Tiêu Phàm cười nói, hắn mang theo Tiêu Hàn tiến vào Bí Cảnh Tiểu Không Gian một chuyến, hắn tin tưởng Tiêu Hàn cũng sẽ hài lòng.
- Tam Đệ!
Tiêu Hàn toàn thân run rẩy, bờ môi có chút run lên:
- Đệ đây quả thực là quỷ phủ thần công, cái này?
Những nhận thức trước đây của Tiêu Hàn hoàn toàn bị phá tan, trước kia nhận thức của y bị hạn chế trong một tòa Tiêu Thành, về sau bởi vì Chiến Hồn Biến Dị, mục tiêu biến thành Chiến Vương.
Mà hiện tại, vậy mà xuất hiện một tiểu không gian rộng lớn, bên trong lại còn có thể tu luyện, điều khiến Tiêu Hàn trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu được.
- Cái Bí Cảnh Tiểu Không Gian này, ta liền đặt ở bên trong phòng này, về phần phương pháp mở ra.
Tiêu Phàm ngừng lại, lấy ra Tu La Lệnh bài nói:
- Nhị Ca, phóng thích Hồn Lực của huynh.
- Được.
Tiêu Hàn không chút do dự dùng Hồn Lực bao trùm Tu La Lệnh.
Tiêu Phàm cũng không quan tâm, Tiêu Hàn cũng không có khả năng nhận biết Tu La Lệnh, sau một lát, Tiêu Phàm thu hồi Tu La Lệnh, cười nói: - Nhị Ca, được rồi, huynh lại phóng xuất ra Hồn Lực thử xem.
Tiêu Hàn gật đầu, lúc y phóng xuất ra Hồn Lực, trong phòng đột nhiên xuất hiện một cánh cửa ánh sáng, trước cửa vẫn là một cái thác nước, hơn nữa cái kia hơi nước còn thông qua cánh cửa kia thẩm thấu ra.
- Đây chính là cửa tiến vào Bí Cảnh Tiểu Không Gian, chỉ có Hồn Lực của huynh mới có thể mở ra, khí tức Hồn Lực của mỗi người không giống, cho nên huynh không cần lo lắng người khác có thể mở ra.
Nhìn Tiêu Hàn đang trợn mắt hốc mồm, Tiêu Phàm giải thích nói.
Hắn trong lòng lại bổ sung một câu, nói:
- Khí tức Hồn Lực, đây chính là thứ còn phức tạp hơn rất nhiều so với vân tay người, so với mật mã khoa học kỹ thuật còn rườm rà hơn nhiều, hơn nữa bí cảnh này sau khi bị ta luyện hóa, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng chủ động đi ra, xem như lồng giam cũng không tệ.
- Liền có thể đi vào?
Tiêu Hàn có chút kích động, chuẩn bị bước vào Bí Cảnh Tiểu Không Gian.
- Cái này cửa không gian này mặc dù chỉ có huynh có thể mở ra, nhưng là vì đề phòng vạn nhất, ta còn chuẩn bị cái chìa khoá thứ hai.
Tiêu Phàm lắc đầu, ghé vào Tiêu Hàn bên tai nói vài lời, nói:
- Nhớ kỹ chưa?
- Nhớ kỹ rồi.
Tiêu Hàn gật đầu rất mạnh:
- Tam Đệ, đệ yên tâm, Nhị Ca mặc dù không có thiên phú như đệ, nhưng nhất định bảo vệ cẩn thận Tiêu gia.
- Ân, Nhị Ca yên tâm, tạm thời còn không có người nào đối phó được ta, nhưng là ta sợ vạn nhất, cho nên mới nghĩ đến chuyện chuẩn bị sớm một chút.
Tiêu Phàm nói ra.
Hắn còn có một câu không có nói là, hắn luôn cảm giác không lâu sau đó sẽ có một chuyện không tốt sẽ xảy ra, cho nên mới có thể nghĩ đến làm những việc này.
