Vô Thượng Sát Thần

Chương 438: Ngươi Có Thể Lăn



Chiến Đế?

Ánh mắt Úy Nguyệt Sinh không ngừng run rẩy, con ngươi không ngừng co vào, tràn ngập sợ hãi, sư tôn Tiêu Phàm lại là một tôn Chiến Đế?

Hắn mặc dù thân làm Đại Thống Lĩnh Đại Ly Đế Triều, nhưng cũng không dám cùng Chiến Đế cường giả là địch, bởi vì Nam Cung gia tộc có lẽ cũng sẽ không vì hắn mà đắc tội một Chiến Đế!

Đám người cũng vì Úy Nguyệt Sinh mà thở dài, con trai của ngươi chết ở trong tay Tiêu Phàm, chẳng những chết vô ích còn muốn bám vào mệnh bản thân!

- Lão... Lão sư, thả hắn đi.

Đúng lúc này, thanh âm Tiêu Phàm vang lên, mặc dù hắn không muốn bái Túy Ông làm sư, nhưng hiện tại ngẫm lại, có một Chiến Đế cảnh làm sư tôn cũng chưa chắc là chuyện xấu.

- Thả hắn?

Túy Ông đột nhiên quay đầu, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Ánh mắt Úy Nguyệt Sinh sáng lên, vội vàng mở miệng nói:

- Tiêu Phàm, việc này về sau, ngươi ta ân oán xóa bỏ!

Đám người cũng kinh ngạc không thôi, vì một người muốn giết chính mình, hắn vậy mà mở miệng cầu tình?

- Xem ra Tiêu Phàm cũng không phải một kẻ ngu xuẩn, rất tự biết mình. Một khi giết Úy Nguyệt Sinh rất có thể đắc tội Nam Cung gia tộc, đến lúc đó, Ly Hỏa Đế Đô tất nhiên hắn nửa bước khó đi.

- Không có cách nào, Úy gia mặc dù không hiện nhưng ai cũng biết rõ, phía sau hắn là Đế Tộc Nam Cung gia tộc, dù là tam đại gia tộc nhất lưu cũng không muốn đắc tội Úy gia.

- Đúng vậy, Tiêu Phàm mạnh, nhưng hắn dù sao chỉ là Chiến Vương cảnh, giờ phút này lui ra sau một bước, Úy Nguyệt Sinh cố nhiên sẽ không cảm kích hắn, nhưng cũng không dám chính diện ứng phó hắn.

Đám người tự cho là đúng nghị luận, rất nhiều người cho rằng Tiêu Phàm cũng không hơn gì cái này, có bản sự trực tiếp diệt Úy Nguyệt Sinh đi, ngươi không phải rất ngông cuồng sao?

Đột nhiên, trên bầu trời thanh âm Tiêu Phàm vang lên lần nữa, đám người nghe vậy, hít vào ngụm khí lạnh.

- Không sai, thả hắn.

Con ngươi Tiêu Phàm rất kiên quyết, thần sắc băng lãnh vô tình:

- Trong vòng một năm, ta sẽ tự mình lấy đầu trên cổ ngươi!

Nghe nói như thế, đám người không khỏi lạnh run. Bọn hắn coi Tiêu Phàm muốn cùng Úy Nguyệt Sinh hoà đàm, nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà muốn tự tay giết chết Úy Nguyệt Sinh.

Chỉ trong vòng một năm giết chết Úy Nguyệt Sinh, điều này có thể sao?

1 năm có lẽ rất dài, nhưng đối với tu sĩ Chiến Vương cảnh mà nói, có khả năng chỉ là một hai lần bế quan thời gian mà thôi. Muốn trong vòng một năm giết chết Úy Nguyệt Sinh, ít nhất cũng phải đột phá Chiến Hoàng.

Hơn nữa Úy Nguyệt Sinh là Chiến Hoàng đỉnh phong, cảnh giới càng cao chênh lệch thực lực hai tiểu cảnh giới càng lớn. Cho dù Tiêu Phàm có thể vượt giai chiến đấu, muốn giết chết Úy Nguyệt Sinh đoán chừng cũng phải Chiến Hoàng trung hậu kỳ.

Những người châm chọc Tiêu Phàm, tưởng Tiêu Phàm không dám giết chết Úy Nguyệt Sinh, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào. Tiêu Phàm căn bản không có e ngại, chỉ là muốn tự tay giết chết Úy Nguyệt Sinh mà thôi.

- Ha ha, tốt, không hổ là đồ nhi ta.

Túy Ông lập tức cười xán lạn một tiếng, tán thưởng nhìn Tiêu Phàm, rất hiển nhiên, tính tình Tiêu Phàm rất phù hợp khẩu vị hắn.

- Trong vòng một năm giết ta, chỉ bằng ngươi?

Úy Nguyệt Sinh khinh thường nhìn Tiêu Phàm, biết Tiêu Phàm không giết hắn, hắn cũng lớn mật.

- Rửa sạch sẽ cổ, chờ lấy là được.

Sắc mặt Tiêu Phàm bình tĩnh, tràn ngập tự tin, tựa như nói một việc cực kỳ bình thường.

Nếu như Úy Nguyệt Sinh biết Tiêu Phàm không đến 1 năm từ chưa giác tỉnh Chiến Hồn, đạt tới cảnh giới bây giờ thì không biết sẽ có ý nghĩ gì.

Chí ít sẽ không bình tĩnh như thế mà là nghĩ trăm phương ngàn kế giết chết Tiêu Phàm.

- Hừ, ta sẽ chờ ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ không còn may mắn như ngày hôm nay.

Úy Nguyệt Sinh hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói.

- Vừa rồi Lam Lạc cũng tự tin như vậy.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói.

