Vô Thượng Sát Thần

Chương 476: Ngũ Thức, Tàn Dương Huyết



- A? Để ta nhìn xem.

Bắc Lão trong mắt lóe lên tinh quang, trong lòng cực kỳ không được bình tĩnh, chẳng lẽ Tiêu Phàm đã có thể tự sáng tạo ra Hồn Văn?

Tiêu Phàm gật đầu, sau đó cầm trường kiếm trong tay tại hư không vũ động lên, vô số vết kiếm tại bay múa trong không khí, một cỗ sát khí nhàn nhạc từ trên người hắn phát ra.

Theo vết kiếm càng ngày càng nhiều, sát khí cũng càng lúc càng nồng nặc, trong mắt Bắc Lão và Túy Ông lóe lên một tia kinh ngạc.

Bởi vì bọn họ phát hiện, bên trong vết kiếm này không chỉ ẩn chứa Sát Ý mà còn ẩn chứa Hủy Diệt Kiếm Ý.

Sau nửa ngày, Tiêu Phàm rốt cục dừng lại, toàn thân Bắc Lão run rẩy, nhìn Tiêu Phàm run giọng nói:

- Phàm Nhi, Hồn Văn này thực sự là ngươi tự mình nghĩ đi ra?

- Vâng, đồ nhi đang nghĩ Hồn Văn phải chăng có thể cùng chiến kỹ hòa làm một thể, cho nên mới tự sáng tạo một chiêu Kiếm Pháp Chiến Kỹ, phát hiện thật đúng là có thể, ngẫu nhiên sáng tạo ra Hồn Văn Đồ này, cho nên muốn thỉnh giáo lão sư.

Tiêu Phàm gật đầu.

- Chiến kỹ ngươi tự sáng tạo đâu?

Bắc Lão còn chưa mở miệng, Túy Ông liền lập tức hỏi.

- Còn chưa có hoàn thiện.

Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói, trong lòng hắn chỉ là có cái phôi hình mà thôi.

- Có lẽ chúng ta có thể xem giúp ngươi.

Túy Ông cũng cực kỳ kinh ngạc trước thiên phú của Tiêu Phàm, đem Hồn Văn cùng chiến kỹ hòa làm một thể, cái này từ một phương diện nói đã vượt qua cả hắn và Bắc lão.

- Được.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi gật đầu, Bắc lão và Túy Ông đều là cao nhân chân chính, có bọn họ chỉ điểm, mình quả thật đã bỏ qua rất nhiều đường vòng.

Thử ngâm!

Một tiếng kiếm reo thanh tịnh vang vọng hư không, trong tayTiêu Phàm đột nhiên xuất hiện Tu La Kiếm, một cỗ Sát Ý ngập trời phát ra từ trên người Tiêu Phàm, Hủy Diệt Kiếm Ý tràn ngập toàn bộ hư không.

- Hồng hộc!

Khi khí thế của Tiêu Phàm đạt đến một cảnh giới nào đó, trường kiếm trong tay rung động, một đạo huyết sắc quang mang tràn ngập, sau đó chậm rãi khuếch tán, xa xa nhìn lại giống như một cái mặt trời máu dâng lên.

Huyết Sắc Hạo Dương đi qua, mọi thứ đều hóa thành tro bụi, không khí đều như bị rút ra hết không còn, khí tức đáng sợ làm cho lòng người phát lạnh.

Bên trong Huyết Sắc Hạo Dương có vô số Huyết Sắc Kiếm Khí xé rách, hủy diệt tất cả, sát phạt tất cả, quỷ dị là vô số Huyết Sắc Kiếm Khí kia còn hiện lên quy luật sắp xếp nhất định, nhìn kỹ, nghiễm nhiên chính là một bộ Hồn Văn Đồ.

Một kiếm này vung ra, sắc mặt Tiêu Phàm hơi trắng bệch, một kiếm này đối với hắn mà nói hơi quá sức, nhưng uy lực của nó vượt xa Hồng Trần Sát, Hồng Trần Tiếu nào có thể so sánh, thậm chí còn mạnh mẽ hơn Thiên Địa Tiêu Sát.

- Một kiếm này gọi là gì?

Túy Ông mở miệng hỏi, hắn cũng bị uy lực của một kiếm này làm cho chấn kinh, Chiến Hoàng cảnh trung kỳ bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ của một kiếm này.

- Nguyên bản muốn gọi Huyết Dương, nhưng mà đồ nhi cứ luôn cảm giác thiếu khuyết một cái gì đó.

Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói.

- Một kiếm quả thực khuyết thiếu, Sát Ý, Hủy Diệt Chi Ý ẩn chứa trong đó, uy lực tất nhiên tuyệt luân, nhưng lại tiêu hao rất nhiều hồn lực, hơn nữa, còn ẩn chứa Hồn Văn Đồ nên cần một lực khống chế cường đại, nếu như có thể giảm bớt số Hồn Lực tiêu hao, một kiếm này quả thực bất phàm.

Bắc Lão nói.

Hắn không phủ định thiên phú của Tiêu Phàm, nhưng mà một kiếm này nếu như không giết chết địch nhân, chờ đợi chính là bị địch nhân giết, hắn không muốn Tiêu Phàm chết yểu.

- Đồ nhi cũng nghĩ như vậy.

Tiêu Phàm gật đầu, một kiếm này xác thực còn có rất nhiều chỗ cần sửa chữa, nghĩ vậy, Tiêu Phàm đưa mắt chuyển hướng Túy Ông, hắn hi vọng Túy Ông có thể cho một vài ý kiến.

- Túy Lão Quỷ, chiến kỹ ông hiểu hơn ta, ông có ý kiến gì hay không.

