Túy Ông liếc mắt nhìn thật sâu Nam Cung Vũ, cuối cùng lắc đầu:
- Đây là sự tình nhà bọn hắn, vi sư quản không được.
Lời nói Túy Ông như một đạo kinh lôi đánh vào trái tim Tiêu Phàm, cả người hắn trong nháy mắt ngốc trệ tại chỗ, trên đời này không phải thực lực vi tôn sao?
Ngươi có đủ thực lực vì sao quản không được?
Chẳng biết tại sao trong lòng Tiêu Phàm có chút mê mang, bất quá rất nhanh liền tỉnh táo lại, sát khí cuồn cuộn từ trên người hắn dần tản ra hóa thành một mảnh huyết hải ngập trời, xông thẳng về bốn phương tám hướng.
Sát Ý vô tận giống như đại dương phát ra trận oanh minh như sóng lớn vỗ bờ, thanh thế to lớn.
Con ngươi Tiêu Phàm u sâm, băng lãnh, liếc mắt nhìn một cái đều có chút tim mật phát lạnh.
- Tam Trọng Sát Ý?
Túy Ông kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, chỗ sâu đáy mắt lóe qua vẻ hài lòng.
Chẳng qua khi hắn nhìn thấy con ngươi Tiêu Phàm chậm rãi trở nên tối đen thì sắc mặt liền đại biến, lách mình xuất hiện ở trước người Tiêu Phàm, một đạo chưởng cương to lớn xông thẳng vào thiên linh Tiêu Phàm.
- Tỉnh lại!
Túy Ông gầm lên một tiếng như Sư Tử Hống, thanh thế kinh thiên, đáng sợ tới cực điểm.
Dưới một tiếng gầm này, con ngươi Tiêu Phàm hơi hơi co rụt lại sau đó chậm rãi khôi phục bình tĩnh, Huyết Hải đến nhanh, đi cũng nhanh.
Xảy ra bất ngờ một màn khiến trong lòng tất cả mọi người ở đây run lên, vừa nãy Sát Ý trên người Tiêu Phàm phát ra khiến rất nhiều người bọn hắn đều cảm nhận được sợ hãi.
Đây căn bản không phải một Chiến Hoàng cảnh trung kỳ có thể phát ra, dù Hoàng Phủ Chiến Hoàng cũng không hơn được như thế.
Con ngươi Tiêu Phàm khôi phục thanh minh liếc mắt nhìn Túy Ông, cũng không có nói thêm cái gì, nếu cầu ngươi vô dụng vậy cũng chỉ có bản thân.
Sắc mặt Túy Ông cười khổ một hồi, hắn không ngờ tới Tiêu Phàm bướng bỉnh như thế, đây thực không giống một người lĩnh ngộ Sát Phạt Chi Ý.
Lĩnh ngộ Sát Phạt Chi Ý, phần lớn người đều không tình cảm chút nào, bởi vì trong lòng bọn hắn chỉ có giết chóc, tình cảm đã bị bọn hắn xóa đi.
Nhưng Tiêu Phàm lại hoàn toàn khác biệt, hắn có cảm tình, hơn nữa cho tới bây giờ không đắm chìm bên trong sát phạt, việc này khiến Túy Ông đều hơi kinh ngạc.
- Nam Cung Vũ, Tiêu Phàm ta hôm nay thề, Lão Nhị mà chết, Nam Cung gia tộc ngươi nhất định chó gà không tha!
Tiêu Phàm thả ra một câu ngoan độc.
- Ngươi cũng muốn chết sao?
Nam Cung Vũ mặt coi thường nói, nhưng hắn chỗ sâu đáy mắt lại lóe qua một sợi quang mang thưởng thức.
Sau đó, Nam Cung Vũ không tiếp tục để ý Tiêu Phàm, quay đầu nhìn về phía Bàn Tử nói:
- Ta là phụ tử ngươi thì cũng phải có bộ dáng làm cha, ta cũng không khi dễ ngươi, ba chưởng ta đây sẽ áp chế ở Chiến Hoàng đỉnh phong, vừa nãy đập ngươi một chưởng tính là chưởng thứ nhất, bây giờ còn hai chưởng!
- Chiến Hoàng đỉnh phong?
Trong lòng Tiêu Phàm ngưng tụ. Cảnh giới Bàn Tử hình như là Chiến Hoàng hậu kỳ, cho dù Chiến Hoàng đỉnh phong bình thường cũng không phải đối thủ, có lẽ Bàn Tử thật có khả năng chịu được hai chưởng sau.
Chẳng lẽ bản thân uy hiếp hữu hiệu? Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm, khẩn trương tới cực điểm.
- Tùy ý.
Bàn Tử lơ đễnh nói, hắn đã chuẩn bị hẳn phải chết, nếu như có thể đem lửa giận ngập trời của Nam Cung Vũ chuyển dời đến trên người hắn, về sau Tiêu Phàm sẽ không xảy ra sự tình gì.
Sắc mặt Nam Cung Vũ bình tĩnh, Hồn Lực rung động, một cỗ khí lãng bàng bạc từ trong bàn tay hắn quay cuồng xuất hiện, giống như biển cả gào thét.
Đây là lực lượng Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong sao? Đám người hít một hơi lạnh, trước đó bọn hắn còn tưởng rằng Nam Cung Vũ chỉ là cố ý hù dọa Nam Cung Tiêu Tiêu mà thôi.
