Vô Thượng Sát Thần

Chương 473: Phương Pháp Đối Phó



Chạng vạng tối hôm sau, Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim lần nữa đi tới Đế Cung, nhìn thấy Bàn Tử đã sớm đứng đợi.

- Lão Tam, thế nào?

Bàn Tử lo lắng nói.

- Đi vào trước.

Sắc mặt Tiêu Phàm khẽ trầm xuống, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ.

Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, Bàn Tử trong lòng khẽ bộp một tiếng, sắc mặt lập tức âm trầm, một cỗ sát khí lạnh lẽo toát ra từ trên người hắn.

Một lát sau, Bàn Tử mới khôi phục bình tĩnh, hít sâu một hơi áp chế lệ khí ngập trời trong lòng, mang theo Tiêu Phàm trở lại cung điện rách nát của mình.

- Lão Nhị, đóng cửa.

Tiêu Phàm nháy mắt một phát với Bàn Tử.

- Tất cả cút ra ngoài.

Mặc dù không biết Tiêu Phàm là có ý gì, nhưng Bàn Tử vẫn là không chút do dự nghe theo ý Tiêu Phàm.

Huống chi, giờ phút này hắn đang nóng giận, sao có thể có ngữ khí tốt được.

Một đám nha hoàn, hạ nhân bị dọa đến toàn thân phát run, nhanh chóng lui ra khỏi cung điện, rất nhanh liền biến mất trong phạm vi Hồn Lực của Tiêu Phàm.

Thần sắc Tiêu Phàm bỗng nghiêm lại, Hồn Lực mãnh liệt cuồn cuộn trào ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cung điện, cách trở trong ngoài, sau đó vừa nhìn về phía Tiểu Kim nói:

- Tiểu Kim, thay ta trong coi bên ngoài, đừng để bất luận kẻ nào tới gần.

- Gào!

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, ngồi chờ tại cửa cung điện, con mắt màu vàng óng nhìn chằm chằm bốn phía, dường như có hỏa diễm thiêu đốt ở bên trong.

- Lão Tam, làm sao vậy?

Bàn Tử nhìn tư thế của Tiêu Phàm, không biết vì sao.

- Đề phòng vạn nhất.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, con ngươi cũng càng ngày càng băng lãnh, nói:

- Ngươi chắc chắn trong đám người hầu không có người của Nam Cung Thiên Dật?

Nghe thấy lời nói của Tiêu Phàm, lông mày Bàn Tử nhíu lại, hắn tất nhiên sẽ không hoài nghi Tiêu Phàm, trên đời này cũng chỉ có mấy người có thể khiến cho Bàn Tử tin tưởng.

- Ta nói thật cho ngươi biết, độc của Tuyết Lung Giác, ta bây giờ có thể giải.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.

- Thực sự?

Bàn Tử thần tình kích động, trong nháy mắt giữ chặt cổ áo Tiêu Phàm, thiếu chút nữa khoa tay múa chân, vẻ chán chường trên mặt đều biến mất hết.

- Ta sợ ngươi sẽ cao hứng như vậy, cho nên trước đó mới cố ý không có nói cho ngươi.

Tiêu Phàm cười khổ một tiếng nói.

Bàn Tử tất nhiên nghe ra ý tứ của Tiêu Phàm, bởi vì nhất cử nhất động của bọn họ rất có khả năng đều bị Nam Cung Thiên Dật phái người theo dõi, một khi y thể hiện ra bộ dáng vui mừng, kích động, Nam Cung Thiên Dật khẳng định sẽ hoài nghi.

Đến lúc đó, Nam Cung Thiên Dật rất có thể sẽ chó cùng rứt giậu, kiếm cớ cưỡng ép mang Tuyết Lung Giác đi, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.

- Ta phải làm thế nào?

Bàn Tử khôi phục bình tĩnh, càng ngày càng bội phục Tiêu Phàm, bản thân y là người trong cuộc, quả thực không nghĩ được nhiều như vậy.

