Hồi lâu, đám người mới hồi phục tinh thần, lộ ra thần sắc không thể tin được, không ít người động động hai mắt, còn tưởng rằng đây là nằm mơ.
Lôi Vân là cao thủ đệ cửu Địa Bảng, thực lực Chiến Hoàng cảnh đó, vậy mà chết ở trong tay một Chiến Vương cảnh hậu kỳ.
Trái lại Tiêu Phàm một mặt phong khinh vân đạm, chỉ có sắc mặt có chút ửng hồng, một kiếm vừa rồi đối với Hồn Lực hắn tiêu hao cũng cực lớn.
Bất quá, Tiêu Phàm vẫn thắng, chém giết cường giả Địa Bảng xếp hạng chín.
- Còn có ai muốn chết không, đến đây!
Con ngươi Tiêu Phàm lạnh lẽo liếc nhìn toàn trường, không chém giết Lôi Vân, không đủ để chấn nhiếp bọn hắn.
Con đường tu luyện của hắn chú định bên trong sát phạt mà tiến lên.
Tất cả những thứ này là tiền căn hậu quả, vẻn vẹn chỉ bởi vì Tiêu Phàm đắc tội Đế Minh cùng Vương Đạo Minh mà thôi, đến hiện tại, một người lại một người nằm xuống dưới kiếm Tiêu Phàm, trở thành vong hồn dưới kiếm.
Đây cũng là thế giới tu giả, có thời điểm một lời không hợp liền sẽ chết không ít người, có thời điểm vì tranh đoạt một chút tài nguyên tu luyện cũng có thể máu chảy thành sông.
Tiêu Phàm sớm đã nhìn thấu thế giới tàn khốc này, xuất thủ cũng không có bất kỳ lưu tình.
Trước đó Kim Thiên Lôi chính là ví dụ tốt nhất, bản thân chưa từng muốn giết bọn hắn, bọn hắn lại được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn khiến địch nhân sợ hãi, vậy các ngươi đều phải chết rồi.
Còn có ai muốn chết không, đến đây!
Lời nói Tiêu Phàm giống như một đạo như kinh lôi quanh quẩn bên trong sơn cốc, thật lâu không dứt.
Nếu như trước đó còn có người cho rằng Tiêu Phàm cuồng vọng, phách lối, thậm chí tự chịu diệt vong, như vậy hiện tại không có người nào dám khinh thường Tiêu Phàm. Một Linh Điện tu sĩ có thể chém giết cao thủ Địa Bảng, đây đã là một loại thực lực chấn nhiếp.
- Tiểu tử, giết chết Lôi Vân đã hao hết Hồn Lực ngươi, hôm nay ngươi phải chết, nhớ kỹ, người giết chết ngươi tên Lý Dịch.
Đột nhiên, một đạo thân ảnh áo bào trắng đạp không mà lên, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm.
Một đạo kiếm khí màu tím tại hư không nở rộ, cắt đứt hư không, xông thẳng Tiêu Phàm mà đến, muốn một kiếm đem hắn chém thành hai đoạn.
- Quản ngươi là thứ gì, một người chết mà thôi, nhớ kỹ tên ngươi thì có ích lợi gì.
Tiêu Phàm mặt coi thường, Lý Dịch này quá tự tin, chẳng lẽ hắn cho rằng mình mạnh hơn Lôi Vân.
Nếu như đổi lại một người vừa mới giết chết Lôi Vân, khả năng Hồn Lực cũng đã hao hết, nhưng hiện tại Lý Dịch đối mặt là Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm Hồn Lực thành hải, Hồn Lực hắn so với Chiến Hoàng cảnh bình thường còn muốn hùng hậu hơn, làm sao có thể tuỳ tiện hao hết. Huống chi U Linh Chiến Hồn còn có thể hấp thụ thiên địa linh khí luyện hóa.
- Huyết Sát!
