Vô Thượng Sát Thần

Chương 493: Lửa Giận Ngập Trời



Tiêu Phàm tốc độ rất nhanh, hắn cùng với Quan Tiểu Thất ở giữa khoảng cách chỉ có ba bốn mét, nhưng giờ khắc này đối với hắn mà nói lại giống như thiên nhai phía xa.

Bởi vì Trùng Hoàng bên trong chiếc hộp màu đen cách Quan Tiểu Thất rất gần, hơn nữa tốc độ nhanh đến Quan Tiểu Thất cũng không phản ứng kịp.

Đây không phải Trùng Hoàng bình thường, mà là Trùng Hoàng Huyết Sát Cổ Trùng đó, thực lực cũng không quá đáng sợ nhưng tốc độ lại không yếu hơn Chiến Hoàng hậu kỳ. Một khi tiến vào thể nội Quan Tiểu Thất, Quan Tiểu Thất tuyệt đối hẳn phải chết không chút nghi ngờ.

Đến lúc đó Trùng Hoàng sẽ lập tức ký sinh trong thân thể hắn. Từ nay về sau về sau, Quan Tiểu Thất chính là một cái xác không hồn.

Trong lòng Tiêu Phàm nhấc lên một cỗ sát ý ngập trời, trong lòng hắn, Sử Vô Pháp đã là một người chết, bản thân hảo tâm cứu hắn, hắn còn dám dùng Trùng Hoàng để hãm hại mình.

Nếu như mở cái hộp nhỏ là Tiêu Phàm, giờ phút này Trùng Hoàng há không phải sẽ xông vào thể nội hắn?

Chỉ là ngẫm lại, trong lòng Tiêu Phàm liền tê dại một hồi, bất quá giờ phút này hắn không nghĩ được nhiều như vậy, suy nghĩ duy nhất chính là cứu Quan Tiểu Thất.

Mắt thấy Trùng Hoàng tới gần mi tâm Quan Tiểu Thất một thước, tâm Tiêu Phàm cũng nhấc đến cổ họng.

Ầm!

Đột nhiên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cái cánh khổng lồ tựa như tia chớp vỗ xuống, Quan Tiểu Thất lập tức bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh bay.

Ngay tại lúc đó, Trùng Hoàng trực tiếp hóa thành một đạo thiểm điện, chui vào bên trong thân ảnh to lớn phía sau Quan Tiểu Thất, trừ Tử Điện Điêu, còn có thể là ai?

Cũng chỉ có Tử Điện Điêu cách Quan Tiểu Thất gần như vậy mới có cơ hội cứu Quan Tiểu Thất.

Tiêu Phàm bọn hắn cũng không nghĩ đến, Tử Điện Điêu vậy mà quyết đoán như thế, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cứu Quan Tiểu Thất mà nó bỏ qua sinh mệnh của mình.

- Không!

Quan Tiểu Thất nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch vô cùng, khóe miệng còn tràn ra một tia máu tươi.

Tử Điện Điêu một kích nhanh nhất, mặc dù Quan Tiểu Thất trọng thương, nhưng Quan Tiểu Thất giờ phút này không có bất kỳ ý trách cứ gì, có chăng chỉ là một loại cảm kích, còn có một loại phẫn nộ cùng sát khí ngập trời đối với Sử Vô Pháp.

- Kíu!

Tử Điện Điêu ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể tại mặt đất kịch liệt giãy dụa, toàn thân đan xen Tử Sắc Lôi Điện, phía trên dốc núi, cự thạch quay cuồng, bụi bặm tràn ngập.

Tiêu Phàm cùng Quan Tiểu Thất muốn tới gần, nhưng lại bị một cỗ Hồn Lực khí lãng to lớn ngăn cản, coi như hai người có biện pháp cứu Tử Điện Điêu cũng phải để Tử Điện Điêu phối hợp mới được.

Đây cũng là chỗ đáng sợ của Huyết Sát Cổ Trùng, một khi tiến vào thể nội tu sĩ, tu sĩ sẽ phát cuồng.

