Vô Thượng Sát Thần

Chương 58: Lăng Phong Cường Hoành



Bên ngoài Thần Phong Học Viện bị vô số bóng người vây quanh, đám người dẫn đều đều mặt đồng phục của Chiến Vương Học Viện.

Phía sau còn có không ít bách tính Yến Thành, Chiến Vương Học Viện đến kêu gào bên ngoài Thần Phong Học Viện, đây chính là hành động tuyên chiến, náo nhiệt như vậy bọn hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

- Làm sao, hôm qua không phải rất có gan à, sao hôm nay lại như con rùa đen rút đầu thế?

- Cái viện tử rách rưới như thế cũng gọi là học viện? Ta thấy không bằng cứ hủy đi cho rồi, dù gì cũng sẽ biến mất trong lịch sử mà thôi.

- Có bốn tên học viên cũng dám xưng là học viện, đúng là trò cười to nht61 ở Đại Yên ta, dám giết người của Chiến Vương Học Viện, hôm nay ta muốn nợ máu phải trả bằng máu!

Học viên Chiến Vương Học Viện tức giận mắng, giễu cợt, căn bản không đem Thần Phong Học Viện để vàotrong mắt, Thần Phong Học Viện những năm này đã dần suy bại còn Chiến Vương Học Viện lại quật khởi, đúng là hai bên không thể so sánh, bọn chúng vốn đã vào được Chiến Vương Học Viện nên liền lấy điều đó làm cao ngạo.

- Nói xong chưa?

Một đạo âm thanh băng lãnh truyền từ đại môn, chỉ thấy hai người Lăng Phong và Tiêu Phàm cùng đi tới, ánh mắt lạnh lõe đảo qua toàn trường.

- Thế nào, chỉ có hai người các ngươi đi ra, hai người còn lại chết hết rồi à?

một tên học viên Chiến Vương Học Viện bước ra, đây là một nam tử dáng người khôi ngô, mặt như đao gọt đang lộ ra vẻ tàn nhẫn.

- Đối phó với các ngươi chỉ cần chúng ta là đủ.

Lăng Phong thần tình băng lãnh, trong mắt lộ ra hung quang.

Tiêu Phàm lo lắng nhìn Lăng Phong, hắn cảm giác Lăng Phong có chút không bình thường, hôm nay hình như lệ khí của hắn rất nặng.

- Tiểu tử, ngươi tên Lăng Phong đúng không, nghe nói ngươi có Cửu Phẩm Chiến Hồn: Liệt Ngục Yêu Phượng? Ta tên Vương Bá, Lục Phẩm Chiến Hồn: Liệt Diễm Ma Viên, ngươi ta cùng là Chiến Tôn trung kỳ nên cũng không tính là khi dẽ ngươi, ngươi yên tâm ta sẽ không giết ngươi, cùng lắm sẽ đánh cho ngươi đến cha mẹ cũng không nhận ra thôi.

Nam tử khôi ngô nhếch miệng cười nói.

- Vương Bá, tên cứ như con rùa ấy.

Lăng Phong còn

chưa mở miệng thì Tiêu Phàm một bên đột nhiên cười ha ha một tiếng:

- Rùa ngàn năm, rùa vạn năm, ngươi nên cố mà sống đấy.

- Chết!

Vương Bá nổi giận gầm lên một tiếng, hắn hận nhất là bị người ta gọi là con rùa, hắn nắm giữ Lục Phẩm Chiến Hồn liền một mực liều mạng tu luyện, hiện tại đã đột phá đến Chiến Tôn trung kỳ, bên trong Chiến Vương Học Viện đã không còn ai dám gọi hắn như thế.

- Tiểu tử này quả thật muốn chết, Vương Bá sư huynh một khi giận dữ lên thì mười vị trí đầu của Viện Bản cũng sẽ kiêng kị a.

- Tên Tiêu Phàm này tưởng rằng giết được Tôn Tử xếp thứ mười tám thì có thể khiêu chiến Vương Bá sư huynh? Hiện tại Vương bá sư huynh đã nổi giận, hắn nhất định sẽ chết không toàn thây a.

- Nghe nói lúc trước có người gọi Vương Bá sư huynh là rùa liền bị một đao chém chết, về sau kinh động đến Viện Trưởng nhưng Viện Trưởng cũng không nói gì.

Đám người cười lạnh khinh thường nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm thực lực không tồi, giết chết Tôn Tử bài danh thứ mười tám trên Viện Bảng, nhưng Vương Bá lại xếp hạng thứ mười một, thực lực dĩ nhiên rất chênh lệch.

Theo tiếng gầm của Vương Bá, thân thể hắn nhảy lên thật cao, một quyền cương mãnh bá đạo hừng hực hỏa diễm thiêu đốt oanh xuống, lực lượng bài sơn đảo hải từ trên trời đánh xuống, một kích này đủ để chấn thương Chiến Tôn cảnh hậu kỳ.

- Cút!

Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị động thủ thì một tiếng tiếng gầm giận dữ vang lên, một đạo chưởng phong vô cùng bá đạo nghịch thiên ứng đối, quyền cương kia trong nháy mắt bị hủy diệt hóa thành một trận cuồng phong tản ra bốn phía.

Chưởng phong kia không chút do dự đánh thẳng vào Vương Bá, Vương Bá biến sắc, hắn không ngờ một tên học viên vừa mới gia nhập lại lợi hại như thế!

