Vô Thượng Sát Thần

Chương 495: Niềm Vui Ngoài Ý Muốn



Bởi vì năng lực Trùng Hoàng Huyết Sát Cổ Trùng đặc thù, Tiêu Phàm không dám chủ động xuất kích, chỉ có thể bị động phòng ngự.

Hồn Lực thôn phệ cũng không quan trọng, có thể chậm rãi bổ sung, nếu như huyết nhục bị thôn phệ vậy coi như cửu tử nhất sinh.

- Thôn phệ Hồn Lực đúng là năng lực quỷ dị.

Tiêu Phàm híp hai mắt, lạnh lùng nhìn Trùng Hoàng chăm chú, nhưng lại không thể làm gì.

- Thôn phệ Hồn Lực?

Đột nhiên ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, tựa như trong nháy mắt nhớ tới cái gì, kích động vỗ đùi nói:

- Đúng rồi, U Linh Chiến Hồn cũng có thể thôn phệ Hồn Lực, hơn nữa tốc độ so với Trùng Hoàng chỉ nhanh hơn chứ không chậm.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm thao túng U Linh Chiến Hồn, đột nhiên xuất hiện ở cách Trùng Hoàng không xa. Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một vẻ dữ tợn:

- Dám nuốt Hồn Lực ta, U Linh Chiến Hồn, cho nuốt!

Oanh long long!

U Linh Chiến Hồn gào thét một tiếng, đột nhiên ngưng tụ thành một cái miệng to lớn, hướng Trùng Hoàng thôn phệ.

Chỉ một thoáng, chỉ thấy quanh thân Trùng Hoàng đột nhiên quang mang đại thịnh, từng đạo huyết sắc quang mang hướng về U Linh Chiến Hồn mãnh liệt mà đến, Tiêu Phàm bỗng nhiên mở to hai mắt, lộ ra vẻ kinh hãi.

- Thật là Hồn Lực tinh thuần, vậy mà so với Hồn Lực ta còn tinh khiết hơn mấy phần.

Nói không chấn kinh là điều không thể nào.

Hồn Lực Tiêu Phàm trải qua U Linh Chiến Hồn cùng Vô Tận Chiến Quyết rèn luyện, về sau lại dùng Hồn Văn Cầu tu luyện hơn một tháng, nguyên bản Tiêu Phàm đã đạt tới cực hạn Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ.

Có thể nào nghĩ đến, Hồn Lực cơ thể Huyết Sát Cổ Trùng Trùng Hoàng so với hắn còn tinh khiết hơn, đây quả thực quá sức tưởng tượng.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm càng ngày càng hưng phấn, nếu như có thể thôn phệ Hồn Lực thể nội Trùng Hoàng, có lẽ có thể càng tiến thêm một bước cũng chừng.

- Mặc dù tốc độ U Linh Chiến Hồn thôn phệ không bằng ngươi, nhưng Hồn Lực ngươi nhưng so với Hồn Lực ta còn tinh khiết hơn rất nhiều, cuối cùng ai chết còn chưa nhất định đâu.

Trong lòng Tiêu Phàm cười lạnh không thôi.

Hồn Lực hắn cùng Trùng Hoàng so sánh, số lượng chiếm thượng phong, nhưng chất lượng cùng Trùng Hoàng có chút khác biệt.

Đồng dạng, tốc độ Trùng Hoàng thôn phệ Hồn Lực nhanh hơn U Linh Chiến Hồn.

Như thế một tăng một giảm, một cao một thấp, cả hai đạt tới một cái cân bằng.

Nếu như trước đó Tiêu Phàm còn có chút sợ hãi cùng lo lắng, nhưng hiện tại, Tiêu Phàm đã hưng phấn lên. Hồn Lực hắn đi qua Trùng Hoàng thôn phệ cùng rèn luyện, trở lại thể nội U Linh Chiến Hồn so sánh với trước đó còn tinh khiết hơn không ít.

Nếu như có thể nhờ Trùng Hoàng, đem tất cả Hồn Lực rèn luyện một lần thì sao?

Việc này tuyệt đối là chỗ tốt cực lớn, bởi vì Hồn Lực rèn luyện càng thêm tinh thuần, bản thân cường độ cũng sẽ tăng cường theo.