Tiêu Phàm đưa tay chính là một kiếm, thân hình tại hư không chuyển hướng. Tu La Kiếm rung động, chỉ một thoáng huyết khí cuồn cuộn phía dưới dung nhập bên trong huyết kiếm.
- Không tốt, Lý Dịch, mau lui lại!
Đúng lúc này, nơi xa lại có một đạo thân ảnh xông vào bên trong sơn cốc, đó là một người thanh niên nam tử mặc chiến bào màu xanh lam, mặt như đao tước, con ngươi băng lãnh, không sai biệt lắm tầm 30 tuổi, trên người tản ra một cỗ hàn khí băng lãnh.
Lý Dịch nhìn thấy luồng kiếm khí màu đỏ kia cũng cảm giác có chút không thích hợp, tựa như toàn thân đều bị một đầu độc xà tiếp cận. Hắn lúc này mới ý thức được bản thân đã quá khinh thường Tiêu Phàm.
Không chần chờ chút nào, Lý Dịch lách mình hướng về phía sau thối lui, cùng lúc đó, kiếm khí màu đỏ đã đến, Lý Dịch vội vàng liên tục vung ra vài kiếm.
Ầm ầm!
Kiếm khí bành trướng, kiếm trong tay Lý Dịch đột nhiên nổ tung, thân thể hắn tức thì bị một cỗ trùng kích đáng sợ áp chế, ngực có một đạo vết kiếm to lớn, máu tươi trào ra.
May mắn là hắn nhặt về một cái mạng, sau lưng hắn, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, ổn định thân hình hắn.
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn, chúng ta hai người cùng lên.
Lam bào thanh niên cau mày một cái, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm cũng không còn phong khinh vân đạm.
- Sớm kêu các ngươi cùng lên rồi, đừng lãng phí thời gian của ta, còn có ai muốn giết ta thì lên hết đi.
Thanh âm Tiêu Phàm bá đạo quanh quẩn sơn cốc.
Tu sĩ Đế Minh, Vương Đạo Minh phẫn nộ không thôi, nhưng giờ phút này, bọn hắn cũng không dám xúc động làm bừa.
- Giết ngươi, hai người chúng ta là đủ.
Lam bào nam tử cười lạnh, dư quang nhìn một chút nơi xa, một màn này, Tiêu Phàm vừa lúc bắt được.
Nơi đó đứng một thanh niên áo trắng. Thanh niên áo trắng phong thần như ngọc, anh tuấn phi phàm, hắn sắc mặt thập phần bình tĩnh, tựa như dạng chiến đấu này căn bản không vào mắt hắn.
Ở bên cạnh hắn đứng đấy bốn năm đạo thân ảnh, mỗi người đều cùng hắn duy trì một đoạn ngắn khoảng cách, có loại cảm giác chúng tinh ủng nguyệt.
- Người này mới là nguy hiểm nhất.
Trong lòng Tiêu Phàm có một đáp án, cũng cho bản thân chút tỉnh táo.
Những thế lực Đồng Minh này vì giết hắn mà xuất động không ít người.
Đúng lúc này, Úy Thiên Lang mang theo mấy đạo thân ảnh chạy đến, nhìn thấy Tiêu Phàm còn sống, hơi có chút ngoài ý muốn. Bất quá khi nhìn thấy vô số cỗ thi thể trên mặt đất, sắc mặt Úy Thiên Lang cũng biến khó nhìn lên.
- Tiêu Phàm, ngươi vẫn còn không chết!
Úy Thiên Lang lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, lách mình liền xuất hiện ở bên cạnh Lý Dịch:
- Thạch Hàn Vũ, Lý Dịch, ba người chúng ta liên thủ giết hắn.
- Đang có ý này.
Lam bào thanh niên Thạch Hàn Vũ cười lạnh.
- Lý Dịch, Thạch Hàn Vũ, hai cái danh tự này làm sao quen thuộc như vậy?
