Vô Thượng Sát Thần

Chương 499: Không Có Nên Hay Không, Chỉ Có Có Thể Hay Không Thể



- Hám Thiên Liệt Địa!

Cảm nhận được sát ý nồng đậm trên người Tiêu Phàm, Úy Càn biết rõ bản thân là không thể nào chạy thoát. Tiêu Phàm tựa như một đầu độc xà, đã tiếp cận hắn.

Mấu chốt là tốc độ Tiêu Phàm cũng căn bản không phải Úy Càn hắn có thể so sánh.

Muốn sống sót cũng chỉ có cách giết chết Tiêu Phàm, đây mới là đường ra duy nhất.

- Một cái búa cho đại gia ngươi cù lét còn không đủ, cũng dám xưng Hám Thiên Liệt Địa?!

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, không buông tha bất luận cơ hội đả kích Úy Càn.

Bang!

Tu La Kiếm trong tay Tiêu Phàm đột nhiên biến mất, thay thế là Đồ Lục Đao, mắt thấy Tử Kim Lưu Quang Chùy oanh xuống, hắn không chút do dự dùng Đồ Lục Đao đón đỡ.

Nhưng lực lượng Bài Sơn Đảo Hải cũng khiến Tiêu Phàm hơi hơi chấn động, thể nội khí huyết hơi hơi bốc lên một cái, đồng thời thân thể Tiêu Phàm cũng lui lại mấy bước.

- Ha ha, nguyên lai cũng là miệng cọp gan thỏ, lần trước đánh bại Sở Dịch Phong, giết chết Đại Long Nhất Tử cũng chỉ là vận khí tốt.

Nhìn thấy Tiêu Phàm bị đẩy lui, Úy Càn lập tức cười lên ha hả, tự tin vốn đã biến mất lại trở lại trên người hắn.

Hắn cũng không chạy trốn nữa, một cước đạp ở trên một cây đại thụ, thân thể nhảy lên thật cao như đại bằng giương cánh, áo bào cổ động, một cỗ Hồn Lực cuồng bạo từ trên người hắn tản ra.

Vẻn vẹn phát ra khí thế cổ thụ bốn phía mãnh liệt đung đưa, sau đó một trận tiếng ken két phát ra, cỏ cây cùng toái thạch bị ép thành bột mịn, tràn ngập trên không trung.

- Thực sự tự cho là đúng.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, vừa mới hắn chỉ muốn thử xem lực lượng Úy Càn mà thôi. Luận lực lượng, Tiêu Phàm hắn cũng hơi thua Úy Càn.

Đây cũng là lần thứ nhất Tiêu Phàm nhìn thấy trừ Bàn Tử, bên ngoài còn có người lực lượng mạnh hơn hắn.

Nhưng lực lượng Tiêu Phàm có thể không cường hạng, nhưng luận tốc độ, chiến kỹ mới là ưu thế của hắn.

Dứt lời, lần nữa trong tay Tiêu Phàm xuất hiện Tu La Kiếm.

- Huyết Sát!

Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, huyết sắc kiếm khí giống như một bội huyết sắc điện quang, góc độ cực kỳ quỷ dị chém giết ra.

Cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm, Úy Càn không chút do dự triệu hồi ra Chiến Hồn, Bát Phẩm Chiến Hồn Tử Kim Lưu Quang Chùy lơ lửng trên đỉnh đầu, một cỗ khí tức bá đạo mà cuồng bạo chấn động.

- Không hổ là Bát Phẩm Chiến Hồn, ta muốn.

Con ngươi Tiêu Phàm sững sờ, đỉnh đầu đột nhiên một đạo u quang lóe qua, một mảnh bóng đen cực đại tại đỉnh đầu hắn lơ lửng, tản ra khí tức u sâm, năng lượng quỷ dị.

- Ngươi muốn? Chiến Hồn ta còn có thể trở thành của ngươi hay sao?

Úy Càn tựa như nghe được trò cười to lớn nhất trên đời này, sắc mặt kìm nén đến tái nhợt, gân xanh trên trán như tiểu trùng ngọa nguậy.

- Lực Chi Ý Cảnh, Bá Thiên Chùy!

Thất Phẩm Chiến Kỹ Bá Thiên Chùy, uy lực tuyệt luân, lực lượng vô song, thế như chẻ tre oanh sát xuống.

Hồn Lực Bát Phẩm Chiến Hồn Tử Kim Lưu Quang Chùy mãnh liệt cuồn cuộn, cùng hắn hòa làm một thể, đột phá Chiến Hoàng cảnh, Nhân Hồn Hợp Nhất, lực lượng tăng gấp bội.

- Không chừng ngươi sẽ.

Ánh mắt Tiêu Phàm băng lãnh, U Linh Chiến Hồn cũng cùng hắn hòa làm một thể, lập tức đưa tay chém ra một kiếm, từng đạo ánh sáng màu bạc lấp lóe, Sát Ý, Hủy Diệt Chi Ý sắc bén lăng lệ đồng thời bắn ra.

- Hồng Trần Tiếu!

Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, Lực Chi Ý Cảnh lập tức cùng Sát Ý, Hủy Diệt Chi Ý đâm vào cùng một chỗ, hư không chập trùng, đốm lửa bắn tứ tung.

Thân hình Tiêu Phàm lấp lóe, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Úy Càn, đưa tay đánh ra một chưởng, một đạo chưởng cương bình thản vô thường đánh vào trên người Úy Càn.

Ầm! Một tiếng vang giòn, Úy Càn Chiến Hồn Tử Kim Lưu Quang Chùy lập tức rung động một cái, Úy Càn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm:

- Ngươi, đây là chiến kỹ gì?

