Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy ngày tiếp theo Tiêu Phàm đã đem ba tấm Hồn Văn Đồ triệt để lĩnh ngộ, bây giờ hắn đã có thể tùy ý phác hoạ ra ba loại Hồn Văn.
Hơn nữa, Tiêu Phàm kinh dị phát hiện, Hồn Văn có lợi cho việc lĩnh ngộ chiến kỹ và Ý cảnh, khó trách có người nói Hồn Điêu Sư mới là tu luyện giả sớm nhất, về sau tất cả tu sĩ tu luyện đều là từ Hồn Điêu Sư sinh ra.
Điểm này Tiêu Phàm đã vô cùng tin tưởng, bởi vì những Hồn Văn này ẩn chứa những điều đơn giản nhất, nhưng lại rất phong phú.
- Hồn Văn quả nhiên huyền diệu, Ngũ Thức ta đã có hình thù, chậm rãi lại hoàn thiện, chỉ là không biết đem Hồn Văn dung hợp với chiến kỹ sẽ có uy lực thế nào đây?
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm:
- Vừa hay ba tấm Hồn Văn Đồ đã lĩnh ngộ được tương đối, đi tìm Bắc Lão một chuyến.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm trực tiếp rời khỏi Thần Châm Các tiến về chỗ Bắc Lão ở.
- Tiểu tử nhà ngươi, hôm nay sao lại có thời gian đến xem lão già ta.
Lúc Tiêu Phàm đi tới nhã uyển của Bắc Lão, lại phát hiện ra Bắc lão đang uống trà cùng Túy Ông.
- Bái kiến hai vị lão sư.
Tiêu Phàm thi lễ.
- Đừng bày trò mèo này với ta, vài ngày trước biểu hiện của ngươi không tồi nha.
Trên mặt Túy Ông tràn đầy sự hài lòng.
Tiêu Phàm cười khổ một chút, hắn tất nhiên biết Túy Ông đang nói cái gì, trong Quý Tộc Yến Hội, Tiêu Phàm triệt để trấn áp người Đại Long.
Hắn và Bắc Thần Phong có thể nói là hai ngôi sao sáng của ngày hôm đó, hiện tại cũng là đề tài bàn tán của tu sĩ Ly Hỏa Đế Đô.
- Lão sư, ta tới xin thỉnh giáo một vài vấn đề về Hồn Văn.
Tiêu Phàm đành phải đổi chủ đề, nhìn về phía Bắc Lão nói.
- Ba tấm Hồn Văn Đồ kia ngươi lĩnh ngộ thế nào rồi?
Bắc Lão nhàn nhạt nhấp một hớp trà.
- Đều đã lĩnh ngộ được rồi.
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói, bởi vì hắn cũng không biết đến cùng cái gì mới gọi lĩnh ngộ chân chính, nhưng mà đa có thể mô phỏng, hơn nữa biết rõ sự ảo diệu trong đó, hắn thấy cũng nên tính là lĩnh ngộ.
- A? Vậy ngươi đem Hồn Văn Đồ kia vẽ ra ta xem.
Trong mắt Bắc Lão lóe lên tinh quang, sau đó đưa ba tờ giấy cùng một cây bút cho Tiêu Phàm.
- Lão sư, ta có thể đổi một phương pháp khác hay không?
Tiêu Phàm gãi đầu một cái, bảo hắn vẽ ra trên giấy, hắn quả thật đúng là vẽ không được, bởi vì hắn chưa từng vẽ qua.
- Ngươi muốn đổi sang phương pháp gì?
Nếu như không phải có Túy Ông ở đây, Bắc Lão đã sớm nổi giận, ngươi không phải vừa mới nói đã lĩnh ngộ à, sao đến vẽ ra cũng không vẽ được?
Thần sắc Túy Ông bình tĩnh, không có mở miệng, lão chỉ mong khiến Bắc Lão mất mặt.
- Lão sư xin chỉ giáo!
Tiêu Phàm đột nhiên khom người một cái, trong tay hắn đã xuất hiện một chuôi trường kiếm, một hành động kia khiến cho Bắc Lão cùng Túy Ông không hiểu ra sao.
Chỉ là sau một khắc, hai người đột nhiên lộ ra vẻ kinh hãi.
Chỉ thấy Tiêu Phàm cầm trường kiếm trong tay tại hư không vũ động lên, kiếm khí gào thét, những nơi kiếm khí đi qua, trong không khí lưu lại từng đạo từng đạo vết kiếm, đó là Hồn Lực ngưng tụ mà thành, ngưng tụ không tan.
Thân pháp Tiêu Phàm cực kỳ quỷ dị, tại hư không lưu lại vô số tàn ảnh, kiếm pháp của hắn không tính là cao siêu, nhưng lại kỳ diệu vô cùng, mỗi một kiếm đều không có động tác dư thừa, giống như thiên mã hành không.
Một kiếm một kiếm vung ra, vết kiếm trong không khí cũng càng ngày càng nhiều, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện những vết kiếm này không khác gì so với Hồn Văn Đồ trên Hồn Văn, chỉ là đem mặt phẳng hai chiều, thể hiện trên không gian ba chiều mà thôi.
Nhưng cũng chính là bởi vì như thế mới khiến cho Bắc Lão và Túy Ông trợn mắt hốc mồm, to đến mức đủ để nhét một quả trứng vịt.
Sau nửa ngày, Tiêu Phàm rốt cục đình chỉ động tác, trường kiếm tra vào vỏ, áo đen tung bay, động tác như nước chảy mây trôi, phiêu dật thoải mái.
- Lão sư, ta đã vẽ xong.
Tiêu Phàm cung kính nói.
- Tốt.