Túy Ông nhàn nhạt gật đầu, buông trường kiếm ở giữa hai ngón tay ra. Úy Nguyệt Sinh hất áo bào, quay người hướng nơi xa bay đi, có Túy Ông ở đây, hắn không có khả năng giết chết Tiêu Phàm.

- Ta để ngươi đi sao?

Đột nhiên, Túy Ông nhàn nhạt mở miệng. Úy Nguyệt Sinh không khỏi run run, vội vàng ngừng bước chân, quay người nhìn về phía Túy Ông.

- Tiền bối muốn như thế nào?

Trong lòng Úy Nguyệt Sinh mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng vẫn phải áp chế lửa giận trong lòng.

- Ngươi dọa đồ đệ bảo bối của ta sợ, hơn nữa còn dọa ta một hồi, làm sao cũng phải ý tứ một chút rồi mới đi.

Túy Ông thản nhiên nói, ngữ khí kia không có chút phong phạm cao thủ, ngược lại giống một tên tiểu nhân âm hiểm.

- Ý tứ một chút?

Đám người cổ quái nhìn Túy Ông, trong lúc nhất thời không biết vì sao, lão đầu này chẳng lẽ còn muốn lừa bịp một chút sao?

- Đây là 100 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, coi như tại hạ bồi thường.

Úy Nguyệt Sinh khẽ cắn môi, vẫn là ném ra ngoài một Hồn Giới.

Túy Ông lấy tay tiếp nhận Hồn Giới, dò xét một cái, có chút bất mãn nói:

- 100 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, ngươi đang đuổi ăn mày sao?

Nghe nói như thế, khóe miệng đám người giật một cái, nếu như không phải ngươi là Chiến Đế cảnh, bộ dáng này vốn chính là ăn mày mà.

Sắc mặt Úy Nguyệt Sinh khó coi vô cùng, vào cũng không phải, lui cũng không phải, nếu là đổi lại một người khác hắn còn có thể đùa nghịch, nhưng trước mặt Túy Ông hắn đến cái rắm cũng không dám thả.

Khẽ cắn môi, Úy Nguyệt Sinh lần nữa lấy ra một chiếc Hồn Giới, ném cho Túy Ông.

Hồn Lực Túy Ông đảo qua Hồn Giới, trên mặt rốt cục lộ ra nụ cười hài lòng, khoát tay một cái nói:

- Ngươi có thể lăn.

- Hừ!

Úy Nguyệt Sinh nghiến răng nghiến lợi, gương mặt xương cốt ngọ nguậy.

Trong lòng đám người hết sức tò mò, Úy Nguyệt Sinh đến cùng cho Túy Ông thứ gì, vậy mà khiến Túy Ông đều lộ ra nụ cười. Đồ vật có thể lọt mắt Chiến Đế cảnh khẳng định không đơn giản.

- Ta bảo ngươi có thể lăn, ngươi không nghe thấy sao?

Nhìn thấy Úy Nguyệt Sinh xoay người rời đi, nụ cười trên mặt Túy Ông đột nhiên băng lạnh.

Đám người lúc này mới rõ, trong miệng Túy Ông "Ngươi có thể lăn" là có ý gì, cũng không phải là nói để Úy Nguyệt Sinh đạp không rời đi, mà là để ngươi thực sự lăn.

Một cỗ khí thế như có như không từ trên người Túy Ông tràn ra. Sắc mặt Úy Nguyệt Sinh hoàn toàn thay đổi, hai mắt đỏ bừng nhìn Túy Ông nói:

- Ta kính ngươi là tiền bối, ngươi cũng đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!

Kính ngươi là tiền bối? Tiêu Phàm buồn cười nhìn Úy Nguyệt Sinh, da mặt này thật đúng là không phải dày bình thường. Nếu như Túy Ông chỉ là một lão đầu Chiến Vương cảnh, đoán chừng nghĩ cũng không cần nghĩ liền bị một cước đá văng rồi.

- Ta được một tấc lại muốn tiến một thước thì như thế nào?

Túy Ông để lại một câu nói, bỗng biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt Úy Nguyệt Sinh, tốc độ kia nhanh đến cực hạn, như Thuấn Di.

Ầm!

Túy Ông một cước trực tiếp đá trên bụng Úy Nguyệt Sinh, một ngụm máu tươi trong miệng hắn cuồng phun ra, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

- Ngươi không lăn, lão hủ giúp ngươi lăn!

Túy Ông ngữ khí thập phần băng lãnh, tựa như Úy Nguyệt Sinh làm trái lời nói khiến hắn vô cùng khó chịu.

Chân phải nhấc lên một chút, Úy Nguyệt Sinh lập tức như là như đạn pháo, hướng nơi xa bay đi.

Lúc đám người lấy lại tinh thần lại phát hiện bên ngoài mấy trăm trượng trên đường, đột nhiên nổi lên một trận bụi bặm, ngay sau đó truyền đến một trận oanh minh.

Không ít người nhao nhao đạp không mà lên, lại nhìn thấy một đạo thân ảnh trên đường cái nhấp nhô, thẳng đến cuối cùng con đường này mới dừng lại.

- Tê ~

Đám người hít một hơi lạnh. Đường đường là Đại Thống Lĩnh Ngự Lâm Quân Đại Ly Đế Triều, Chiến Hoàng cường giả tối đỉnh, lại bị một cước này đá bay ra một con đường.

Nếu đổi lại một người khác, dưới một cước ở nơi này đoán chừng sớm đã hôi phi yên diệt rồi!

Ánh mắt đám người nhìn về phía Túy Ông, Tiêu Phàm biến lại biến. Tiêu Phàm rất bá đạo, sư phó hắn càng thêm bá đạo, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.