Vô Thượng Sát Thần

Chương 571: Cổ Tộc Sở Gia



- Y Phi Mạch, lần sau gặp được, sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa.

Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh, trong lòng đã coi Y Phi Mạch là người chết.

Nếu như không phải Túy Ông kịp thời chạy đến, Tiêu Phàm hắn đã chết trên tay Ninh gia, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không bỏ qua cho Y Phi Mạch.

Dù là mặt mũi Y Vân đều không dùng được, dù sao Tiêu Phàm đã nể mặt Y Vân để bỏ qua cho Y Phi Mạch một lần. Nhưng Y Phi Mạch không cảm kích, ngược lại lấy oán trả ơn, Tiêu Phàm cần gì phải nhiệt tình mà bị hờ hững!

- Điều kiện thứ hai.

Thần sắc Tiêu Phàm chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nhìn về phía Nam Cung Vũ nói:

- Trị liệu thương thế Lão Nhị ta có nắm chắc, nhưng cần 3000 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch.

- 3000 vạn?

Nam Cung Vũ hơi kinh ngạc, chẳng lẽ phương pháp Tiêu Phàm tu bổ Hồn Hải cùng Chiến Hồn chỉ cần Hồn Thạch?

- Ngươi trước hãy nghe ta nói hết.

Tiêu Phàm khoát tay một cái nói:

- Những Hồn Thạch này chỉ là thứ nhất, mặt khác, ta cần Bát Phẩm Đoạn Long Căn, một gốc Bát Giác Huyền Băng Thảo, một gốc Bát Phẩm Địa Viêm Đảm, một gốc Thất Phẩm Thiên Thiền Linh Diệp...

Tiêu Phàm liên tiếp nói mười hai loại linh dược, Nam Cung Vũ nhất thời ngốc trệ tại chỗ, Tiêu Phàm nói tới mười hai loại linh dược, kém cỏi nhất đều là Thất Phẩm Linh Dược, còn có ba loại Bát Phẩm Linh Dược.

Những linh dược này giá trị liên thành, không ít hơn ngàn vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, hơn nữa, mấu chốt nhất là cho dù có Thượng Phẩm Hồn Thạch cũng chưa chắc có thể tìm nói.

- Trong vòng ba canh giờ, ta muốn gom góp đủ, có lẽ Nam Cung Đế Chủ cũng có chút khó, vạn nhất thu thập không đủ, Lão Nhị...

Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ lo lắng.

- Chỉ là có chút khó sao? Mẹ nó, tiểu tử này nhất định đang ăn thịt không nhả xương!

Trong lòng Nam Cung Vũ oán thầm không thôi, thế nhưng hắn lại không dám nói ra.

Hắn cũng biết Tiêu Phàm không hoàn toàn tin tưởng hắn, nếu như ngay cả điểm ấy đồ vật cũng không nguyện ý lấy ra, hắn làm sao chứng minh mọi chuyện trước đó đều là thật?

Tiêu Phàm tự nhiên cũng nghĩ như vậy, đây cũng là một khảo nghiệm đối vơi Nam Cung Vũ, hắn không tin đường đường Nam Cung gia tộc ngay cả điểm ấy cũng không lấy ra được.

- Được, ta lập tức đi góp.

Nam Cung Vũ hít sâu một hơi:

- Điều kiện thứ ba đâu?

- Lão Nhị có ngài là phụ thân, là phúc khí của hắn.

Tiêu Phàm cười cười nói.

Khóe miệng Nam Cung Vũ giật một cái, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, hắn chỗ nào nghe không ra ý tứ bên trong lời nói của Tiêu Phàm, một câu hai ý nghĩa đã tán dương hắn, cũng đồng dạng châm chọc hắn.

- Điều kiện thứ ba.

Nói đến đây, Tiêu Phàm thần sắc bỗng ngưng tụ:

- Ta muốn biết rõ sự tình Sở gia, sự tình ngươi biết về Sở gia đều nói hết cho ta!

- Sở gia?

Nam Cung Vũ kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, thần sắc hơi động một chút, con ngươi nhìn chằm chặp Tiêu Phàm, tràng diện lập tức tựa như lâm vào yên lặng, hồi lâu Nam Cung Vũ mới nói:

- Tiêu Phàm, việc này hình như không có quan hệ với việc trị liệu cho Cửu Nhi.