- Có hai con đường có thể đi.

Tiêu Phàm liếc mắt nhìn nằm Tuyết Lung Giác trên giường bệnh:

- Thứ nhất, chờ sau khi ta cứu nàng tỉnh, liền mang theo Tuyết Lung Giác rời khỏi nơi này, huynh tiết lộ với bên ngoài, Tuyết Lung Giác đã chết, nhưng mà nếu làm thế, Nam Cung Thiên Dật chưa hẳn đã tin tưởng, hơn nữa, hắn cũng sẽ bắt đầu nghĩ trăm phương ngàn kế làm khó ngươi.

- Nếu như là trước kia, Nam Cung Thiên Dật muốn đối phó ngươi, có lẽ còn có chút khó, nhưng nếu là hiện tại Cổ Địa Bí Cảnh sắp mở ra, người Đại Long không thiếu cường giả chân chính, Nam Cung Thiên Dật rất có thể sẽ mượn tay bọn họ tay giết chúng ta.

Nói đến đây, Tiêu Phàm ngừng lại, nhớ tới chuyện trên yến hội trước đó,trong lòng hắn liền cảm thấy rét lạnh, Nam Cung Thiên Dật đáng sợ nhất có lẽ không phải là thực lực của y, mà là nhưng tính toán của hắn.

- Con đường thứ hai thì sao?

Bàn Tử nhíu mày nói, cũng không phải y sợ Nam Cung Thiên Dật, chỉ là y không muốn để cho Tiêu Phàm dấn thân vào nguy hiểm.

- Con đường thứ hai.

Tiêu Phàm thần sắc cứng lại, nói:

- Cứu tỉnh Tuyết Lung Giác nhưng mà giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì, cứ để nàng nằm trên giường, chuyện sau đó phải nhờ vào Tuyết Lung Giác, nếu như chuyện nàng tỉnh lại bị những hạ nhân kia biết được, Nam Cung Thiên Dật có thể lập tức biết được.

Nói xong, Tiêu Phàm lấy ra chứa bình ngọc Huyền Tâm Đan đưa cho Bàn Tử.

Bất quá, Bàn Tử cũng không nhận lấy bình ngọc, ngược lại nhìn về phía Tiêu Phàm nói:

- Lão Tam, hẳn còn có con đường thứ ba. Nếu như ta đoán không sai, Lung Giác nằm trên giường, độc trong cơ thể nàng trừ việc khiến cho nàng không thể tỉnh lại, đối với nàng hẳn không có bao nhiêu chỗ xấu?

- Không sai.

Tiêu Phàm gật đầu, không biết Bàn Tử đang nghĩ gì.

- Vậy liền để nàng tiếp tục hôn mê, ở chỗ này của ta mới là an toàn nhất cho nàng, Nam Cung Thiên Dật cũng sẽ không phát hiện, càng sẽ không có ý định gì với ta.

Ánh mắt Bàn Tử kiên định nói:

- Chỉ cần có giải dược trong tay ngươi, Lung Giác bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, hơn nữa nàng trong giấc mộng vẫn có thể đột phá.

- Vậy ta đem giải dược đưa cho ngươi.

Tiêu Phàm ngẫm lại, Bàn Tử nói không sai, đây cũng là phương pháp tốt nhất, là biện pháp duy nhất không khiến Nam Cung Thiên Dật hoài nghi.

Bát Phẩm Huyền Tâm Đan, Tiêu Phàm không chút do dự đưa cho Bàn Tử.

Thế nhưng, Bàn Tử vẫn lắc đầu nói:

- Lão Tam, giải dược này để trong tay ngươi, ta sẽ càng thêm yên tâm, ta sợ vạn nhất nhịn không được, cho Lung Giác ăn, sự tình liền trở nên rất phiền phức.

Nói đến đây, trên mặt Bàn Tử lại lộ ra nét cười thoải mái.

