Đối với thực lực Tiêu Phàm, đám người lại có một cái nhìn mới.
Mạnh!
Theo luồng sát ý xuất hiện, sát ý trên người Tiêu Phàm giống như đại dương hướng về bốn phương tám hướng đánh tới, tựa như biển cả đang gầm thét khiến cho đám người kia rung động, bọn hắn dường như nhìn thấy núi thây biển xương trên người Tiêu Phàm, cực kỳ đáng sợ.
Đây là huyễn cảnh sát ý ngưng kết, đối với những người tâm trí quá yếu sẽ rất dễ bị lạc vào trong đó.
- Một ngón tay mà có thể bóp chết ta? Vậy thì hãy mạnh tay hơn nữa đi.
Tiêu Phàm ngẩng đầu, nâng kiếm trong tay lên chỉ Sở Dịch Phong, kiếm khí Tu La Kiếm lượn lờ, cực kỳ sắc bén.
Sát ý lạnh lẽo, lạnh thấu xương!
Kiếm ý, hủy diệt, sắc bén tuyệt thế!
Đây chính là lúc Tiêu Phàm thể hiện ra thực lực của mình, thật đáng sợ.
- Oanh long long!
Tiêu Phàm bước ra một bước, cả không gian bắt đầu rung động, thực lực của Chiến Hoàng cảnh chấn động đến hư không cũng bắt đầu rung chuyển.
Đám người rùng mình mãnh liệt, trong lòng run lẩy bẩy, sát ý mạnh quá! Kiếm ý mạnh quá!
Chẳng lẽ Tiêu Phàm thực sự có can đảm giết Sở Dịch Phong?
Giờ khắc này, cả người Tiêu Phàm như một chuôi tuyệt thế thần kiếm ra khỏi vỏ, xông thẳng tới Sở Dịch Phong, quanh người hắn chỉ có sự hủy diệt cùng sát phạt.
Sắc mặt Sở Dịch Phong kinh ngạc không thôi, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, nếu như là bình thường hắn nhất định sẽ nhấc chân chạy.
Nhưng hôm nay hắn không thể chạy được, trước đó hắn đã bị Ninh Xuyên dọa sợ, bị Bắc Thần Phong đánh bại, nếu như bây giờ còn lui ra phía sau, về sau hắn còn mặt mũi nào ở Ly Hỏa Đế Đô nữa.
Vẫn đề cốt lõi ở đây là, nếu như hắn chạy trốn, Võ Đạo Chi Tâm chắc chắn sẽ tan vỡ, sau này có thể sẽ không còn khả năng đột phá nữa.
Thế nhưng Tiêu Phàm lúc này thực sự quá đáng sợ, kiếm khí của hắn dường như có thể hủy diệt tất cả.
- Vạn Kiếm Quy Tông!
Sở Dịch Phong quát chói tai một tiếng, trực tiếp triệu hồi ra Chiến Hồn, trên đỉnh đầu hắn, một chuôi huyết sắc trường kiếm lơ lửng, toàn thân xích hồng giống như máu tươi tưới thành.
Huyết sắc sương mù Hồn Lực lượn lờ cứ như hỏa diễm đỏ tươi đang thiêu đốt.
- Bát Phẩm Chiến Hồn: Phượng Hỏa Kiếm!
Đám người kinh hãi thét, cũng khó trách bọn hắn khiếp sợ như vậy, Bát Phẩm Chiến Hồn Phượng Hỏa Kiếm chỉ có trên thư tịch mới có thể thấy được.
Các tu sĩ ở đây có rất ít người nhìn thấy hình dạng chân thực của Phượng Hỏa Kiếm.
Phượng Hỏa Kiếm bỗng xuất hiện quanh thân Sở Dịch Phong, vô số kiếm khí xuất hiện, giăng đầy toàn bộ hư không, tất cả kiếm phong đều chỉ hướng về phía Tiêu Phàm.
