Vô Thượng Sát Thần

Chương 432: Tự Rước Lấy Nhục



Thanh âm đột ngột khiến bầu không khí hòa hợp bên trong đại đường đột nhiên biến đổi. Nét cười trên mặt đám người bỗng ngưng kết, con ngươi lạnh lẽo nhìn về cửa ra vào.

Lại nhìn thấy một nhóm người mặc trường sam màu trắng, đầu đội khăn tang trắng bao vây tới. Cầm đầu là một nam tử trung niên, hắn mặc một bộ áo bào đen, dáng người giàu có, rất có tư thế của một đại nhân vật.

Sau lưng hắn có đến hơn trăm người, nam nữ già trẻ đều có, mạnh có Chiến Vương, thậm chí Chiến Hoàng, yếu có tiểu hài tay trói gà không chặt, thậm chí có cả hài nhi trong tã lót.

Tiêu Phàm khẽ nhíu mày, cũng không phải hắn kinh ngạc về tu vi đám người này, mà là quy mô đám người này. Nhiều người như vậy đốt giấy để tang đến Thần Châm Các của mình, đây là cố ý đến gây chuyện sao?

- Tiêu Phàm, ngươi giết binh sĩ Lam gia, lấy mạng đền mạng.

- Lăn ra đây nhận chết!

- Loại người như ngươi không nên sống trên đời, lấy cái chết tạ tội đi!

Những tu sĩ ăn mặc đồ tang nhao nhao la ầm lên, cuồng vọng vô cùng, thanh âm vang vọng tứ phương.

Nam tử trung niên cầm đầu cánh tay rung lên, tạp âm của những người kia trong nháy mắt biến mất, hiện trường yên tĩnh im ắng.

- Lam Lạc! Ngươi thế này là có ý gì?

Người đầu tiên mở miệng là Y Vân, con ngươi hắn vô cùng lạnh lùng, sát khí nhàn nhạt tràn ngập.

- Làm gì à? Đương nhiên là lấy lại công đạo cho con ta! Y Vân, việc này không có quan hệ gì tới ngươi, ngươi tốt nhất đừng cản ta.

Nam tử trung niên Lam Lạc lạnh giọng nói, con ngươi lạnh như băng rơi vào Trên người Tiêu Phàm.

Lam Lạc? Nghe được cái tên này, Tiêu Phàm đã đại khái đoán được thân phận người này. Hắn nhớ là mình đã từng giết chết một người tên Lam Trạch, lúc ấy Lam Trạch còn uy hiếp hắn, Lam gia sẽ không bỏ qua hắn.

Chỉ là không ngờ Lam gia lại có thể nhẫn nhục như vậy, một mực chờ đến hôm nay mới tìm đến đây gây phiền phức.

Hơn nữa, Lam Lạc này là Lễ Bộ Thượng Thư của Đại Ly Đế Triều. Mặc dù thực lực chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ, nhưng quyền lực hắn to lớn, tại Đại Ly Đế Triều cũng là cấp độ thượng đẳng.

Bởi vậy, Lam gia có Lam Lạc, tại Nội Thành cũng xem như gia tộc nhị lưu, hầu như không ai muốn đắc tội.

Tiêu Phàm giết chết Lam Trạch, lại đúng là con trai của Lam Lạc. Vốn dĩ lần trước Lam gia chuẩn bị đại khai sát giới, chỉ là do Nghiêm Chính Tâm của Hình Điện ra hai đạo mệnh lệnh, Lam gia đành áp chế hơn nửa tháng.

Hai ngày trước, Lam Lạc biết được Tiêu Phàm muốn mở tiệm thuốc, nào sẽ bỏ lỡ cơ hội này. Ở Chiến Hồn Học Viện, Lam Lạc hắn không cách nào bắt giữ Tiêu Phàm,

Nhưng ở Ly Hỏa Đế Đô này, một nhân vật Chiến Vương cảnh nho nhỏ, lại không có bất kỳ bối cảnh gì thì làm sao có thể để vào mắt Lam Lạc.

Huống chi, hắn cũng không phải hành động một mình, phía sau hắn còn có Ninh gia càng cường đại hơn.

Dù sao, Ninh Triết chết ở trong tay Tiêu Phàm, Ninh gia sẽ không thể nào buông tha Tiêu Phàm, chỉ là đường đường gia tộc cự phách lại không muốn mất mặt mũi đi đối phó với một tiểu tử Chiến Vương cảnh.

- Lấy lại công đạo cho con trai ngươi? Ngươi muốn công đạo thế nào?

Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười nói. Tâm tư của Lam Lạc hắn tất nhiên hiểu rõ, cố ý mang theo già trẻ của cả nhà tới đây, chính là để bản thân không dám xuất thủ.

Không thể không nói, Lam Lạc đoán thật đúng, Tiêu Phàm đối với những người già yếu tàn tật này thực sự là không nỡ ra tay.

- Đường đường Học viên Chiến Hồn Học Viện lại là cuồng ma sát nhân, đồ sát con ta không nói, còn giết chết mấy chục đồng môn sư huynh đệ, ngươi nên bị băm thây mới đúng. Có điều lão phu nể mặt Chiến Hồn Học Viện, cho ngươi tự sát tạ tội đó.

Lam Lạc lòng đầy căm phẫn, từng từ đâm thẳng vào tim gan, trong nháy mắt để bản thân đứng ở đỉnh cao đạo nghĩa.

Sắc mặt đám người Tần Mặc, Y Vân cùng Hướng Vinh hoàn toàn thay đổi, trong lúc nhất thời không biết phản bác thế nào?

Sắc mặt Tiêu Phàm không hề bận tâm, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi, Lam Lạc không hổ là Lễ Bộ Thượng Thư, nói tới nói lui đạo lý rõ ràng, để Tiêu Phàm tự sát tạ tội giống như là ân huệ to lớn nhất đối với hắn.