- Một người sắp chết, biết có ý nghĩa gì? Thôi, không cùng ngươi chơi nữa.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, U Linh Chiến Hồn hóa thành một mảnh bóng đen đập ra.

Trong nháy mắt bao phủ Tử Kim Lưu Quang Chùy, bắt đầu điên cuồng thôn phệ Tử Kim Lưu Quang Chùy Hồn Lực.

- Khốn kiếp!

Úy Càn gầm thét, thế nhưng là vô luận hắn giãy giụa như thế nào, Chiến Hồn Tử Kim Lưu Quang Chùy vậy mà lấy một loại tốc độ đáng sợ phân giải. Phân giải ra Hồn Lực, tất cả đều tràn vào bên trong Chiến Hồn Tiêu Phàm.

Hắn lúc này mới minh bạch, mình cùng Tiêu Phàm chênh lệch thực sự quá lớn.

Tiêu Phàm chiến bại Sở Dịch Phong, giết chết Nhất Tử, việc này căn bản không phải vận khí, mà là thực lực chân chính, chỉ là hắn một mực ôm may mắn mà thôi.

Không cùng ngươi chơi nữa!

Hắn cũng minh bạch câu nói vừa nãy của Tiêu Phàm là ý gì, Tiêu Phàm cùng hắn chiến đấu lâu như vậy, chính là đang chơi, hoặc có lẽ là chỉ vì thôn phệ Chiến Hồn của hắn mà thôi.

- Tiêu Phàm, ngươi không thể giết ta!

Úy Càn rốt cục sợ hãi, hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa thì quỳ trên mặt đất.

- Dưới gầm trời này, không có chuyện không thể giết người.

Tiêu Phàm cười lạnh.

- Ta có thể nói cho ngươi biết, Nam Cung Thiên Dật muốn đối phó ngươi như thế nào!

Úy Càn vội vàng nói.

- Không cần thiết.

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, nếu như trước đó, hắn còn do dự một chút, nhưng hiện tại Úy Càn không nói cũng sẽ có người khác nói.

Một kiếm không lưu tình chút nào vung ra, đầu Úy Càn cao cao bị ném lên, cột máu cao một trượng bắn về phía không trung.

Úy Càn kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, hắn phải chết?

- Ầm!

Chỉ thấy một đạo kiếm nhô ra, thân thể Úy Càn đột nhiên nổ tung, hài cốt không còn. Tiêu Phàm lấy tay vung lên, đầu Úy Càn lập tức bị một mảnh vải đen bao khỏa.

- Không hổ là Bát Phẩm Chiến Hồn, đối với U Linh Chiến Hồn mà nói là đại bổ, đáng tiếc lại để Thạch Hàn Kiếm trốn thoát.

Tiêu Phàm lẩm bẩm.

Hắn từng nghe nói Thạch Hàn Kiếm cũng là Bát Phẩm Chiến Hồn, cũng ỷ vào đó mà chiếm cứ hạng chín Thiên Bảng.

- Nam Cung Thiên Dật, lại đoạn của ngươi một tay.

Tiêu Phàm để lại một câu nói, lách mình biến mất bên trong bóng đêm.

Mấy tức sau, Tiêu Phàm mang theo Trịnh Như Long xuất hiện ở bên cạnh đống lửa kia, lạnh lùng nhìn Quân Lạc miệng sùi bọt mép trên mặt đất.

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, kim sắc trùng kén lập tức đình chỉ gặm nuốt huyết nhục Quân Lạc, giờ phút này Quân Lạc cả người mồ hôi, bên trong mồ hôi còn kèm theo từng tia máu tươi.

Hắn kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, tựa như nhìn thấy quỷ.

Ầm!

Tiêu Phàm tiện tay ném ra miếng vải đen trong tay, một cái đầu lăn ra, bên cạnh lửa trại chiếu xuống, lộ ra cực kỳ dữ tợn đáng sợ.

- Ngươi giết Úy Càn?

Thanh âm Quân Lạc cực kỳ suy yếu, toàn thân run rẩy.

- Đại Sư Huynh, Quân Lạc là do ngươi giết?

Trịnh Như Long cũng hít một hơi lãnh khí, thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc gật gật đầu. Trịnh Như Long lại nói:

- Đại Sư Huynh, ngươi không nên giết Úy Càn, hắn là...

- Trong lòng ta đối với địch nhân, cho tới bây giờ không có nên giết hay không nên giết, chỉ có có thể hay không thể giết!

Tiêu Phàm cắt ngang lời nói của Trịnh Như Long, con ngươi vô cùng kiên định.

Không có nên giết hay không nên giết, chỉ có có thể hay không thể giết!

Lời nói Tiêu Phàm như một tiếng sấm quanh quẩn trong lòng Trịnh Như Long, cho tới nay hắn đều rất sợ đắc tội quyền quý, đến mức một mực thu liễm lá gan làm người.

Nghe thấy lời nói Tiêu Phàm, tâm hắn hung hăng xúc động một cái tựa như điện giật.

Lúc này, Tiêu Phàm bình tĩnh nói lần nữa:

- Hắn là chó săn của Nam Cung Thiên Dật, một ngày nào đó sẽ đối địch với ta, còn không bằng hiện tại giết hắn, miễn sau này ngáng chân ta.

- Đại Sư Huynh nói phải.

Trịnh Như Long một mặt thụ giáo.

- Nói một chút, trước đó đã xảy ra chuyện gì? Ngươi làm sao lại bị bọn hắn bắt?

Tiêu Phàm chậm rãi ngồi xuống bên cạnh đống lửa, ngưng tiếng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.