- Ngươi ngốc à, Lý Dịch xếp hạng thứ 21 cao thủ Địa Bảng, Thạch Hàn Vũ cũng xếp hạng thứ 18, hơn nữa ca ca hắn Thạch Hàn Kiếm là Thiên Bảng đệ cửu. Úy Thiên Lang mặc dù một mực ở Huyền Cung, nhưng thực lực hắn cũng không yếu hơn cao thủ Địa Bảng. Lần này, Tiêu Phàm thật đúng là chết chắc rồi.
- Vậy cũng chưa chắc, Lôi Vân đều có thể giết, Úy Thiên Lang mấy người có thể không phải là đối thủ của hắn.
Đám người nhìn Lý Dịch cùng Thạch Hàn Vũ, con ngươi khẽ run lên, mặc dù có một số nhỏ người xem trọng thực lực Tiêu Phàm, nhưng phần lớn người vẫn cho rằng Tiêu Phàm hẳn phải chết.
- Úy Thiên Lang, lần trước bị dọa đến té cứt té đái, hiện tại ai cho ngươi mượn lá gan?
Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Úy Thiên Lang, mặt coi thường trào phúng.
- Tiểu tử, miệng lợi hại cũng không đại biểu thực lực lợi hại, lần trước là ngươi đánh lén trước.
Sắc mặt Úy Thiên Lang khó coi. Mặc dù hắn cho rằng Tiêu Phàm mạnh, nhưng bọn hắn ba người liên thủ dù là cường giả Chiến Hoàng trung kỳ bình thường cũng có thể chém giết, há lại sẽ sợ một Tiêu Phàm.
- Lăn tới nhận lấy cái chết!
Tiêu Phàm quát lạnh một tiếng, nhiều lời vô ích, chỉ có so tài mới xem hư thực.
- Thiên Lang Khiếu Nhật!
Úy Thiên Lang nổi giận gầm lên, đỉnh đầu hư ảnh Chiến Hồn Khiếu Nguyệt Thiên Lang bảy tám mét lớn xuất hiện, Hồn Lực bành trướng, không khí bốn phía bỗng lạnh mấy độ.
Chỉ thấy trong miệng Khiếu Nguyệt Thiên Lang thốt ra một đạo băng hàn chi kiếm, phá không mà ra, xông thẳng đến Tiêu Phàm.
Một kiếm này dùng Hồn Lực ngưng tụ mà thành, không kém gì công kích Thất Phẩm Hồn Binh. Hắn uy năng đã đạt tới cấp độ Thất Phẩm Chiến Kỹ.
- Không thú vị.
Tiêu Phàm bĩu môi. U Linh Chiến Hồn hóa thành một màn ánh sáng màu đen nhào lên.
- Thực sự là tự tìm cái chết, băng hàn chi kiếm ngay cả Chiến Hồn đều có thể chém giết, ngươi dám dùng Chiến Hồn nghênh kích?
Úy Thiên Lang cười lạnh nói.
Những người khác cũng lắc đầu, cho rằng Tiêu Phàm khinh thường. Tiêu Phàm cố nhiên cường đại, Chiến Hồn công kích cũng không yếu, nhưng so với bản thể tu sĩ, phòng ngự Chiến Hồn lại yếu hơn rất nhiều.
Phốc!
Hàn Băng Chi Kiếm trong nháy mắt chui vào bên trong U Linh Chiến Hồn. Khiến tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm là Hàn Băng Chi Kiếm rốt cuộc không có bất cứ động tĩnh gì, liền tựa như một hòn đá nhỏ nhập trong biển rộng, không gây nổi một bọt nước nào.
- Làm sao có thể?
Úy Thiên Lang mắt trợn tròn, hắn nào biết U Linh Chiến Hồn vốn có thể thôn phệ Hồn Lực. Hàn Băng Chi Kiếm hoàn toàn do Hồn Lực biến thành, U Linh Chiến Hồn làm sao có thể e ngại?
- Nếu các ngươi không xuất thủ, hiện tại tới lượt ta.
Tiêu Phàm để lại một câu nói, hóa thành một đạo tàn ảnh xông thẳng đến Úy Thiên Lang.