Vô Thượng Sát Thần

Chương 546: Ngoan Chiêu



Có vết xe đổ, Nam Cung Thiên Dật đâu còn dám cùng Nam Cung Tiêu Tiêu va chạm chính diện, chân đạp Thân Pháp Chiến Kỹ tránh thoát một kích, nhìn thấy mặt đất nổ tung, trong lòng Nam Cung Thiên Dật co lại.

Chỉ thấy từng khe rãnh sâu không thấy đáy xuất hiện ở vị trí hắn vừa mới đúng, lan tràn hướng bốn phương tám hướng, chậm rãi, những khe rãnh kia bắt đầu sụp đổ.

Một kích này nếu như bị đập trúng, bản thân há không phải bị đập thành thịt nát rồi sao?

- Nam Cung Tiêu Tiêu trước đây trở về rồi!

Sở Khinh Cuồng hít sâu một cái, trong mắt lóe lên chiến ý nồng đậm, sau đó lại lặng yên biến mất.

- Nam Cung Tiêu Tiêu trước đây mạnh như vậy sao?

Lâu Ngạo Thiên tụ thanh âm nghi ngờ nói, từ khi tiến vào Ly Hỏa Đế Đô, hắn cũng nghe nói một chút sự tình về Nam Cung Tiêu Tiêu, tu sĩ cùng tuổi một đời vừa nhắc tới cái tên này trong mắt chỉ có vẻ kính sợ.

Sở Khinh Cuồng nhẹ nhàng gật đầu, tựa như rơi vào bên trong hồi ức, chậm chạp nói:

- Ba năm trước đây, ta, Nam Cung Thiên Dật vẫn chỉ là Chiến Vương hậu kỳ, mà hắn đã là Chiến Vương cảnh đỉnh phong, hơn nữa còn là Tuyệt Thế Chiến Vương.

- A?

Vẻn vẹn một câu liền khiến Lâu Ngạo Thiên nhắm mắt lại, thiên phú này thực sự quá đáng sợ.

Mười lăm tuổi Tuyệt Thế Chiến Vương, phóng nhãn đông đảo Đế Triều, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

- Hơn nữa, hắn tại Chiến Vương trung kỳ từng chém giết Chiến Hoàng sơ kỳ, sau khi đột phá Tuyệt Thế Chiến Vương lại một đao đánh chết một đầu Hồn Thú Chiến Hoàng trung kỳ, Sở mỗ cả một đời chưa phục bất cứ kẻ nào, Nam Cung Tiêu Tiêu là người duy nhất.

Sở Khinh Cuồng hít sâu một hơi nói.

Lâu Ngạo Thiên kinh dị nhìn Sở Khinh Cuồng, hắn không nghĩ tới Sở Khinh Cuồng cho Nam Cung Tiêu Tiêu đánh giá lớn như vậy, chẳng lẽ hắn trước kia đã từng cùng Nam Cung Tiêu Tiêu giao thủ?

Sở Khinh Cuồng hiển nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lâu Ngạo Thiên, liền đáp:

- Dù là hắn áp chế cảnh giới, ta cũng chưa bao giờ ở dưới tay hắn đánh qua mười hiệp.

Lâu Ngạo Thiên kinh dị nhìn Bàn Tử, hắn không cách nào tưởng tượng được năm đó Bàn Tử mạnh đến cỡ nào.

Chẳng qua hắn cũng có thể cảm nhận được khí thế trên người Bàn Tử, nếu quả thật muốn chiến một trận, hắn cũng chưa chắc là đối thủ của Bàn Tử, dù sao có thể đánh cho Nam Cung Thiên Dật chạy trốn bốn phía thế này, đây mới chính là thực lực.

- Có lẽ còn có một người còn mạnh hơn nhiều so với Nam Cung Tiêu Tiêu.

Lâu Ngạo Thiên nói thêm.

- Ai?

Sở Khinh Cuồng nghĩ ngợi hỏi, trong lòng hắn năm đó Nam Cung Tiêu Tiêu chính là mạnh nhất cùng tuổi một đời, không ai có thể mạnh hơn.

- Tiêu Phàm.