- Mặc dù có thể mượn nhờ lực lượng nó rèn luyện Hồn Lực, nhưng nó một mực ở thể nội, cũng không phải biện pháp, nhất định phải nghĩ biện pháp đem nó đuổi ra ngoài mới được.

Trong lòng Tiêu Phàm bắt đầu suy nghĩ.

Huyết Sát Cổ Trùng đáng sợ trước đó đã thấy qua, Thất Giai Trung Kỳ đỉnh phong Tử Điện Điêu đều không làm gì được, huống chi là hắn.

Nếu như không phải Hồn Lực hắn so với huyết nhục càng thêm vừa ý Trùng Hoàng, đoán chừng sẽ như Tử Điện Điêu, chết chẳng tốt đẹp gì.

Trong đầu Tiêu Phàm không ngừng suy nghĩ, thế nhưng khiến hắn bất đắc dĩ là căn bản nghĩ không ra biện pháp để Huyết Sát Cổ Trùng Trùng Hoàng ra ngoài.

- Bạch Thạch.

Ánh mắt Tiêu Phàm cuối cùng rơi vào phía trên Bạch Thạch chìm nổi trong không trung Hồn Hải. Cho tới nay, Bạch Thạch đều là át chủ bài to lớn nhất của hắn, cũng chưa từng khiến hắn thất vọng.

- Nếu như ngay cả Bạch Thạch đều không thể ứng phó nó, vậy ta nên làm như thế nào?

Sắc mặt Tiêu Phàm có chút âm trầm.

Hít sâu một hơi, hắn vẫn quyết định thử nghiệm một chút, tâm thần dẫn ra Bạch Thạch, từng đạo bạch sắc quang mang lấp lóe, một cỗ ba động huyền diệu dập dờn xuất hiện.

Thời khắc năng lượng ba động chạm tới Trùng Hoàng, Trùng Hoàng run lên bần bật, tựa như nhìn thấy đồ vật khủng bố, hóa thành một đạo thiểm điện hướng bên ngoài Hồn Hải phóng đi.

- Nó đang sợ hãi?

Tiêu Phàm vô cùng kinh hãi, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Ngay cả U Linh Chiến Hồn cùng Vô Tận Chiến Hồn đều không làm gì được Trùng Hoàng, vậy mà nó lại sợ hãi Bạch Thạch. Bạch Thạch trong nhận thức của Tiêu Phàm trừ nắm giữ khả năng tầm bảo chữa trị, cùng năng lực khiến Chiến Hồn biến dị ra thì có vẻ như căn bản không có bất kỳ lực công kích nào.

Nếu như không phải tận mắt nhìn đến, Tiêu Phàm còn tưởng là bản thân nhìn lầm.

Trùng Hoàng giờ phút này là thật sự sợ hãi, không chút do dự chạy trốn, chỉ là Hồn Hải Tiêu Phàm đã sớm bị Long Văn Kim Châm phong ấn, chặt đứt cùng liên lạc với bên ngoài, Trùng Hoàng còn chỗ nào còn chạy.

Tiêu Phàm bóp một vệt mồ hôi lạnh, cũng may bản thân có dự kiến trước, nếu như không có phong ấn Hồn Hải, Trùng Hoàng xuyên nhập thể nội hắn vậy thì hối hận không kịp.

Chỉ là ngẫm lại, Tiêu Phàm liền phát lạnh, y phục cũng đã bị ướt đẫm mồ hôi.

- Giết chết ngươi.

Trong lòng Tiêu Phàm quyết tâm, Bạch Thạch tỏa ra quang mang càng ngày càng hừng hực, trực tiếp bao phủ Trùng Hoàng.

- Chi chi!

Trùng Hoàng phát ra tiếng bén nhọn, muốn chạy thoát quang mang trấn áp của Bạch Thạch.

Đáng tiếc, mọi thứ đều là phí công.

Tiêu Phàm có thể cảm ứng được, Hồn Lực hùng hậu trong thể nội Trùng Hoàng bị Bạch Thạch rút ra, Bạch Thạch quang mang cũng càng ngày càng hừng hực.