Nhưng khi Hồn Lực bành trướng phun trào, sắc mặt tất cả mọi người đại biến, một kích này tuyệt đối không phải Chiến Hoàng cảnh có thể ngạnh kháng.
- Đây là Chưởng thứ hai!
Thanh âm Nam Cung Vũ băng lãnh vang lên, toàn bộ đột nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa bá đạo chưởng cương đã đánh vào phía trên lồng ngực Bàn Tử.
Ầm! Bàn Tử cảm giác bị một tòa núi cao đập trúng, cả người bay ngược ra, máu tươi trong miệng cuồng phun, hổ khẩu chấn đau, lục phủ ngũ tạng xốc lên không thôi, nhiều chỗ xương cốt bị vỡ nát.
Bay ra hai mươi, ba mươi trượng về phía sau, sau lại nằng nặng nện ở trên đường phố, Hỏa Vân Thạch bị nện nhão nhoẹt, biến thành phế tích.
Nam Cung Vũ đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm bụi bặm nơi xa.
Tất cả những người khác cũng đều nín thở ngưng thần nhìn, muốn trước tiên biết rõ sống chết của Bàn Tử.
- Khụ khụ ~
Đúng lúc này, tiếng ho khan từ trong bụi bậm truyền đến, ngay sau đó một bóng đen lung la lung lay chậm rãi đi ra.
- Vậy mà không chết? Quả nhiên không hổ là Cửu Đế Tử!
Đám người hãi hùng khiếp vía, nếu là Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ khác đoán chừng sớm đã ngay cả cặn cũng không còn.
Mà Bàn Tử vậy mà dựa vào bản thân, mạnh mẽ ngăn trở một kích này.
Bàn Tử chậm rãi đi đến trước người Nam Cung Vũ, lau đi máu tươi khóe miệng, thân thể mập mạp tại thời khắc này tựa như đang gánh vác một việc trọng đại.
Khoảng cách hai mươi, ba mươi trượng, hắn đi ròng rã thời gian nửa chén trà nhỏ, đám người đều lẳng lặng chờ đợi.
- Còn một chưởng.
Bàn Tử lần nữa đi tới trước người Nam Cung Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, tựa như rốt cục có thể rời đi Nam Cung gia tộc mà cảm thấy vui vẻ.
Nhìn thấy nụ cười này, tâm tình Nam Cung Vũ dường như khó chịu như kim đâm, sau một khắc, hai mắt lần nữa biến huyết hồng, Hồn Lực càng thêm hùng hậu mà bành trướng hội tụ phía bên phải tay.
Cuồn cuộn Hồn Lực trong bốn phía bàn tay ngưng tụ thành một chưởng cương to lớn, một kích này so vừa mới một kích vừa nãy không biết cường đại gấp bao nhiêu lần.
- Nam Cung Đế Chủ, ngươi không xuống tay được sao? Muốn bản tôn giúp ngươi hay không?
Đột nhiên một đạo âm thanh phiêu miểu vang lên, trong giọng nói đều là đạm mạc cùng khinh thường.
- Ai đang nói chuyện?
Đám người giật mình, nhìn quanh bốn phía lại không thấy được bất luận bóng người nào.
- Ở nơi nào!
Đột nhiên, có người chỉ một tòa cung điện cao lớn nơi xa kêu lên.
Tại chỗ ngói lưu ly mạ vàng bên trên cung điện đang đứng ba đạo thân ảnh, cầm đầu là một nam tử trung niên, đại khái chừng bốn mươi tuổi, đứng ở đó tựa như cùng hư không hòa làm một thể.
Sau lưng hắn đứng một nam một nữ, nam tử anh tuấn thoải mái, nữ tử tú lệ thoát tục, hai người đại khái hai bốn hai lăm tuổi, nhưng khí tức trên người lại đáng sợ tới cực điểm.
Ba người ở trên cao nhìn xuống, quan sát phía dưới, trong mắt đều là vẻ ngạo nhiên, tựa như khổng tước kiêu ngạo cao cao tại thượng, coi thường tất cả.
- Một Chiến Đế, hai Chiến Hoàng đỉnh phong?
Hỏa Hoàng một mặt kinh ngạc nhìn ba người không trung, nam tử trung niên là Chiến Đế cường giả.
Hai thanh niên nam nữ lại là Chiến Hoàng đỉnh phong, hơn nữa cho người ta một loại cảm giác không nhiễm phàm trần khói lửa, trong lòng Hỏa Hoàng trong nháy mắt nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ là người Chiến Hồn Điện?
Tuổi còn trẻ mà đã là Chiến Hoàng đỉnh phong, cũng chỉ có chỗ đó mới có thể nắm giữ, chỉ là bọn hắn bình thường đều khinh thường đến Đế Triều khác, hôm nay làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
- Nam Cung Đế Chủ, ba chưởng của ngươi chẳng lẽ còn muốn bản tôn động thủ sao? Ta sẽ không nói lần thứ hai.
Nam tử trung niên đột nhiên mở miệng lần nữa, coi thường Nam Cung Vũ.
Con ngươi đám người co rụt lại, nam tử trung niên là ai, hắn đây cũng quá bá đạo, ngươi cho rằng ngươi đang nói chuyện cùng ai, muốn chết sao?
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, trong lòng sát khí nặng nề:
- Chẳng lẽ Nam Cung Vũ sở dĩ động thủ đối với Lão Nhị là bởi vì những người này?
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm sát cơ nở rộ, nhưng lúc này thanh âm Túy Ông bên tai hắn vang lên:
- Không nên động thủ, bọn họ là người Vô Song Thánh Thành.