiên không còn bảo lưu.

Vẻn vẹn ba canh giờ, Hỏa Độc cùng Hàn Độc bên trong Hỏa Hoàng tất cả đều bị rút ra không còn. Hỏa Hoàng cảm giác toàn thân sảng khoái, bốn phía thiên địa linh khí cuồn cuộn mà vào.

Trong sân nhấc lên một trận gió lốc, mảng lớn cây trúc bị thổi ngã, tiểu viện nhỏ cũng kinh hô hủy diệt.

- Hỏa Hoàng sư huynh, ngươi tốt nhất đem tiểu viện này trở lại như cũ, bằng không, ha ha.

Tiêu Phàm để lại một câu nói liền rời tiểu viện.

Hỏa Hoàng mắt nhìn tiểu viện bừa bộn, trong lòng nổi giận mắng:

- Tiểu tử này cố ý hãm hại ta!

- Bất quá thật đúng là phải cảm tạ hắn, ta sớm đã đụng chạm đến một tia Ý Chí, lập tức trở về mới được. Nơi này mấy ngày nữa lại đến cùng Bắc Lão bồi tội.

Mặc dù bị Tiêu Phàm hãm hại nhưng Hỏa Hoàng lại không tức giận nổi.

Hắn nhiều năm gông cùm xiềng xích có loại cảm giác muốn xuyên phá, ẩn ẩn có loại xu thế muốn đột phá Chiến Đế cảnh.

Một khi trở thành Chiến Đế, phóng nhãn khắp Đại Ly Đế Triều cũng tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tiêu Phàm rời tiểu viện, chạy thẳng tới Linh Điện.

Bên trong một tòa cung điện, Hướng Vinh đi qua đi lại, trên mặt đều là vẻ lo lắng, trước đó hắn tiến về Nội Viện tìm kiếm Hỏa Hoàng, nhưng mà căn bản không nhìn thấy bóng dáng Hỏa Hoàng.

Tiêu Phàm bị Nghiêm Trưởng Lão mang đi lâu như vậy, ai biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì.

Nghiêm Trưởng Lão nổi danh nghiêm khắc, hắn có thể sẽ không bận tâm thân phận cùng thiên phú Tiêu Phàm, chỉ cần Tiêu Phàm phạm sai lầm, nhất định sẽ bị trọng phạt.

Tiêu Phàm giết ba mươi tám học viên Đế Minh, việc này sớm đã oanh động Chiến Hồn Học Viện, tất cả mọi người đang chờ tin chết của Tiêu Phàm.

- Không được, ta phải nghĩ trăm phương ngàn kế đi Hình Điện một chuyến, nhất định thay Tiêu Phàm cầu tình, lấy thiên phú của hắn không nên chết ở chỗ này, cho dù là bỏ qua thân phận Đại Trưởng Lão cũng phải giúp Tiêu Phàm không chết.

Hướng Vinh hít sâu một hơi, tựa như ra quyết định.

- Hướng Lão, đang suy nghĩ gì đấy?

Đột nhiên, cửa ra vào truyền đến một đạo thanh âm.

- Ai?!

Hướng Vinh đang giận ngập đầu, nào có ngữ khí tốt, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy thân ảnh kia ở cửa ra vào, trong nháy mắt ngốc trệ, run giọng nói:

- Tiêu Phàm?!

- Không phải ta thì còn là ai?

Tiêu Phàm cổ quái nhìn Hướng Vinh, nhưng trong lòng thì hơi hơi cảm động, những lời Hướng Vinh trước đó hắn đều nghe được.

- Ngươi không có việc gì?

Hướng Vinh bước xa đi tới trước mặt Tiêu Phàm, cẩn thận đánh giá Tiêu Phàm, lại không có phát hiện bất luận bộ dáng bị thụ thương.

Hắn không phải là bị Nghiêm Trưởng Lão mang đi à, làm sao có thể không chút tổn hao nào?

- Ngươi nhìn ta giống có việc sao?

Tiêu Phàm cười ha ha.

- Không giống.

Hướng Vinh không chút nghĩ ngợi nói:

- Nghiêm Trưởng Lão như thế nào dễ nói? Tại sao không có làm khó ngươi?

Tiêu Phàm giết ba mười tám người Đế Minh đó, làm sao có thể hoàn hảo không chút tổn hại trở về?

Cho dù không chết cũng phải bị lột da đi, Tiêu Phàm lại là một trận phong khinh vân đạm, chỗ nào giống như bị Nghiêm Trưởng Lão mang đi.

- Nghiêm Trưởng Lão làm người ngay thẳng, bởi vì người Đế Minh ra tay giết ta trước, hắn sớm đã trong bóng tối nhìn thấy tất cả những thứ này, cho nên ta liền vô tội phóng thích.

Tiêu Phàm hời hợt nói.

Khóe miệng Hướng Vinh giật một cái, mặc dù Tiêu Phàm nói nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng hắn biết sự tình khẳng định không có đơn giản như vậy.

Coi như Đế Minh xuất thủ trước, ngươi trực tiếp giết ba mười tám người, đây đã là tội chết.

- Liền không có một chút xíu trừng phạt?

Hướng Vinh hỏi, trong lòng vẫn còn có chút bất an.

- Hướng Lão, ngươi ước gì tiểu tử ta bị phạt hay sao?

Tiêu Phàm trêu ghẹo nói.

- Ngươi hỗn tiểu tử này, nói cái gì hỗn trướng, ngươi không biết ta đây một ngày đều lo lắng bất an sao?

Hướng Vinh tức giận nói, nhưng lại không có bất kỳ ý tứ phát cáu.