- Phốc!

Vương Bá muốn tránh nhưng tránh không kịp, chưởng phong đã đánh vào bộ ngực của hắn hắn, lục phủ ngũ tạng mém chút bị đánh nát, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân liên tiếp lui về phía sau.

Nụ cười trên mặt đám người Chiến Vương Học Viện cứng lại, kinh hãi nhìn thanh niên áo bào trắng phong khinh vân đạm cách đó không xa.

Ai cũng không ngờ Lăng Phong chỉ dùng một quyền liền đánh bại Vương Bá!

- Lực lượng thật cường đại! tốc độ thật nhanh.

Tiêu Phàm cũng kinh ngạc nhìn Lăng Phong, hắn biết Lăng Phong rất mạnh nhưng cũng không nghĩ Lăng Phong lạimạnh như thế.

- Ngươi không có khi phụ ta, nhưng ta lại muốn khi dễ ngươi!

Lăng Phong lạnh lùng nói ra mấy chữ, thân hình lần nữa biến mất tại chỗ, trong hư không chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.

Ầm! Chỉ thấy toàn bộ thân thể Vương Bá lõm xuống bay lên trời, một bóng người trên không trung không ngừng xuyên động giống như lăng không, một cước một cước đá vào bụng Vương Bá, máu tươi trong miệng Vương Bá ọc ọc chảy ra.

Lăng Phong giống như tìm được chỗ phát tiết, hắn liên tục đánh vào người Vương Bá hoàn toàn không có chút lưu tình.

- Dừng tay!

Trong đám người Chiến Vương Học Viện lại có mấy người đi tới, ánh mắt u ám nhìn Lăng Phong ở phía trên.

Oanh!

Một tiếng nổ vang, hai đạo thân ảnh từ trên trời rời xuống, mặt đất chấn động một cái, bụi đất mịt mù tứ phía.

- Ta nói ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?

Một hắc sắc nam tử gầy gò lạnh lùng nhìn Lăng Phong, sát khí nồng nặc tỏa ra.

Cách đó không xa, Lăng Phong một cước giẫm lên trên ngực Vương Bá, toàn thân Vương Bá máu me đầm đìa, xương cốt vỡ vụn giống như một bãi bùn nhão đang nằm trên mặt đất.

Từ đầu đến cuối ngay cả Chiến Hồn cũng chưa kịp triệu hồi ra thì đã bị Lăng Phong đánh đến ngu người.

Ầm! Lăng Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn hắc y nam tử kia, một cước đem Vương Bá đá qua, giống như đá một túi rác vậy.

Sắc mặt nam tử hắc y âm trầm đáng sợ, bên trong Chiến Vương Học Viện có ai không kính nể hắn, tiểu tử này lại dám không để mình vào mắt?

- Ngươi bảo ta dừng tay thì ta liền dừng tay sao? Ngươi là cái thá gì?

Lăng Phong coi thường nhìn nam tử hắc y.

- Ta sẽ nói cho ngươi biết ta là cái thá gì, Chiến Vương Học Viện từ nay về sau không còn chỗ cho ngươi dung thân nữa.

Hắc y nam tử cười lạnh nói.

- Chiến Vương Học Viện?

Lăng Phong và Tiêu Phàm cổ quái nhìn hắc y nam tử, tên gia hỏa này trước khi đến đây đã chơi cần à.

Đám người Chiến Vương Học Viện cũng xạm mặt lại, một tên đệ tử vội vàng chạy lên nói rõ tình huống cho tên nam tử kia, nam tử lập tức đầu đầy hắc tuyến nhưng trong nháy mắt thần sắc càng trở nên băng lãnh, trên mặt lóe lên một tia cười tà nói:

- Nguyên lai là người của Thần Phong Học Viện, nếu thế thì ta có giết các ngươi cũng chẳng sao.

- Thằng khùng.

Lăng Phong lườm hắn một cái, lười nói nhiều với thằng ngốc kia, hắn ra hiệu cho Tiêu Phàm một cái liền đi vào.

- Dừng lại!

Hắc y nam tử thét lên một tiếng sau đó đánh một chưởng về phía Lăng Phong.

- Biến!

Lăng Phong quay người, lạnh lùng nhìn hắn, sau lưng xuất hiện một đám hắc sắc hỏa diễm, một con Yêu Phượng màu đen cao vài trượng kêu to một tiếng, Phượng Khiếu Cửu Thiên.

- Cửu, Cửu Phẩm Chiến Hồn? Liệt Ngục Yêu Phượng!

Hắn y nam tử toàn thân lạnh buốc, sau lưng hắn cũng xuất hiện một đầu hắc sắc đại điểu, đây là Lục Phẩm Chiến Hồn: Hắc Hỏa Yêu Bằng.

Chỉ là trước mặt Liệt Ngục Yêu Phượng, Hắc Hỏa Yêu Bằng lại nơm nớp lo sợ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, loại sợ hãi này không chỉ là phát ra từ Hắc Hỏa Yêu Bằng mà còn phát ra từ trên người hắc y nam tử.

Phốc phốc! Chẳng biết từ lúc nào trong tay Lăng Phong đột nhiên nhiều thêm một thanh trường kiếm, hư không vang lên một tiếng gió rít, trên cổ của hắc y nam tử đã có một vệt máu nhỏ như cọng chỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.