Đối với Tiêu Phàm, Bắc Lão bây giờ càng ngày càng để bụng.

Túy Ông cầm hồ lô rượu uống một ngụm, ợ một cái, lúc này mới nói:

- Huyết Dương, Huyết Sắc Hạo Dương, Hạo Dương quá vẹn toàn, cổ nhân nói, trăng tròn thì khuyết, nước đầy thì tràn, Hạo Dương cũng như thế, nếu như Huyết Sắc Hạo Dương này có thể lưu lại hi vọng sống, uy lực có lẽ sẽ không lớn như thế, tiêu hao hồn lực đoán chừng cũng giảm bớt trên phạm vi lớn.

- Trăng tròn thì khuyết, nước đầy thì tràn?

Trong lòng Tiêu Phàm khẽ run lên, tựa như trong nháy mắt minh bạch điều gì đó, cả người đột nhiên nhắm hai mắt, tiến vào một loại trạng thái không linh.

- Lĩnh ngộ?

Bắc Lão mắt trợn tròn, Túy Ông cũng ngốc như gà gỗ, bọn họ sao có thể nghĩ đến khả năng lĩnh ngộ của Tiêu Phàm đáng sợ như vậy, trong nháy mắt liền tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.

Quanh thân Tiêu Phàm, từng đạo Huyết Sắc Kiếm Khí xuất hiện, Huyết Sắc Kiếm Khí không có khủng bố như trước đó, thiếu một phân khắc nghiệt, nhiều một phần nội liễm, nhưng đây chỉ là khí thế thu liễm mà không phải uy lực bị yếu đi.

Bắc Lão cùng Túy Ông thấy thế, vội vàng lui ra phía sau, sợ quấy rầy đến Tiêu Phàm, thủ hộ bốn phía hộ pháp cho Tiêu Phàm.

- Lão Quỷ, lấy thiên phú Phàm nhi, có lẽ có một ngày có thể giúp ngươi.

Ánh mắt Túy Ông sáng quắc nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, hít sâu một hơi nói.

- Đã không còn quan trọng nữa.

Bắc Lão lắc đầu, thần sắc có chút mê ly.

- Đây không phải tâm nguyện một đời của ngươi sao?

Túy Ông hơi kinh ngạc nhìn Bắc Lão, sự theo đuổi của Bắc Lão sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.

Bất luận tu sĩ nào, sở dĩ không ngừng đột phá, không chỉ là vì tu luyện đơn giản như vậy, mà là trong lòng có mục tiêu muốn đạt được, hoặc có lẽ gọi là chấp niệm.

Nếu như ngay cả mục tiêu và chấp niệm đều không có, dù là thiên phú tuyệt luân, muốn đột phá cũng muôn vàn khó khăn, có lẽ cả một đời đều sẽ dừng tại đây.

- Có vài việc không cưỡng cầu được, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Bắc Lão cười nhạt một tiếng, lại nói:

- Ngược lại là ông, Huyết Lâu tốt thế không quan tâm, lại hóa thân thành tên ăn mày, lại xảy ra chuyện gì rồi?

- Già rồi nên làm chút chuyện mình thích.

Túy Ông sau khi ực một hớp rượu, lơ đễnh nói, tựa như cũng coi nhẹ tất cả.

- Cũng đúng, đây đã không phải thời đại của chúng ta rồi.

Bắc Lão nhìn về phía Tiêu Phàm, con ngươi thập phần bình tĩnh, chỉ là chỗ sâu đáy mắt lại lóe qua một tia chờ mong.

Tiếp xuống tới, hai người trầm mặc không nói, lẳng lặng chờ đợi Tiêu Phàm.

Không sai biệt lắm một ngày một đêm, Tiêu Phàm đột nhiên mở hai mắt, trong mắt bắn ra hai đạo quang mang sắc bén, như là hai thanh thần kiếm xuyên thủng vòm trời.

Ông!

Đột nhiên một đạo kiếm khí màu đỏ toát ra từ trên người Tiêu Phàm, Tu La Kiếm xẹt qua hư không, một đạo huyết sắc tà dương xông thẳng chân trời, huyết sắc tà dương chợt lóe lên rồi biến mất, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Bắc Lão và Túy Ông còn tưởng rằng hoa mắt.

Sát na vung ra một kiếm kia, quanh thân Tiêu Phàm như được máu tươi bao bọc, đỏ tươi yêu dị, cực kỳ tà mị.

- Ánh tà dương đỏ quạch như máu, uy lực một kích này không dưới một kiếm kia, thậm chí còn muốn cường đại hơn mấy phần, hơn nữa, đối với Hồn Lực tiêu hao lại cực nhỏ.

Mắt Túy Ông lộ ra tinh quang, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.

- Không chỉ như vậy, Hồn Văn cũng hóa thật thành hư, căn bản bắt không đến, một khi địch nhân hãm trong đó, muốn đào thoát rất khó, nếu như đối phương không kịp phản ứng, cho dù là Chiến Hoàng hậu kỳ cũng chưa chắc có thể chịu nổi kiếm đó.

Bắc Lão lại bổ sung.

- Đa tạ hai vị lão sư chỉ điểm.

Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra tiếu dung xán lạn, cung kính thi lễ nói, nếu như không có Bắc Lão và Túy Ông chỉ điểm, đặc biệt là một câu của Túy Ông làm hắn bừng tỉnh, hắn tuyệt đối không lĩnh ngộ ra một kiếm này.

- Kiếm này nên có một cái tên

Túy Ông cười nói.

- Ánh tà dương đỏ quạch như máu, liền gọi là Tàn Dương Huyết đi!

Tiêu Phàm cười cười, hắn rất chờ mong, Ngũ Thức Tàn Dương Huyết tại trong chiến đấu sẽ có uy lực như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.