Lâu Ngạo Thiên hít sâu một hơi, liếc mắt một cái về phía xa nơi Tiêu Phàm đang nhàn rỗi.

Thần sắc Sở Khinh hơi cứng ngắc, hiển nhiên có chút không tin, Tiêu Phàm có thể chém giết Nhất Tử, giết Ninh Xuyên, thực lực này xác thực không yếu, nhưng một chút này Sở Khinh Cuồng hắn cũng tương tự có thể làm được.

- Ngươi có biết cảnh giới bây giờ hắn đạt tới là bao nhiêu không?

Lâu Ngạo Thiên cười nói, nhìn thấy Sở Khinh Cuồng trầm mặc, hắn lại nói:

- 1 năm! Vẻn vẹn 1 năm, hắn từ một kẻ ngay cả Chiến Hồn cũng không thức tỉnh được, hiện tại đột phá đến Chiến Hoàng trung kỳ, hơn nữa ta tin những gì Nam Cung Tiêu Tiêu có thể làm được thì Tiêu Phàm cũng có thể qua làm được.

- Híttt!

trong lòng Sở Khinh Cuồng co lại, hai mắt trừng lớn, nếu như lời này không phải từ trong miệng Lâu Ngạo Thiên nói ra, hắn tuyệt đối coi là Lâu Ngạo Thiên đang đùa nghịch hắn.

Nói đùa cái gì, thời gian một năm đột phá đến Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, hắn là yêu nghiệt sao?

Hơn nữa, hắn có vẻ như là một Thất Phẩm Luyện Dược Sư, tu luyện Thất Phẩm Luyện Dược Sư không dễ chút nào so với đột phá đến Chiến Hoàng cảnh.

Sở Khinh Cuồng bị đả kích một cái, trong lòng hắn hình tượng Tiêu Phàm cũng được nâng cao đến một cấp độ khủng bố, nhìn Tiêu Phàm phía xa, trong lòng trầm ngâm nói: - Có thời gian, nhất định phải đánh với ngươi một trận!

Tiêu Phàm tự nhiên không biết Sở Khinh Cuồng cùng Lâu Ngạo Thiên cách không truyền âm, con ngươi hắn vẫn luôn dừng lại ở nơi phía trên hai người đang chiến đấu.

Oanh!

Bàn Tử trảm hư không một kích, Hồn Lực kim sắc cuồng bạo bốc lên, Nam Cung Thiên Dật bị đánh căn bản không có sức hoàn thủ, ngay sau đó lại có vô số Khôi Lỗi Thú nổ tung.

- Nam Cung Tiêu Tiêu, ngươi đừng bức ta!

Nhìn thấy vô số Khôi Lỗi Thú kia bị Bàn Tử hủy, lòng Nam Cung Thiên Dật đang rỉ máu.

- Làm sao, không chạy?

Bàn Tử dữ tợn cười một tiếng.

- Công kích thì mạnh, nhưng tốc độ ngươi không được tốt lắm.

Nam Cung Thiên Dật sát khí nặng nề nói.

- Vậy sao?

Bàn Tử mặt coi thường, khóe miệng cong lên lộ ra nét cười đùa.

Tiếng nói vừa dứt, Bàn Tử bước ra giống như một tia kim sắc lôi điện, lúc xuất hiện lần nữa đã ở bên cạnh Nam Cung Thiên Dật.

- Ngươi!

Nam Cung Thiên Dật đâu nghĩ đến tốc độ Bàn Tử vậy mà đáng sợ như thế, so với mình chắc chắn còn mạnh hơn nhiều.

- Ầm!

Đáp lại hắn chỉ là một cước của Bàn Tử, một cước này vừa vặn đá vào ngực Nam Cung Thiên Dật, chấn động đến lục phủ ngũ tạng hắn, một ngụm máu từ trong miệng phun ra, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt che kín huyết sắc, tựa như muốn nứt ra luôn vậy.

Bàn Tử đột nhiên thể hiện tốc độ ra, Nam Cung Thiên Dật không ngừng bị đánh cho choáng váng, đám người đang vây xem cũng đơ cứng tại chỗ, Bàn Tử không giỏi về tốc độ mà, làm sao đột nhiên có thể nhanh đến như vậy.

