Vô Thượng Sát Thần

Chương 447: Thiếp Mời



- Mười ba ngày.

Túy Ông ngưng tiếng nói, vẫn còn đắm chìm trong chấn kinh.

- Mười ba ngày? Lâu như vậy!

Tiêu Phàm kinh ngạc không thôi, dù là đột phá Chiến Vương cảnh cũng chỉ tốn mất mấy ngày, đột phá Chiến Hoàng cảnh vậy mà mất hẳn mười ba ngày.

- Xác thực xem như dài, bất quá đối với ngươi thu hoạch mà nói, thời gian mười ba ngày là không lâu lắm.

Túy Ông đắng chát lắc đầu.

Người so với người làm người ta tức chết, những người khác đột phá Chiến Hoàng cảnh cũng chỉ lĩnh ngộ một loại Ý mà thôi. Tiêu Phàm ngược lại quá tốt, mười mấy ngày lĩnh ngộ hai loại Ý, hơn nữa còn là hai loại Ý cực mạnh.

Hắn lại còn ngại thời gian quá dài, Túy Ông thật muốn hung hăng đánh cho Tiêu Phàm một trận.

- Đúng rồi lão sư, ta phải nhanh về Ly Hỏa Đế Đô mới được.

Tiêu Phàm đột nhiên sầm mặt lại, trong nháy mắt nhớ tới cái gì.

Bây giờ đi hơn mười ngày, khoảng cách nửa tháng kỳ hạn chỉ có một ngày, nếu như hắn trở về trễ, Nam Cung Thiên Dật nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế ứng phó với Bàn Tử.

Nếu như chỉ ứng phó hắn, Tiêu Phàm tự nhiên không sợ hãi, không chừng rời Đại Ly Đế Triều là có thể an ổn.

Nhưng Bàn Tử là huynh đệ hắn, dù có chết Tiêu Phàm cũng không cho phép Bàn Tử xảy ra bất kỳ việc gì ngoài ý muốn.

Bỏ đi tình huynh đệ, địa vị Bàn Tử trong lòng Tiêu Phàm không phải những người khác có thể so sánh, nếu như không có Bàn Tử, Tiêu Phàm tuyệt đối không có khả năng gia nhập Thần Phong Học Viện.

Không cách nào gia nhập Thần Phong Học Viện, tự nhiên cũng không thể đến Vô Tận Chiến Hồn, càng thêm không có thành tựu hiện tại.

- Ngươi muốn trở về?

Túy Ông cau mày một cái, hắn biết Tiêu Phàm hiện tại trở về tất nhiên sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy ngập trời, thậm chí sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

- Nếu ta không quay về, Nam Cung Tiêu Tiêu nhất định sẽ gặp phiền phức, ta không thể để cho huynh đệ ta lâm vào nguy hiểm.

Tiêu Phàm lắc đầu, con ngươi vô cùng kiên định.

Nếu tán thành người huynh đệ này, như vậy cho dù biết rõ đó là một con đường chết, Tiêu Phàm cũng không có bất cứ chút do dự nào.

- Loại người này, chúng ta không nên có cảm tình.

Túy Ông hít sâu khẩu khí, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thần sắc thập phần mê mang.

- Những loại người này là người nào?

Tiêu Phàm ngoài ý muốn nhìn Túy Ông, lời này căn bản không giống như là từ trong miệng hắn nói ra.

Túy Ông thu liễm tâm thần, nhìn Tiêu Phàm tựa như muốn đem Tiêu Phàm nhìn thấu, hồi lâu mới nói:

- Vì giết chóc mà sống, có quá nhiều ràng buộc, một đời cũng không thể đi quá xa được.

- Lão sư là nói bản thân ngươi sao?

Tiêu Phàm không hiểu nhìn Túy Ông. Hắn không cho rằng Túy Ông là một người vô tình, bằng không cũng không có khả năng cùng Bắc Lão là bạn tốt, càng không khả năng hiền lành đối hắn như thế.

- A, không có gì, đường đi tương lai như thế nào phải dựa vào bản thân ngươi, ta chỉ có thể cho ngươi đề nghị mà thôi.

Túy Ông không nói thêm gì nữa, bởi vì hắn phát hiện bản thân hoàn toàn nhìn không thấu Tiêu Phàm, có lẽ tương lai Tiêu Phàm thành tựu sẽ siêu việt hắn.

- Tạ ơn lão sư.

Tiêu Phàm hơi thi lễ, hít sâu một hơi nói:

- Đồ nhi cho tới bây giờ không cho rằng bản thân vì giết chóc mà sống. Mặc dù ta giết vô số người, nhưng đồ nhi giết người đều có nguyên nhân phải giết, đồ nhi cho tới bây giờ cũng không hối hận.

- Nếu như không có tình cảm ràng buộc, đồ nhi đoán chừng đã sớm chết, phần ràng buộc này đồ nhi sẽ không buông tha cho, dù là có một ngày hóa thân Tu La đẫm máu, đồ nhi cũng không hối hận!

Một câu cuối cùng, Tiêu Phàm nói âm vang hữu lực, nói năng có khí phách, một cỗ khí thế ngút trời từ trên người hắn bộc phát ra. Trong lòng Túy Ông hung hăng rung động một cái, kinh dị nhìn Tiêu Phàm.

Tràng diện một trận yên lặng, lúc này, Túy Ông đột nhiên đi đến bên người Tiêu Phàm, vỗ bả vai hắn nói:

- Ngươi biết vi sư coi trọng ngươi nhất điểm nào không?