Nhìn thấy nụ cười này, Tiêu Phàm cũng thở phào, bởi vì hắn biết Bàn Tử vui vẻ của trước kia đã quay về, như vậy là đủ.

Chỉ là Tiêu Phàm trong lòng lại nghĩ tới bộ dáng Tiểu Ma Nữ, Tiểu Ma Nữ đã rời đi hơn nửa năm, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại.

- Ta đã là Chiến Hoàng cảnh, Chiến Đế cũng không còn cách quá xa, lần này sau khi đi Cổ Địa Bí Cảnh chính là Sát Vương Thí Luyện, ta phải nắm chắc mỗi phút mỗi giây mới được.

Tiêu Phàm không nhịn được nắm chặt bàn tay, trong lòng kiên định nói.

- Lão Tam, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cùng ngươi đi đón Tiểu Ma Nữ trở về.

Bàn Tử liếc mắt liền nhận ra suy nghĩ trong lòng Tiêu Phàm, vỗ vỗ bả vai Tiêu Phàm.

Hắn biết Tiêu Phàm để có được giải dược cho Tuyết Lung Giác, khẳng định phải trả giá không ít, dù sao đây cũng chính là độc dược đến Thất Phẩm Luyện Dược Sư cũng không làm được gì.

Mặc dù Tiêu Phàm không nhắc tới một lời, nhưng phần ân tình này, Bàn Tử ghi tạc trong lòng, bởi vì Tiêu Phàm từng nói, giữa huynh đệ không cần nói xin lỗi, cũng không cần nói cảm ơn.

- Được, rất nhanh thôi.

Tiêu Phàm gật đầu.

Đêm đó, hai người Tiêu Phàm cùng Bàn Tử uống rượu, đến sáng sớm hôm sau Tiêu Phàm mới rời đi.

Quả nhiên như Tiêu Phàm nghĩ, tất cả những chuyện xảy ra giữa Bàn Tử và Tiêu Phàm, sáng sớm ngày thứ hai tất cả đều được tỉ mỉ báo cáo với Nam Cung Thiên Dật.

- Mặc dù Tiêu Phàm là Thất Phẩm Luyện Dược Sư, nhưng giải dược của Tự Mộng La Sát Phấn đâu phải dễ dàng có được như vậy? Dù là Bát Phẩm Luyện Dược Sư cũng chưa chắc có thể luyện chế, huống chi cho dù Hề Lão coi trọng Tiêu Phàm thế nào đi nữa, chưa hẳn đã nguyện ý thay một tên tiểu bối luyện chế Bát Phẩm Đan Dược.

Bên trong Đông Cung, Nam Cung Thiên Dật nghe hạ nhân phân tích, một mặt hờ hững, trong lòng cười lạnh không thôi, sau đó nhìn người đang quỳ gối dưới đất, khoát tay một cái nói:

- Ngươi lui xuống trước đi, tiếp tục giám thị.

- Rõ, Đại Đế Tử.

Hạ nhân cung kính rời khỏi đại điện.

- Khởi bẩm Đại Đế Tử, Đại Long Đại Đế Tử Long Tiêu cầu kiến.

Đúng lúc này, bên ngoài đại điện một đạo thân ảnh bước vào, quỳ gối dưới mặt đất cung kính bẩm báo.

- Long Tiêu?

Nam Cung Thiên Dật cau mày một cái, hắn không nghĩ tới sáng sớm, Long Tiêu vậy mà sẽ tìm đến mình.

- Dẫn hắn tới gặp Bản Cung.

Ngẫm lại, Nam Cung Thiên Dật lúc này mới gật đầu, lúc cho hộ vệ kia lui xuống, Nam Cung Thiên Dật lại kêu lên:

- Chờ đã, dẫn hắn đến thư phòng.

- Rõ, Đại Đế Tử.

Hộ vệ mặc dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng không dám có mảy may phản kháng, cung kính rời khỏi đại điện.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.