Chỉ có khóe miệng Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười, tựa như đã sớm đoán được điều này.

- Tiêu Phàm, ngươi đã sớm biết rõ Nam Cung Tiêu Tiêu có tốc độ này?

Bắc Thần Phong từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần.

- Không biết.

Tiêu Phàm lắc đầu, trong lòng hắn lại bổ sung một câu:

- Trước đó hắn không biết, chẳng qua cũng vừa mới đoán được, có được Tu La Kiếm, ta có thể lĩnh ngộ Tu La Sát Ý, Lão Nhị có được Chiến Tộc Chiến Thiên Kích, tự nhiên cũng sẽ lĩnh ngộ được Thiên Lôi Chi Ý đặc thù của Chiến Tộc.

Tiêu Phàm hiểu rất rõ trọng lượng Chiến Thiên Kích, lúc ấy hắn còn không cầm lên được, mặc dù Bàn Tử cầm lên nhưng nếu như cầm loại Chiến Thiên Kích này chiến đấu, tốc độ nhất định sẽ bị áp chế.

Kể từ đó, Chiến Thiên Kích này căn bản không phát huy ra sức mạnh thực sự

Thế nhân đều nghĩ rằng Chiến Tộc chỉ có một thân khí lực, lại không biết, tốc độ Chiến Tộc cũng cực kỳ đáng sợ, bọn hắn lĩnh ngộ Thiên Lôi Ý Cảnh, tốc độ không thể yếu hơn so với bất cứ kẻ nào, bằng không bọn hắn cũng không xứng xưng là Chiến Tộc.

- A ~~

Nam Cung Thiên Dật muốn phát cuồng, ngửa mặt lên trời gào thét, tại đỉnh đầu hắn đột nhiên xuất hiện một chuôi hư ảnh trường kiếm kim sắc, hiển nhiên là Chiến Hồn Nam Cung Thiên Dật, Chiến Hồn hắn tựa như dùng hoàng kim tạo thành vậy, lộ ra một cỗ khí tức tuyệt thế sắc bén

- Bát Phẩm Chiến Hồn Huyền Kim Kiếm?

Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp lại, khó trách Nam Cung Thiên Dật lại đáng sợ như thế, Chiến Hồn Huyền Kim Kiếm ở bên trong Bát Phẩm Chiến Hồn cũng cực kỳ đáng sợ.

Bất luận lực công kích hay lực phòng ngự, trong Bát Phẩm Chiến Hồn đều là tiểu cực phẩm, bởi vậy có người muốn tạo Huyền Kim Kiếm, thế nhưng thu thập vật liệu chế tạo Huyền Kim Kiếm rất khó khăn.

- Làm sao, chuẩn bị liều mạng sao?

Bàn Tử mặt coi thường, theo một tiếng rống to ngập trời, trên đỉnh đầu hắn, Cửu Phẩm Chiến Hồn Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu hiển hiện, uy áp cái thế.

Cùng Bàn Tử so Chiến Hồn, giống như tự chịu nghiền ép, đây là ngươi muốn tự tìm chết.

- Liều mạng sao? Ha ha, muốn chết thì cùng chết đi.

Nam Cung Thiên Dật dữ tợn cười một tiếng, đột nhiên Chiến Hồn Huyền Kim Kiếm cùng Long Đế Kiếm hòa hợp cùng một chỗ, tản ra vài chục trượng kiếm mang.

Ngay sau đó, Nam Cung Thiên Dật cầm trong tay Huyền Kim Kiếm, bắt đầu loạn vũ, những nơi đi qua tất cả đều bị Long Đế Kiếm trảm diệt, vô số Khôi Lỗi Thú cũng nhao nhao bị kiếm cương phá hủy.

- Không xong rồi, hắn muốn đánh sụp đổ mảnh không gian này!

Bắc Thần Phong hét lớn.

Lời còn chưa dứt, đột nhiên đại điện bắt đầu rung chuyên, những hòn đá bắt đầu lăn xuống, bọn hắn có chút đứng không vững.

Ai cũng không ngờ tới Nam Cung Thiên Dật lại nghĩ ra chiêu ác như vậy, muốn theo bọn hắn đồng quy vu tận.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.