Trùng Hoàng Huyết Sát Cổ Trùng tại thể nội Tử Điện Điêu xuyên loạn, thôn phệ huyết nhục, loại thống khổ này không phải thường nhân có thể chịu đựng.

Tử Điện Điêu phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, con ngươi nhìn về phía Quan Tiểu Thất vậy mà lộ ra một tia nhân tính hóa.

Ai nói Hồn Thú vô tình? Ai nói Hồn Thú hung ác?

Dù là Tiêu Phàm giờ phút này cũng bị ánh mắt Tử Điện Điêu lây nhiễm, hai mắt đỏ bừng vô cùng, cảm giác mũi một trận mỏi nhừ, tâm hắn hung hăng xúc động một cái.

Quan Tiểu Thất từ nhỏ cùng Tử Điện Điêu sinh hoạt tại cùng một chỗ, từ nhỏ đến lớn đều là Tử Điện Điêu cùng Thương Mang Cốc chiếu cố Quan Tiểu Thất.

Tình cảm giữa hai người, người khác khó có thể so sánh. Ở trong mắt Tử Điện Điêu, Quan Tiểu Thất không chỉ là một tu sĩ Nhân Loại mà còn là vãn bối.

Đồng dạng, Quan Tiểu Thất cũng coi Tử Điện Điêu là bằng hữu, thân nhân, thậm chí như phụ thân kính yêu.

Cũng chính bởi vì như thế Tử Điện Điêu mới có thể bỏ qua tính mạng mình, xuất thủ cứu Quan Tiểu Thất.

Chỉ một lát sau về sau, Tử Điện Điêu giãy dụa mấy lần, liền triệt để không có tiếng thở, hiển nhiên là chết!

- Không!

Quan Tiểu Thất ngửa mặt lên trời gào thét, quỳ trên mặt đất, toàn thân tiêm nhiễm máu tươi, song quyền nắm chặt, móng tay thật sâu khảm vào lòng bàn tay, từng tia máu tươi tiêu tán mà ra.

- Sử Vô Pháp!

Quan Tiểu Thất gầm thét, mặt lộ vẻ vẻ dữ tợn, sát tâm nổi lên, từ lần trước sau khi Y Thiên Linh chết, Quan Tiểu Thất thật vất vả mới chữa trị tâm linh bị thương, bây giờ lần nữa lại trọng thương.

Tiêu Phàm nhìn Quan Tiểu Thất thật sâu, hắn một trận trầm mặc. Trong lòng Quan Tiểu Thất kìm nén một cỗ sát ý và lửa giận ngập trời, giờ phút này không được phát tiết ra ngoài, đối với hắn về sau ảnh hưởng sẽ rất lớn.

Đồng thời, trong lòng Tiêu Phàm cũng nổi lên sát tâm, trong lòng nói thầm danh tự Sử Vô Pháp.

Chỉ là Tiêu Phàm không hiểu, Sử Vô Pháp vì sao lại hãm hại hắn, bản thân có vẻ như cùng Phong Minh không có bất kỳ cừu hận nào.

Bất quá hắn cũng rốt cục biết rõ, vì sao Huyết Sát Cổ Trùng sẽ điên cuồng ứng phó đám người Sử Vô Pháp, nguyên lai Sử Vô Pháp bắt Trùng Hoàng Huyết Sát Cổ Trùng.

Khó trách Huyết Sát Cổ Trùng sẽ liều mạng như vậy, đem bọn Tiêu Phàm xem như sinh tử địch.

Phong Lang cùng Tiểu Kim đứng ở đằng xa, sắc mặt khó coi tới cực điểm, một màn bất thình lình cũng làm cho bọn hắn không biết làm sao.

- Sử Vô Pháp, ta muốn ngươi sống không bằng chết!

Quan Tiểu Thất đột nhiên bạo khởi, hóa thành một đạo thiểm điện, hướng về phương hướng Sử Vô Pháp rời đi, chạy như điên.