Nhìn thấy Tiêu Phàm không việc gì, ngược lại thở phào, lại nói:

- Chẳng lẽ Hình Điện không có bất kỳ trừng phạt nào? Nhanh nói ra, ta thay ngươi nghĩ biện pháp.

Tiêu Phàm cảm giác trong lòng ấm áp, ra vẻ thâm trầm nói:

- Trừng phạt tự nhiên là có.

- Cái gì trừng phạt?

Hướng Vinh vội vàng hỏi.

- Đi Vô Kiếm Nhai diện bích nửa tháng, ai, về sau nửa tháng liền không thể rời khỏi Vô Kiếm Nhai, một chút tự do đều không có.

Tiêu Phàm thở dài một hơi.

Diện bích nửa tháng? Vẻn vẹn chỉ là diện bích nửa tháng?

- Tiểu tử ngươi!

Hướng Vinh hận không thể đem Tiêu Phàm rút gân một trận, tiểu tử này quá muốn ăn đòn, làm hại ta lo lắng lâu như vậy.

Hướng Vinh làm sao cũng muốn biết đến cùng phát sinh chuyện gì, để cho Tiêu Phàm chịu trừng phạt nhẹ như thế, bất quá Tiêu Phàm không nói, hắn cũng không hỏi nhiều.

- Nói trở lại, Hướng Lão, Vô Kiếm Nhai ở đâu?

Tiêu Phàm cười ha hả hỏi.

Hướng Vinh không còn gì để nói, đây đâu là trừng phạt, đây quả thực là khen thưởng, học viên Chiến Hồn Học Viện ai không muốn đi Vô Kiếm Nhai.

Nơi đó có thể trợ giúp tu sĩ lĩnh ngộ Kiếm Thế, không biết ngoại giới có bao nhiêu người muốn đi mà không có tư cách đấy.

- Đi, ta hiện tại mang ngươi đi.

Hướng Vinh nhìn chân trời, lại phát hiện trời đã bắt đầu sáng.

Tiêu Phàm cũng không do dự nữa, vội vàng cùng đi. Hai người xuyên qua tầng tầng tiểu viện, tiến vào phía sau núi Chiến Hồn Học Viện, bay vọt đến một ngọn núi, tiến vào bên trong một hẻm núi.

Ngẩng đầu nhìn lại, nơi xa một mảnh thanh sắc vách núi, vách đá đứng vững giống như một chuôi tuyệt thế thần kiếm cắm ngược lên bầu trời. Cách xa nhau 1 ~ 2 dặm đều có thể cảm nhận được một cỗ Kiếm Thế cường đại sắc bén.

Phía trên vách đá khắc lấy ba chữ lớn lăng lệ như đao, Vô Kiếm Nhai!

Tại phía dưới vách núi thanh sắc, có vô số tu sĩ đang ngồi, hiển nhiên đều là học viên Chiến Hồn Học Viện, ánh mắt tất cả bọn hắn đều rơi vào Vô Kiếm Nhai.

- Ta chỉ đem ngươi đến nơi này, ngươi tự thân đi vào, còn nữa, đổi cho ngươi một chút quần áo, tốt xấu gì ngươi hiện tại cũng là học viên Linh Điện ta.

Hướng Lão nói ra.

- Tuân mệnh Đại Trưởng Lão.

Tiêu Phàm cười ha hả nói, phất tay, trên người liền xuất hiện trang phục Chiến Hồn Học Viện thống nhất, đó là một kiện áo bào màu xanh, mặc ở trên người ngược lại cũng vô cùng thoải mái.

- Ngươi ở đây đợi nửa tháng, muốn cái gì cứ nói để cho ta mang tới.

Hướng Vinh đối với Tiêu Phàm đã thập phần im lặng, tiểu tử này một mặt nhẹ nhõm, căn bản không giống vừa mới từ địa phận Đế Minh trở về.

- Hướng Lão nếu thuận tiện thì đi một chuyến tới trạch viện, nói cho Tần lão. Nửa tháng sau, ta sẽ cho tiệm thuốc khai trương để hắn chuẩn bị sẵn sàng.

Tiêu Phàm ngẫm lại nói.

Hắn nói như vậy chủ yếu nhất cũng không phải là vì sự tình tiệm thuốc khai trương mà là miễn cho Tần Mặc cùng Tiểu Kim bọn hắn lo lắng.

- Được, ta tự sẽ đến.

Hướng Lão gật đầu, hắn ước gì Tiêu Phàm thiếu tình người khác, mà tình người này là dễ kiếm nhất, chỉ bất quá mang một câu mà thôi.

- Mặt khác, phiền phức thay ta tra một chút. Tôn nữ Tần lão,Tần Mộng Điệp ở đâu, nếu là tại Linh Điện mà nói, phiền phức Hướng Lão chiếu cố một chút.

Tiêu Phàm lại nói.

Hướng Vinh hiểu ý cười một tiếng, sau khi hắn nghe được câu tiếp theo của Tiêu Phàm thì sắc mặt cứng đờ.

- Tốt xấu ta cũng là sư huynh gia gia nàng, nàng cũng phải gọi ta một tiếng sư tổ nha.

Tiêu Phàm để lại một câu nói, liền hướng lấy Vô Kiếm Nhai bay đi.

Hướng Vinh một mặt bất đắc dĩ, hắn phát hiện thật có chút nhìn không thấu Tiêu Phàm, nhìn qua bóng lưng Tiêu Phàm trong miệng lẩm bẩm nói:

- Chiến Vương hậu kỳ có thể chém giết Phong Vương Chiến Vương, hơn nữa còn là Thất Phẩm Luyện Dược Sư, người như thế nào mới có thể bồi dưỡng được dạng thiên tài này đây.

Hít sâu một hơi, Hướng Vinh rời khỏi Vô Kiếm Nhai.

MềuSiuBự - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.