Hắn thở hắt ra một tiếng, tất cả kiếm khí đều thực chất hóa lấy ngàn mà tính, Huyết Sắc Hồn Kiếm khiến cả hư không đều nhuộm thành một màu đỏ, từ xa nhìn lại cực kỳ hùng vĩ.
- Giết!
Một luồng khí tuyệt thế sắc bén bắn ra, vô số Huyết Sắc Hồn Kiếm như vạn tên cùng bắn, xông thẳng đến Tiêu Phàm, trong giây phút ngắn ngủi ấy, tất cả Huyết Sắc Hồn Kiếm chậm rãi hòa làm một thể.
- Thiên Địa Tiêu Sát!
Tiêu Phàm không chút sợ hãi, mặc dù Sở Dịch Phong là người khá âm hiểm nhưng thực lực không mạnh, Tiêu Phàm cho dù ngoài mặt khinh thường, nhưng trong lòng cũng không dám có bất kỳ khinh thường.
Một trận gió nhẹ thổi qua, hư không như nổi lên từng đợt sóng dập dờn, nếu như nhìn kỹ có thể nhìn thấy vô số phong nhận ngưng tụ thành vòng xoáy nhỏ, đang gào thét dữ dội.
Đây là kiếp pháp Tiêu Phàm lĩnh ngộ từ Tu La Đệ Nhị Kiếm Đồ Lục, vô số vòng xoáy nhỏ nhưng lại rất có lực hủy diệt.
Ngàn vạn kiếm khí màu đỏ dường như đều dung hợp lại cùng một chỗ, ngưng tụ thành một chuôi quang kiếm thật to, huyết sắc quang kiếm nhuộm đỏ hư không, không ngừng hướng về Tiêu Phàm trùng kích.
Những gợn sóng không ngừng bị phá vỡ, cũng chỉ đủ làm giảm tốc độ của thanh huyết kiếm.
- Xem ra cũng chỉ có vậy.
Sở Dịch Phong thấy thế, khóe miệng cong lên mỉm cười đắc ý, vừa nãy quả thật hắn đã bị sát khí của Tiêu Phàm dọa đến khiếp sợ.
Tiêu Phàm không nói gì, Tu La Kiếm trong tay khẽ run lên, đột nhiên oanh một tiếng, huyết sắc kiếm cương nổ tung, dùng mắt thường tu sĩ sẽ phát hiện phía trên xuất hiện vô số kiếm khí với những vòng xoáy nhỏ không ngừng nghiền ép lấy huyết sắc kiếm cương.
Huyết sắc kiếm cương hóa thành vô số kiếm khí phóng tới tứ phương, sau đó lại bị vô số vòng xoáy kiếm khí thôn phệ.
Nụ cười trên khuôn mặt Sở Dịch Phong cứng đờ, hóa ra Tiêu Phàm cũng không phải là kẻ nhỏ yếu như hắn nghĩ, chí ít hắn tuy chỉ ra một kiếm thế nhưng lại có thể chém giết Chiến Hoàng trung kỳ.
Tiêu Phàm có thể tuỳ tiện ngăn cản một kích này cũng đủ để thấy hắn mạnh như thế nào rồi.
- Hồng Trần Sát.
Trong lúc Sở Dịch Phong đang thất thần, một đạo âm thanh đạm mạc vang lên, chẳng biết lúc nào, thân ảnh Tiêu Phàm đã xuất hiện trước mặt Sở Dịch Phong.
Sắc mặt Sở Dịch Phong hoàn toàn thay đổi, tốc độ Tiêu Phàm quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng lại.
Đối với gười đã lĩnh ngộ được tốc độ như Tiêu Phàm, đây chính là ưu thế tuyệt đối của hắn, đừng nói đến Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, ngay cả Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ, Tiêu Phàm cũng tự tin không kém.
- Cút ngay.
Sở Dịch Phong nổi giận gầm lên một tiếng, Phượng Hỏa Kiếm rung động, vô số kiếm khí màu đỏ bắn ra, ngay sau đó, Sở Dịch Phong cùng Phượng Hỏa Kiếm hòa làm một thể, nghiễm nhiên cả người chính là một chuôi tuyệt thế thần kiếm.