- Quan Tiểu Thất!

Tiêu Phàm hét lớn một tiếng, muốn gọi tỉnh Quan Tiểu Thất, nhưng mà Quan Tiểu Thất giờ phút này đang giận, nào chú ý đến nhiều như vậy, chốc lát liền biến mất bên trong tùng lâm.

- Rống!

Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị truy đuổi, đột nhiên thi thể Tử Điện Điêu lại động, phiến cánh khổng lồ chuẩn bị hướng không trung bỏ chạy.

- Tiểu Kim, Phong Lang, các ngươi đem Tiểu Thất mang về!

Tiêu Phàm khẽ cắn môi, mặt lộ vẻ hung ác nhìn Tử Điện Điêu.

Giờ phút này Tử Điện Điêu đã không còn là Tử Điện Điêu trước đó, mà là Trùng Hoàng Huyết Sát Cổ Trùng, nó thành công ký sinh tại thể nội Tử Điện Điêu, thực lực chính là thực lực của Tử Điện Điêu.

Tử Điện Điêu là Thất Giai Trung Kỳ, đến gần vô hạn Thất Giai hậu kỳ, thực lực nó tuyệt đối có thể so với tu sĩ Chiến Hoàng hậu kỳ, dù là Tiêu Phàm đều phải cẩn thận ứng đối.

Tiêu Phàm nguyên bản muốn đuổi theo Quan Tiểu Thất, lại không nghĩ rằng Tử Điện Điêu tỉnh nhanh như vậy, hắn lập tức từ bỏ dự định trong lòng, quay đầu hung ác nhìn về phía Tử Điện Điêu.

- Vâng, Công Tử!

Phong Lang hít sâu khẩu khí, cùng Tiểu Kim cùng một chỗ xông vào bên trong cổ lâm, đuổi sát Quan Tiểu Thất.

- Mặc dù Sử Vô Pháp là kẻ cầm đầu, nhưng giết chết Tử Điện là ngươi!

Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, con ngươi càng ngày càng lạnh.

Bị Sử Vô Pháp tính toán, trong lòng Tiêu Phàm lửa giận ngập trời, sát cơ bành trướng, không phải hắn không muốn tìm Sử Vô Pháp báo thù, mà là hắn không muốn để cho Sử Vô Pháp chết quá dễ dàng.

Về phần Sử Vô Pháp vì sao muốn tính toán hắn, Tiêu Phàm lười suy nghĩ, cũng không cần nghĩ, bởi vì trong mắt hắn, Sử Vô Pháp giờ đã là một người chết.

Để lại một câu nói, Tiêu Phàm đột nhiên hướng về Tử Điện Điêu đánh tới, đỉnh đầu hắn lơ lửng U Linh Chiến Hồn, toàn thân thiêu đốt kim sắc hỏa diễm.

Hắc Sắc, Kim Sắc hai loại quang mang xen lẫn toàn thân Tiêu Phàm, Hồn Lực đáng sợ ba động cuồn cuộn như sóng nước, sóng sau cao hơn sóng trước, một làn sóng mạnh hơn một làn sóng.

Người biết Tiêu Phàm sẽ biết rõ, Tiêu Phàm giờ đây đã chân chính động sát tâm.

Đây đã cơ hồ là toàn bộ chiến lực Tiêu Phàm, không ngừng vận dụng lực lượng U Linh Chiến Hồn, hơn nữa còn vận dụng lực lượng Vô Tận Chiến Hồn.

- Kíu!

Tử Điện Điêu hét dài một tiếng, toàn thân Tử Sắc Lôi Điện xen lẫn, trong miệng phun ra từng đạo công kích chớp nhoáng về Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm chân đạp Lưu Quang Trích Tinh Bộ, lấy Tu La Kiếm mở đường, không lo không sợ, phẫn nộ thẳng hướng Tử Điện Điêu, hắn toàn thân phát ra khí thế khiến hư không đều bắt đầu vặn vẹo.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.