Vô Thượng Sát Thần

Chương 586: Thái Thượng Trưởng Lão Tiêu Phàm



Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, toàn bộ quảng trường trong nháy mắt tối âm xuống, vừa rồi vẫn là ánh nắng tươi sáng, trong nháy mắt đã mây đen giăng đầy, khiến đám người tâm nhấc đến cổ họng.

Chủ yếu nhất là, còn có một cỗ khí tức rộng lớn từ trên trời giáng xuống, xông thẳng quảng trường mà đến, những thiếu niên này đâu cảm nhận được dạng áp bách này.

- Địch tập!

Một tiếng quát như sấm vang vọng Tiêu gia, sau đó một đám tộc nhân Tiêu gia nhao nhao hướng tới quảng trường cuồn cuộn, trên quảng trường mười mấy thiếu niên thiếu nữ là tương lai Tiêu gia, không thể để xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

Sắc mặt Tiêu Hàn hơi đổi chuẩn bị công kích, nhưng sau một khắc, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

- Tiểu Minh, Tiểu Kim, đều thu lại một chút.

Một thanh âm quen thuộc vang lên, hai tiểu tử này vì tới nơi mà bắt đầu hưng phấn lên, còn may chưa tạo ra hậu quả quá lớn.

Dù sao, những thiếu niên kia cũng chỉ là Chiến Linh cảnh, ai có thể chịu được uy áp Thất Giai Hồn Thú.

- Đại Trưởng Lão!

Cũng đúng lúc này, bên người Tiêu Hàn đột ngột xuất hiện một đạo thân ảnh, chính là một hôi bào lão giả, sắc mặt Mạc Thiên Nhai khô trắng.

Mạc Thiên Nhai cũng bị khí thế vừa nãy dọa cho một trận, hắn đang chợp mắt tại Chiến Kỹ Các, đột nhiên hai cỗ khí tức cuồng bá xuất hiện, người đổ mồ hôi lạnh, sau đó nhanh chóng hướng Diễn Võ Tràng chạy đến.

Khiến hắn thở phào cũng không phải là địch tập, mà là người hắn cũng không ngờ tới xuất hiện.

- Tất cả mọi người lui ra phía sau!

Tiêu Hàn hét lớn một tiếng, những tộc nhân Tiêu gia xông lên kia, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc, có điều đối với mệnh lệnh Tiêu Hàn, bọn hắn vẫn không dám làm trái, tất cả đều thối lui đến bên mép võ trường.

Hô!

Một trận cuồng phong từ trên diễn võ trường quét sạch ra, ngay sau đó, một con Ám Dạ Minh Chuẩn to lớn vững vàng rơi tại trên diễn võ trường, quét tung bụi bặm đầy trời, rất nhiều người không mở hai mắt ra được.

Lúc bọn hắn mở to mắt lại phát hiện, cái Ám Dạ Minh Chuẩn kia đã biến mất không thấy gì nữa, chiếm lấy là mấy người, còn có một con mèo nhỏ cùng một con chim ưng nhỏ.

- Kia là, là Tiêu Phàm, không, Thái Thượng Trưởng Lão!

Trong đám người, đột nhiên có người nhận ra Tiêu Phàm, lên tiếng kinh hô, bên trong thanh âm đều là vẻ kính sợ.

- A, Hồn Thú vừa nãy đâu, sao không thấy nữa, có thể hàng phục Hồn Thú cường đại như thế, Thái Thượng Trưởng Lão có lẽ đã là Chiến Vương rồi.

- Nhất định là Chiến Vương, chỉ có Chiến Vương, mới có thể có dạng uy áp Hồn Lực này.

- Mới bao lâu mà Thái Thượng Trưởng Lão đã trở thành Chiến Vương rồi? Ta cũng phải tu luyện thật tôt mới được, mau chóng đột phá Chiến Sư.