Bắc lão ngu ngơ đáp lại một câu, con ngươi vẫn dừng lại ở trong không trung nơi giăng đầy vết kiếm kia.
- Lão Quỷ, như vậy rốt cuộc là tốt hay là không tốt?
Túy Ông đối với Hồn Văn không phải rất hiểu biết, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được vết kiếm trong hư không kia bất phàm.
- Ha ha, tốt, tốt, tốt!
Bắc Lão đập bàn khen ngợi, rốt cục lấy lại tinh thần, nói liên tục ba chữ tốt, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập vẻ từ ái:
- Tiêu Phàm, ba tấm Hồn Văn Đồ kia, ngươi đều lĩnh ngộ như vậy?
- Đúng.
Tiêu Phàm không hề giấu diếm.
- Ngươi đem hai tấm Hồn Văn Đồ khác vẽ tiếp ra cho ta nhìn xem.
Bắc Lão hài lòng gật đầu.
- Rõ, lão sư.
Tiêu Phàm gật đầu, mặc dù không biết Bắc Lão có ý gì nhưng Bắc Lão dù sao cũng là sư tôn của hắn, có lẽ hắn sẽ phát hiện ra điều gì.
Nhìn Tiêu Phàm tại hư không vũ động, Túy Ông thu lại tinh thần, nhìn về phía Bắc Lão nói:
- Lão Quỷ, cái này đến cùng chuyện gì xảy ra? Ta cũng không nhìn thầy ông kích động như vậy bao giờ.
- Đây là Kiếm Văn đó, ta sao có thể không kích động?!
Trong mắt Bắc Lão quang mang lập loè tỏa sáng.
- Kiếm Văn?
Túy Ông trong nháy mắt nghĩ đến cái gì, con ngươi khẽ run lên nói.
- Không sai, chính là Kiếm Văn, Hồn Văn là một ít quỹ tích vận chuyển huyền diệu giữa thiên địa, nhưng là chia làm rất nhiều loại, một loại trong đó chính là Kiếm Văn, đại bộ phận Kiếm Pháp Chiến Kỹ đều là do Kiếm Văn hợp chất sinh thành, Kiếm Văn mới là căn bản nhất, Kiếm Pháp Chiến Kỹ phẩm giai càng cao càng tiếp cận Kiếm Văn.
Bắc Lão khó nén kích động trong lòng.
- Nói cách khác, Phàm nhi đã lĩnh ngộ thứ nguyên bản nhất của Kiếm Pháp Chiến Kỹ?
Túy Ông kinh ngạc nói.
- Cũng không phải, hiện tại chỉ là một cái trùy hình mà thôi.
Bắc Lão lắc đầu:
- Ngươi cũng nên biết, tu sĩ đột phá sẽ lãnh ngộ Thế, Ý cảnh, sau đó là Ý Chí, đây đều chẳng qua là do Hồn Văn hợp chất diễn sinh mà thôi.
Nói đến đây, Bắc Lão ngừng lại, mới tiếp tục nói:
- Phàm nhi mặc dù đụng chạm đến Lĩnh Vực Kiếm Văn, nhưng vẫn chỉ là chạm đến mà thôi, cũng chỉ mạnh hơn một chút so với lĩnh ngộ Nhị Trọng Ý cảnh. Đương nhiên, Hồn Văn cực kỳ tinh diệu, có thể cùng với những Ý cảnh khác liên kết với nhau, hơn nữa ta tin có một ngày hắn nhất định sẽ lĩnh ngộ Kiếm Văn chân chính.
- Đồ nhi ta tự nhiên sẽ không kém.
Túy Ông xem như nghe hiểu, trên mặt lộ ra tia đắc ý.
- Thế nhưng ta thu hắn làm đồ đệ trước.
Bắc Lão nửa bước cũng không nhường, khiêu khích nhìn Túy Ông.
Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm rốt cục hoàn thành miêu tả hai tấm Hồn Văn Đồ khác, chỉ là phương thức của hắn cực kỳ khác biệt, chính là dùng vết kiếm để mô phỏng quỹ tích Hồn Văn vận chuyển.
- Lão sư, ta hiện tại có tính là một tên Hồn Điêu Sư không?
Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn Bắc Lão nói, lời nói hai người trước đó hiển nhiên hắn không có nghe được.
- Miễn cưỡng xem một Hồn Điêu Sư nhập môn.
Bắc Lão vuốt vuốt sợi râu nói.
- Nhập môn?
Tiêu Phàm một mặt cổ quái.
Bắc Lão cười nhạt một tiếng, giải thích nói:
- Hồn Điêu Sư và Luyện Dược Sư khác nhau, chia làm năm cảnh giới: Nhập Môn, Đại Sư, Tông Sư, Truyền Kỳ, và Thủy Tổ, ngươi mấy ngày có thể bước vào cảnh giới Nhập Môn đã coi như là không tồi rồi.
- Vậy thế nào mới tính là Đại Sư?
Tiêu Phàm lại hỏi, hắn tìm đến Bắc Lão vốn là vì muốn nhờ Bắc Lão giải đáp một ít vấn đề về Hồn Văn, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
- Nếu như một ngày kia, ngươi có thể tự sáng tạo ra Hồn Văn, vậy coi như là bước vào cấp Đại Sư, đương nhiên cũng chỉ xem như Đại Sư cấp Hồn Văn Sư, mà tính không lên Hồn Điêu Sư, đại bộ phận Hồn Văn chỉ có mượn nhờ Hồn Điêu mới có thể phát huy ra hiệu dụng.
Bắc Lão giải thích nói.
- Tự sáng tạo Hồn Văn?
Tiêu Phàm một mặt ngoài ý
muốn, sau đó nhìn về phía Bắc Lão nói:
- Lão sư, ngươi nhìn xem bức hồn văn này của ta một chút xem thế nào?