Trùng Hoàng thê lương gào thét từ trong thể nội Tiêu Phàm, khí tức trên người nó càng ngày càng nhỏ yếu, co quắp trên không Hồn Hải, tựa như hướng Tiêu Phàm xin khoan dung.

- Xin khoan dung?

Tiêu Phàm híp hai mắt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua Trùng Hoàng, dù cho Trùng Hoàng thần phục bản thân.

Tử Điện Điêu chết ở trong tay nó, hắn nhất định phải cho Quan Tiểu Thất một cái công đạo.

Huống chi, năng lực Trùng Hoàng quá quỷ dị, nếu như bỏ mặc nó trưởng thành, ai biết rõ nó về sau có thể hay không phản bội.

Tiêu Phàm không dám đánh cược, bởi vì một khi không cẩn thận bị Trùng Hoàng đánh lén, cho dù là hắn cũng hẳn phải chết là không hề nghi ngờ. Dù sao có vết xe đổ, Trùng Hoàng không thể nào tiếp tục tiến vào Hồn Hải nữa.

Giết!

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm không lưu tình chút nào xuất thủ, Bạch Thạch không ngừng rút lấy lực lượng Trùng Hoàng. Khí tức Trùng Hoàng càng ngày càng yếu, liều mạng giãy dụa nhưng mọi thứ đều là phí công.

Tiêu Phàm đặt quyết tâm diệt sát nó, làm sao có thể để nó đào tẩu.

Chỉ thấy thân thể Trùng Hoàng càng ngày càng nhỏ, chậm rãi biến thành trùng kén lớn cỡ một hạt hạt gạo, Tiêu Phàm chỉ có thể cảm nhận được một cỗ Hồn Lực yếu ớt ba động, lại không có bất kỳ ý thức gì.

- Chết?

Nhìn qua trùng kén như hạt gạo, tâm thần Tiêu Phàm khẽ run lên, triệt hồi Bạch Thạch trấn áp.

Trùng kén liền lẳng lặng nằm ở nơi nào, rốt cuộc không có nổi lên bất luận gợn sóng.

Một hạt trùng kén?

Trong lòng Tiêu Phàm không hiểu, cẩn thận từng li từng tí dùng Hồn Lực đi dò xét, khi Hồn Lực hắn chạm đến trùng kén, trùng kén đột nhiên rung động một cái, sau đó vỡ ra một khe hở nhỏ bé.

Ngay sau đó, một tiểu trùng kim quang lóng lánh phá kén mà ra, trên người vậy mà rốt cuộc không có bất kỳ khí tức huyết sát nào.

Quỷ dị nhất là Tiêu Phàm đột nhiên cảm giác tâm thần mình cùng cái kim sắc tiểu trùng liên hệ cùng một chỗ.

- Đây là có chuyện gì?

Trong lòng Tiêu Phàm cực kỳ buồn bực, chẳng lẽ Huyết Sát Cổ Trùng hấp thu bạch sắc quang mang sau đó biến dị?

Thế nhưng cho dù biến dị, Trùng Hoàng nên càng mạnh mới đúng, nhưng giờ phút này trên người nó phát ra khí tức quá nhỏ yếu, Tiêu Phàm có loại cảm giác, một cái ý niệm trong đầu liền có thể tuỳ tiện giết nó.

- Không đúng, không phải khí tức nó nhỏ yếu, mà là ta có thể tuỳ tiện quyết định sinh tử, cho nên mới cảm giác nó rất yếu.

Tâm thần Tiêu Phàm xiết chặt, ánh mắt hơi hơi sáng lên:

- Nếu như thực sự là dạng này, về sau ta có thể mượn nó rèn luyện Hồn Lực? Đúng thực sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Tiêu Phàm thăm dò mấy lần, dưới sự thao túng của tâm thần hắn, kim sắc trùng kén vậy mà thực bắt đầu thôn phệ Hồn Lực Tiêu Phàm sau đó phun ra từng đạo Hồn Lực càng thêm thuần túy.

Nghĩ vậy, trên mặt Tiêu Phàm rốt cục lộ ra nụ cười, trong lòng hắn đối với Bạch Thạch cũng càng hiếu kỳ hơn.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.