Tiêu Phàm lắc đầu, điểm này hắn trong lòng cũng cực kỳ nghi hoặc. Túy Ông là Chiến Đế cường giả đó, hắn lại chỉ là một Chiến Vương, hơn nữa chỉ có Thất Phẩm Chiến Hồn, theo lý không nên lọt mắt Túy Ông mới đúng.

- Ngươi có ý chí, tâm tính, lão đầu tử không nhìn lầm người.

Túy Ông trên mặt đột nhiên hiện lên nụ cười:

- Ngươi trở thành đồ đệ của ta, lão đầu tử tự nhiên sẽ không để cho ngươi chết tại Ly Hỏa Đế Đô, yên tâm đi thôi. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, giết người đáng chết, không thẹn với lương tâm, cho dù trời sập xuống lão đầu cũng thay ngươi gánh vác!

- Vâng, lão sư.

Tiêu Phàm cung kính gật đầu, hít sâu một hơi gọi Tiểu Kim. Một người một thú hóa thành một vệt sáng hướng Ly Hỏa Đế Đô kích xạ mà đến.

Lấy tốc độ Tiểu Kim vẻn vẹn chỉ tốn hơn nửa canh giờ đã trở về Thần Châm Các.

Nhìn thấy Tiêu Phàm trở về, những người khác lập tức vây quanh, ánh mắt một ít tu sĩ xem bệnh nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập vẻ cung kính.

- Sư huynh, ngươi quá không tử tế, vậy mà phủi tay bỏ đi. Làm chúng ta mệt mỏi muốn chết.

Tần Mặc tức giận nhìn Tiêu Phàm nói.

- Ngại quá, làm mọi người vất vả rồi.

Tiêu Phàm cười cười, hắn cũng đành chịu. Mở tiệm thuốc xem bệnh cũng không phải là bản ý hắn. Hắn vốn chỉ muốn nhìn nghi nan tạp chứng, dùng để đề cao Châm Cứu Chi Thuật mà thôi.

Dù sao, mục tiêu hàng đầu của hắn là tăng tu vi, thuận tiện tu luyện dược mà thôi.

- Đúng rồi sư huynh, mấy ngày trước Nam Cung Thiên Dật phái người đưa tới một tấm thiếp mời để ngươi hôm nay tham gia Quý Tộc Yến Hội.

Trong tay Tần Mặc đột nhiên xuất hiện một tấm thiếp mời màu vàng.

- Rốt cục cũng đến.

Trong lòng Tiêu Phàm cảm giác nặng nề, từ trong tay Tần Mặc tiếp nhận thiếp mời:

- Người đưa thiếp mời còn nói cái gì khác không?

- Hắn nói, tin tưởng ngươi nhất định sẽ đi.

Tần Mặc cau mày một cái, hắn biết Tiêu Phàm cùng Nam Cung Thiên Dật có ân oán, không, nói cho đúng là Bàn Tử Nam Cung Tiêu Tiêu cùng Nam Cung Thiên Dật có một chút sự tình.

Lần này đến tham gia Quý Tộc Yến Hội tuyệt đối sẽ không đơn giản như thế.

- Đúng vậy, ta khẳng định sẽ đi.

Khóe miệng Tiêu Phàm lộ ra một tia cười lạnh nói.

Tần Mặc còn muốn nói điều gì, lúc này hai đạo bóng người từ cửa tiến đến, chính là Phong Lang và Thiên Tàn, trên người hai người tản ra một cỗ khí tức hư vô phiêu miểu.

- Các ngươi đột phá?

Tiêu Phàm giật mình, kinh ngạc nhìn hai người.

- Đa tạ công tử.

Phong Lang và Thiên Tàn cung kính thi lễ.

Tiêu Phàm nhàn nhạt gật đầu, nói:

- Cũng tốt, hôm nay các ngươi cùng ta đến tham gia Quý Tộc Yến Hội. Đương nhiên, cái yến hội này khả năng tràn ngập đầy nguy hiểm, nếu như các ngươi không nguyện ý, có thể không cần đi.

Hai người Phong Lang và Thiên Tàn đột phá Chiến Hoàng cảnh, với hắn mà nói thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, lấy thực lực Thiên Tàn cùng Phong Lang tuyệt đối có thể miểu sát Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ bình thường.

Dù sao, hai người đều đã lĩnh ngộ Tứ Trọng Thế, đột phá Chiến Hoàng cảnh không phải tu sĩ cùng giai bình thường có thể so sánh.

- Thề chết không hối hận.

Hai người Phong Lang cùng Thiên Tàn không chút do dự nói. Mặc dù hai người đột phá đến Chiến Hoàng cảnh nhưng không có bất kỳ kiêu ngạo hay phóng túng.

Bởi vì hai người phát hiện, bản thân vậy mà nhìn không thấu Tiêu Phàm, chẳng lẽ Tiêu Phàm cũng đột phá Chiến Hoàng cảnh?

Thật sự là trên người Tiêu Phàm khí tức cực kỳ thu liễm, căn bản không giống vừa mới đột phá Chiến Hoàng cảnh mà thôi, bằng không mà nói, mấy người Tần Mặc và Lê Ngự đã sớm nhìn ra.

- Yên tâm, trừ phi ta chết, bằng không ai cũng không được chết.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói, trong con ngươi lộ ra một loại quang mang băng lãnh.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.