Chiến Hồn Phụ Thể, Nhân Hồn Hợp Nhất!
Đột phá Chiến Hoàng cảnh, Chiến Hồn có thể cùng người hòa làm một thể, thực lực tăng nhanh đến đáng sợ.
Sở Dịch Phong lập tức vung ra vài kiếm trong nháy mắt, hắn cảm giác toàn thân nổi da gà, đạo kiếm khí màu bạc kia lấp lóe rồi biến mất, nếu là người bình thường chắc chắn Tiêu Phàm sẽ chẳng khác nào hạt mưa nhỏ dưới tiếng sấm gầm vang.
Nhưng với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, hắn biết tuyệt đối không được phép khinh thường Tiêu Phàm.
Quả nhiên, kiếm mang hắn vung ra cùng với năng lượng quỷ dị dao động trong hư không đụng vào cùng một chỗ, đốm lửa bắn tứ tung, Hồn Lực gào thét đáng sợ.
- Chống đỡ được một kiếm, có thể đỡ nổi mười kiếm không?
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng.
Tu La Kiếm vũ động, mọi người chỉ thấy một đường từ trên cao rơi xuống, chậm rãi hướng về Sở Dịch Phong đánh tới.
- Một kiếm cũng muốn giết Sở Dịch Phong? Tiêu Phàm này thật tự cao tự đại, thật sự cho rằng Chiến Hoàng cảnh dễ giết như vậy sao?
Đám người xem thường một trận, vẻ mặt coi thường nhìn Tiêu Phàm.
- Kiếm quá nhanh!
Bắc Thần Phong lại đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm trên không trung.
Nam Cung Thiên Dật, Sở Khinh Cuồng, Y Phi Mạch... tất cả đều lộ ra một tia kinh ngạc, hiển nhiên bọn hắn cũng nhìn ra một kiếm của Tiêu Phàm bất phàm.
- Nhanh sao?
Có người không ngừng nghi hoặc, nhưng lại không ai trả lời.
- Tốc độ này của ngươi còn không bằng ốc sên, ta đã từng lĩnh ngộ Tam Trọng Phong Thế đột phá Chiến Hoàng, có dám so tốc độ cùng với ta không?
Trên bầu trời, Sở Dịch Phong lại khôi phục tự tin, không kiêng nể gì cả cười lên.
- Phốc!
Nhưng lời còn chưa dứt, ngực hắn bỗng nhiên xuất hiện từng vết kiếm, máu tươi chảy ra, trên mặt hắn hiện lên một nỗi sợ hãi.
Trong chốc lát, tất cả y phục trên người Sở Dịch Phong đều bị kiếm khí cắt thành mảnh vụn bay trên không trung, cả người không mảy may giữ lại một mảnh:
- Điều này?
Đám người tất cả đều trợn tròn mắt, thần sắc đầy kinh ngạc.
Không ít người không hiểu vì sao Bắc Thần Phong nói kiếm pháp Tiêu Phàm nhanh, nhưng trong mắt bọn họ, kiếm pháp của Tiêu Phàm chậm tới cực điểm, đó là bởi vì vô số kiếm ảnh hợp lại cùng một chỗ, nhìn qua rất chậm mà thôi.
- Khốn kiếp! Tiêu Phàm, ngươi dám hạ nhục ta!
Sở Dịch Phong giận tím mặt, thiếu chút nữa thì điên cuồng, không chút do dự lấy ra một bộ quần áo mới từ trong Hồn Giới mặc lên người.
Tiêu Phàm dám hạ nhục hắn, để hắn trần truồng lộ ngay trước mặt nhiều người như vậy, chẳng thà giết hắn luôn còn đỡ nhục hơn.
- Hạ nhục ngươi thì sao?
Tiêu Phàm lại lơ đễnh, cười nhạt một tiếng, ánh mắt càng băng lạnh.