Loại người vô sỉ Tiêu Phàm gặp qua không ít, nhưng mà vô sỉ như Lam Lạc, Tiêu Phàm còn thực sự là lần đầu gặp.

- Lam gia ngươi hôm nay đốt giấy để tang, là để tang cho tất cả những người chết ở Chiến Hồn Học Viện sao? Lam gia ngươi sao lại có nhiều cha đến như vậy?

Tiêu Phàm thản nhiên nói, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

Phốc phốc! Tần Mộng Như Điệp mới vừa rồi còn lo lắng cho Tiêu Phàm, không nghĩ tới Tiêu Phàm vẫn còn tâm tình nói đùa, lập tức trực tiếp bật cười.

Đám người Tần Mặc nhìn thấy bộ dáng thản nhiên như không của Tiêu Phàm, lo lắng trong lòng lập tức cũng tan thành mây khói, xem ra Tiêu Phàm sớm đã có đối sách.

Nghe thấy lời Tiêu Phàm, sắc mặt Lam Lạc tái nhợt, hắn vốn muốn dùng hơn mười người chết ở Chiến Hồn Học Viện bức tử Tiêu Phàm, nào nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà nắm được cán.

- Xem ra ta nói không sai. Có điều ta đang nghĩ, nếu tính Chiến Hồn Đại Lục một ngày chết đến trăm vạn người, tại sao ngươi không đi lấy lại công đạo cho những người ấy?

Sắc mặt Tiêu Phàm cũng chầm chậm biến băng lạnh.

- Ngươi… hung hăng hỗn xược!

Lam Lạc phát hiện, Tiêu Phàm ứng phó tốt như vậy, tiểu tử này căn bản không giống một thiếu niên mười bảy tuổi, ngược lại giống một lão quái vật 70 tuổi.

- Hung hăng hỗn xược?

Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng:

- Lam Trạch của Lam gia muốn giết ta, ta giết hắn thì tại sao không được? Thế nào, chỉ có Lam gia ngươi giết người mới là quang minh lỗi lạc, người khác giết người chính là sát nhân cuồng ma?

Tiêu Phàm lời nói có khí phách, nhất thời khiến Lam Lạc phản bác không được.

Nhưng Tiêu Phàm cũng không có dự định buông tha hắn, tiếp tục nói:

- Ngươi ở chỗ này phách lối thì cũng thôi, nhưng ngươi không đại diện được những người khác, đừng tưởng rằng ngươi mang chừng một trăm người tới, ta liền không dám động thủ. Bọn họ nếu dám giương oai lần nữa, ta sẽ giết sạch, ngươi tin hay không?

Vừa dứt lời, toàn thân Tiêu Phàm phát ra khí thế đáng sợ, một cỗ uy nghiêm của bậc thượng vị xông thẳng ra.

Mặc dù vẻn vẹn chỉ là khí thế Chiến Vương cảnh đỉnh phong, nhưng chẳng biết tại sao khiến Chiến Hoàng trung kỳ như Lam Lạc cũng có chút không chịu được, bị dọa đến không khỏi sau lui về sau mấy bước.

Sát khí cuồn cuộn tràn ngập trên không trung, những tu sĩ cấp thấp bị dọa đến ngã ngồi xuống mặt đất.

- Ta không phải người nhà họ Lam, ta chỉ nhận Hồn Thạch của Lam gia mà thôi, ngươi đừng giết ta.

- Ta cũng vậy, để ta đem Hồn Thạch trả lại cho Lam gia, 5 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch ta không cần nữa.

- Ta không muốn chết...

Người Lam gia đốt giấy để tang nhất thời kêu rên lên, không ngừng dập đầu về phía Tiêu Phàm cầu xin tha thứ.

Bọn hắn chỉ là một vài dân chúng bình thường không thể bình thường hơn. Lam gia muốn uy hiếp Tiêu Phàm, tùy tiện tìm vài người trên đường làm thật giả lẫn lộn mà thôi, bọn hắn sao chịu được sát khí trên người Tiêu Phàm.

Vẻn vẹn một cái khí thế, đám người liền khai hết ra, rất nhiều người bị dọa đến chạy trốn ra bốn phía, mấy giây sau liền chỉ còn lại một nửa số người.

- Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng Lam gia thực có can đảm để cho người ta đi tìm cái chết?

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, những người khác cũng hiểu ra, cực kỳ căm ghét sự vô sỉ của Lam gia.

Sắc mặt Lam Lạc khó coi vô cùng, còn khó chịu hơn cả ăn phải con chuột chết. Hắn nào nghĩ đến đám người này bị dọa như thế đã không chịu được.

Sớm biết rõ, hắn đã mang người nhà họ Lam tới đây, chỉ là đúng như Tiêu Phàm nói, mang theo người nhà họ Lam đến, nếu như hắn thực có can đảm động thủ thì sao?

- Tự rước lấy nhục.

Y Vân hừ lạnh một tiếng, trong mắt đều là vẻ khinh thường.

- Lam Lạc phải không, sớm cút đi, đừng ở đây mất mặt xấu hổ, ta không có thời gian đùa với ngươi. Nếu ngươi muốn giết ta, thì mang theo người Lam gia đến, Tiêu mỗ phụng bồi.

Tiêu Phàm khoát tay một cái nói, ngữ khí kia tựa như đang xua đuổi một tên ăn mày.

- Khốn kiếp!

Lam Lạc nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa thì không nhịn không được xuất thủ.

- Cứu mạng, đại ca ta trúng độc, ai mau cứu đại ca ta!

Cũng đúng lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên, trong nháy mắt thu hút ánh mắt rất nhiều người.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.