Đám người nhìn thấy Tiêu Phàm, tất cả đều bắt đầu sôi trào, cùng cái ánh mắt lạnh lùng lần trước trở về quá khác biệt, lần này ánh mắt tất cả mọi người đều tràn ngập lửa nóng, càng nhiều là kính sợ.

- Tam Đệ!

Trong lòng Tiêu Hàn khó mà bình tĩnh, hít sâu một cái đi lên.

Trong mắt Mạc Thiên Nhai lóe lên vẻ kinh dị, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, người Tiêu gia ở đây, cũng chỉ có hắn mới nhìn ra tu vi Tiêu Phàm.

Chiến Hoàng trung kỳ!

Đây chính là ngay cả hắn hiện tại cũng có chút kiêng kị, bởi vì tu vi hắn đã vô hạn tới gần Chiến Tông cảnh, mấy ngày nữa, hắn khả năng cũng chỉ là một tu sĩ Chiến Tông cảnh.

Hắn cũng không ngờ tới, Tiêu Phàm có thể trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi đột phá đến Chiến Hoàng cảnh.

- Mạc Lão, Nhị Ca.

Tiêu Phàm cũng đi đến, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.

- Tiểu tử ngươi không tệ.

Mạc Thiên Nhai nhàn nhạt gật đầu, sau đó liền quay người rời đi, hắn rất ít xuất hiện ở trường hợp như thế này, bình thường chỉ đợi tại Chiến Kỹ Các.

Nếu như không phải vừa mới cảm nhận được nguy cơ Diễn Võ Tràng, hắn cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.

- Chỉ là không tệ sao?

Ảnh Phong bĩu môi nhìn bóng lưng Đại Trưởng Lão Mạc Thiên Nhai, hắn liếc mắt liền nhìn ra tu vi Mạc Thiên Nhai, chỉ là Chiến Hoàng sơ kỳ mà thôi, thực không biết hắn có gì đáng kiêu ngạo.

- Hắn rất nguy hiểm.

Phong Lang bổ sung một câu, luận trong mắt, Phong Lang còn phía trên Ảnh Phong, dù sao hắn cũng ra từ Sinh Tử Đấu Trường.

Tiêu Phàm cười không nói, Mạc Thiên Nhai đã từng là Chiến Đế, có thể không nguy hiểm được không?

Cho dù tu vi rớt xuống, trừ tu vi thấp một chút, chiến lực hắn đồng giai không mấy ai có thể so sánh.

- Tam Đệ, cảnh giới hiện tại của ngươi?

Tiêu Hàn hoàn toàn không thấy rõ tu vi Tiêu Phàm, hắn vừa mới dùng Hồn Lực thăm dò một cái, liền giống như trâu đất xuống biển, thâm bất khả trắc.

- May mắn đột phá Chiến Vương mà thôi.

Tiêu Phàm cười cười, hắn ngẫm lại, vẫn là không chuẩn bị đả kích bọn hắn quá, dù sao Chiến Hoàng cảnh phóng nhãn Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, đó cũng là nhân vật cực kỳ cường hoành, không cần phải nói Đại Yến Vương Triều.

Toàn bộ Đại Yến Vương Triều cũng chỉ có mấy tu sĩ Chiến Hoàng cảnh của Thần Phong Học Viện.

- Nhị Ca, mấy vị này là bằng hữu tốt của ta, ngươi thay bọn hắn an bài một chút.

Sau đó Tiêu Phàm vội vàng đổi chủ đề, nói:

- Nam Cung Tiêu Tiêu ngươi đã gặp qua, hắn hiện tại lại tu luyện một loại công pháp đặc thù lâm vào hôn mê, còn đây là Tuyết Lung Giác, bạn gái Nam Cung Tiêu Tiêu, đây là Phong Lang cùng Ảnh Phong, ngươi sắp xếp cho bọn hắn nhã uyển yên tĩnh một chút.