- Đây là điều kiện.

Tiêu Phàm ngữ khí kiên định. Hắn biết sự tình Sở gia Nam Cung Vũ khẳng định biết rất nhiều, nếu như ngay cả Nam Cung Vũ đều không biết, Đại Ly Đế Triều cũng không mấy người biết.

- Đây không tính là điều kiện.

Nam Cung Vũ lắc đầu, tựa như không nguyện thổ lộ bất luận cái gì liên quan tới Sở gia, lập tức lại nói:

- Tiêu Phàm, ta đã từng gặp một vị cố nhân dung mạo rất giống ngươi, hơn nữa, hắn cũng đến từ Đại Yến Vương Triều, cũng đồng dạng họ Tiêu.

Nghe vậy, toàn thân Tiêu Phàm run rẩy dữ dội bỗng nhiên đứng dậy, thần sắc kích động vô cùng, bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt liền bình tĩnh xuống, nói:

- Tiêu Trường Phong?

- Ngươi chẳng lẽ là?

Nam Cung Vũ kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, cũng khó che đậy vẻ kinh ngạc.

- Ngươi là Đại Ly Đế Chủ, không khó có được tin tức đâu.

Tiêu Phàm cổ quái nhìn Nam Cung Vũ, dựa theo lẽ thường mà nói, Nam Cung Vũ phải có tất cả tin tức của hắn mới đúng.

Nam Cung Vũ lắc đầu, thần sắc hơi hơi ngưng tụ, nói:

- Tin tức của bất luận kẻ nào ta đều có thể có trong vòng vài ngày, nhưng tin tức của ngươi ta lại chỉ có thể tra được ở Đại Yến Vương Triều, sau đó liền rốt cuộc không có bất kỳ dấu vết gì.

Lần này đến phiên Tiêu Phàm kinh ngạc, hắn là một để tử Tiêu gia nho nhỏ mà thôi, Tiêu Thành cách Đại Yến Vương Thành cũng không phải rất xa, tra được thân phận hắn rất khó sao?

- Ngươi là nói, có người cản trở, ngăn cản các ngươi tiếp tục tra xuống dưới?

Tiêu Phàm tâm tư sáng tỏ, trong nháy mắt minh bạch cái gì.

- Không sai, phàm là tiếp tục thâm nhập, người truy cứu thân phận ngươi đều sẽ biến mất, tám chín phần mười là chết.

Nam Cung Vũ gật đầu, con ngươi nhìn về phía Tiêu Phàm cũng có chút biến hóa.

- Ngươi đoán không sai, Tiêu Trường Phong là phụ thân ta.

Tiêu Phàm không có bất kỳ cái gì giấu diếm, bởi vì chuyện này muốn giấu diếm cũng không gạt được.

- Quả là thế.

Chỗ sâu đáy mắt Nam Cung Vũ khó nén vẻ kinh ngạc, thở dài nói:

- Lần thứ nhất nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng rằng là Tiêu Trường Phong tái sinh.

- Ngươi trước đó gặp qua ta?

Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái.

- Ngày ngươi giết chết Tần Đao.

Nam Cung Vũ không có giấu diếm, nhìn về phía Tiêu Phàm trịnh trọng nói:

- Hiền chất, việc liên quan tới Sở gia, ta có thể nói cho ngươi biết, bất quá, ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.

- Yên tâm, ta sẽ không nói là ngươi tiết lộ.

Tiêu Phàm không chút do dự nói.

- Không phải cái này.

Nam Cung Vũ lắc đầu:

- Ta muốn nói là, trước khi các ngươi đủ thực lực, hoặc ngươi chưa đột phá Chiến Đế cảnh, không thể tìm Sở gia báo thù.

- Báo thù?

Tiêu Phàm mặc dù sớm có một chút phỏng đoán, nhưng trong lòng vẫn còn có chút kinh ngạc, gật đầu nói:

- Được!

- Nam nhân nói chuyện cần phải giữ lời.

Nam Cung Vũ lúc này mới hài lòng gật đầu, nói:

- Kỳ thật, mẫu thân ngươi chính là người Sở gia!

- Sở gia?

Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, trong nháy mắt nghĩ đến ngọc bội trên cổ, thế nhưng mẫu thân mình cùng Sở gia làm sao có quan hệ được.

- Ngươi trước hãy nghe ta nói hết.

Nam Cung Vũ cũng không nóng nảy, tiếp tục nói:

- Ta nói Sở gia, không phải Sở gia này, mà là Cổ Tộc Sở gia, Sở gia tại Đại Ly Đế Triều chỉ bất quá là chi nhánh chi nhánh Sở gia mà thôi.

Chi nhánh? Đây là ý gì?

Mặc dù trong lòng nghi ngờ không thôi, nhưng Tiêu Phàm lại không có quấy rầy, tiếp tục nghe Nam Cung Vũ nói ra:

- Phần lớn người coi Chiến Hồn Đại Lục, Cửu Đại Thánh Thành vi tôn, Cửu Đại Thánh Thành chính là quái vật khổng lồ, kỳ thật có một vài đại gia tộc tồn tại trên vạn năm, so với Cửu Đại Thánh Thành còn xa xưa hơn, những cái này được xưng là Cổ Tộc, tựa như Sở gia!

- Sở gia truyền thừa cực kỳ lâu đời, thậm chí có nghe đồn, Sở gia từng sinh ra cường giả Chiến Thần, dù là bây giờ không còn như trước kia, Sở gia cũng không phải gia tộc khác cùng thế lực có thể so sánh.

- Lấy Vô Song Thánh Thành mà nói, Sở gia chính là số một trong hai đại gia tộc, mà Sở gia này vẫn chỉ là chi nhánh Cổ Tộc Sở gia. Một chi nhánh liền có thể tại Vô Song Thánh Thành chiếm cứ một phe thế lực, ngươi có thể tưởng tượng Sở gia mạnh bao nhiêu rồi!

Nghe thế, Tiêu Phàm cũng hút ngụm khí lạnh, Sở gia này thực đáng sợ như vậy sao?

Không đợi Tiêu Phàm từ trong lúc khiếp sợ lấy lại tinh thần, Nam Cung Vũ lại tiếp tục nói:

- Mẫu thân ngươi chính là đến từ Cổ Tộc Sở gia, sự tình năm đó ta cũng biết không nhiều, ta chỉ biết phụ thân ngươi bị Sở gia mang đi, về phần tại sao, ta cũng không rõ.

- Sở gia sao?

Trong con ngươi Tiêu Phàm lóe qua một tia lệ khí ngập trời.

- Hiền chất, thực lực ngươi quá yếu, tốt nhất đừng bại lộ thực lực, có người thay ngươi xóa mất dấu vết, đó là không còn gì tốt hơn.

Nam Cung Vũ vội vàng khuyên.

Nhìn thấy lệ khí trên người Tiêu Phàm biến mất, lại an ủi:

- Đương nhiên, ngươi cũng không cần sợ hãi, Cổ Tộc bình thường sẽ không nhúng tay vào ngoại giới, hơn nữa tại Vô Song Thánh Thành cũng không phải Sở gia lớn nhất.

Qua mấy tháng, người Chiến Hồn Điện Vô Song Thánh Thành sẽ đến tuyển tu sĩ thiên tài tiến vào Vô Song Thánh Thành, đến lúc đó, ngươi có thể gia nhập gia tộc cùng Tông Môn khác, đây đều là có thể.

- Ta biết phải làm sao.

Tiêu Phàm gật đầu, tin tức này cho hắn lực trùng kích quá lớn, cần thời gian đi tiêu hóa.

- Mặt khác, ta muốn thay Úy Nguyệt Sinh cầu xin.

Nam Cung Vũ đột nhiên nói ra, trong mắt mang theo vẻ khẩn cầu.

Tiêu Phàm đã từng nói, trong vòng một năm lấy đầu Úy Nguyệt Sinh, lấy thực lực Tiêu Phàm có lẽ căn bản không cần thời gian một năm.

- Làm sao, hắn nguyên lai cũng sợ chết à.

Tiêu Phàm cười lạnh, không nói thêm gì nữa, Nam Cung Vũ cũng thở phào, bởi vì hắn biết Úy Nguyệt Sinh xem như bảo trụ lại một cái mạng.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.