Trước mặt Tiêu Hàn, Tiêu Phàm không chút khách khí, nếu như hắn quá khách khí, ngược lại sẽ khiến Tiêu Hàn có chút bất an.

- Tam Đệ yên tâm.

Sắc mặt Tiêu Hàn khôi phục bình tĩnh, trước đó còn lún bên trong Tiêu Phàm là Chiến Vương cảnh, có điều nghĩ đến Tiêu Phàm đường đường Chiến Vương cảnh, trước mặt mình đều không lay động giá đỡ, cái này khiến Tiêu Hàn lại không khỏi bội phục Tiêu Phàm mấy phần.

- Mấy vị đi theo ta.

Tiêu Hàn mang theo Phong Lang, Ảnh Phong, cùng Tuyết Lung Giác và Bàn Tử rời đi, về phần Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, lại không biết đã biến mất lúc nào.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, lúc này mới phát hiện, còn có mấy trăm con mắt đang nhìn bọn họ.

- Mọi người tiếp tục tu luyện, sáng sớm hôm nay ta tới xem mọi người tu luyện thế nào, có chiến kỹ nào không hiểu có thể hỏi ta nha.

Tiêu Phàm nhìn từng con mắt thanh tịnh thuần khiết trước mắt, hòa ái cười một tiếng, giống như đại ca ca nhà bên vậy.

- Vâng, Thái Thượng Trưởng Lão.

Mọi người đồng tiếng gật đầu, không chỉ bọn trẻ con đâu, ngay cả hộ vệ cũng lộ ra quang mang tha thiết.

Một Chiến Vương cảnh cường giả chỉ điểm bản thân, đây chính là cơ hội cực kỳ hiếm khó, cũng khó trách bọn hắn cao hứng như thế.

Tiêu Phàm cùng bọn hắn phiếm vài câu, liền rời Diễn Võ Tràng, tiến về Chiến Kỹ Các, đối với xưng hô Thái Thượng Trưởng Lão thế này, Tiêu Phàm cũng không có nói thêm gì.

Nếu như một cái tên, một cái xưng hô, có thể cho người ta hi vọng và tự tin, thậm chí để cho người ta dựng nên mục tiêu Võ Đạo, như vậy cớ sao không làm đây?

Hiện tại cái Chiến Vương cảnh này của bản thân trở thành Thái Thượng Trưởng Lão của Tiêu gia, có lẽ vừa vặn có thể làm cho bọn hắn tại Võ Đạo một đường trên càng thêm kiên định.

Sau khi Tiêu Phàm rời đi, Diễn Võ Tràng trong nháy mắt bốc lửa.

- Ngày mai Thái Thượng Trưởng Lão giảng bài, nhanh, thông tri xuống dưới, tất cả mọi người Tiêu gia, phàm là rảnh rỗi đều phải nhín chút thời gian đến.

- Ngày mai Diễn Võ Tràng đoán chừng sẽ đông nghẹt, đến lúc đó khẳng định không có chỗ ngồi, ta hôm nay liền không quay về, ở nơi này xếp hàng, Tiểu Tị Thế, ngươi muốn trở về thì nhớ kỹ bảo cha mẹ thay ta đưa thức ăn tới.

- Mãnh ca, ngươi nghĩ nhiều quá, Thái Thượng Trưởng Lão giảng bài, gia chủ khẳng định phải tự mình sắp xếp, chẳng lẽ còn đến phiên ngươi tới chiếm vị trí?

Đám người ngươi một lời, ta một câu, phi thường náo nhiệt, tin tức Tiêu Phàm giảng bài cũng lan truyền nhanh chóng.

Bất tri bất giác, Tiêu Phàm đã đi tới Chiến Kỹ Các, Mạc Thiên Nhai vẫn uể oải nằm trên ghế bành, cứ như không thấy được Tiêu Phàm đến.

- Mạc Lão.

Tiêu Phàm đi lên hơi thi lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.