Tiêu Hàn gật đầu, lại nói:
- Đúng rồi Lão Tam, ta cảm thấy vẫn nên đào cái kia, thứ nhất có thể không cần bại lộ Bí Cảnh Tiểu Không Gian, thứ hai, vạn nhất không kịp tiến vào tiểu không gian, cũng có thể dự bị, nhưng mà hầm này phải đào sâu một chút, sau đó dùng nham thạch dát lên, cho dù là Chiến Hoàng cảnh cũng không làm gì được.
- Việc này Nhị Ca tự mình xem xét rồi làm.
Tiêu Phàm gật đầu cười nói.
- Được, vậy ta liền đi làm.
Tiêu Hàn quay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại nhớ tới cái gì:
- Tam Đệ, Bí Cảnh Tiểu Không Gian này tên gọi là gì?
Tiêu Phàm ngược lại không có nghĩ tới việc đặt tên cho Bí Cảnh Tiểu Không Gian, lơ đễnh nói:
- Liền kêu Tiêu Gia Bí Cảnh.
Tiêu Hàn rời đi, Tiêu Phàm lại đắm chìm trong Hồn Điêu Chi Thuật, cách kỳ hạn ba tháng càng ngày càng gần.
- Tất cả mọi việc đều sắp xếp tương đối, mẹ nó, sao mình cứ có cảm giác đang an bài chuyện hậu sự vậy.
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Phi phi, đại cát đại lợi, không phải là một Sát Vương Thí Luyện thôi à, có gì mà sợ.
- Công tử.
Đột nhiên, giọng nói của Phong Lang từ ngoài cửa truyền đến.
- Vào đi.
Tiêu Phàm ý niệm quét qua, ba đạo thân ảnh in vào trong đầu hắn.
Cửa phòng két một tiếng, Phong Lang, Ảnh Phong còn có Mộ Dung Tuyết đi tới, Tiêu Phàm có chút không kiên nhẫn nói:
- Tìm ta có chuyện gì không?
Hắn tự nhiên biết là có chuyện gì, toàn thân kinh mạch Mộ Dung Tuyết thụ thương, hơn nữa còn có một loại lực lượng quỷ dị đang ăn mòn Hồn Hải của y, hiển nhiên là tìm đến bản thân để xin trị liệu.
Phong Lang cùng Ảnh Phong cho Mộ Dung Tuyết một cái ánh mắt, Mộ Dung Tuyết vội vàng nói:
- Tiên sinh, Mộ Dung Tuyết lần trước có nhiều đắc tội, xin rộng lượng bỏ qua cho.
- Lòng ta không lớn như vậy.
Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại nhìn chằm chằm mộc điêu trong tay, nói:
- Chuyện của ngươi ta không muốn quản, Diêm La Phủ, ta đây thế lực nhỏ không dám động chạm vào.
Vừa nghe đến ba chữ Diêm La Phủ này, toàn thân Mộ Dung Tuyết sát khí không mảy may che giấu phát ra, băng lãnh tới cực điểm.
Bất quá rất nhanh liền bị Mộ Dung Tuyết áp chế xuống, cung kính nói:
- Tiên sinh, chỉ cần ngài chữa khỏi thương thế của ta, ngươi muốn ta làm cái gì, ta đều có thể đáp ứng.
- Cho dù là chết?
Trong lòng Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn, bất quá ngoài mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Kỳ thật hắn không muốn cứu Mộ Dung Tuyết, ngược lại không phải vì lúc đầu Mộ Dung Tuyết không lễ phép, mà là hắn đang suy nghĩ có nên xuất thủ hay không, dù sao đây chính là liên quan đến Diêm La Phủ, một trong Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ ở Chiến Hồn Đại Lục.
- Phải, cho dù là chết, Mộ Dung cũng sẽ không nháy một cái con mắt! Bất quá, Mộ Dung còn có một chuyện phải xử lý, đợi xử lý xong những chuyện kia lại đến trước mặt tiên sinh tự sát.
Mộ Dung Tuyết khẽ cắn môi, con ngươi vô cùng kiên định.
Tiêu Phàm hiếu kỳ đánh giá Mộ Dung Tuyết này, cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng ánh mắt Mộ Dung Tuyết lại khiến cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ tang thương.
Hơn nữa, trên người hắn còn có huyết khí nồng nặc, hết sức phức tạp, rất hiển nhiên hắn giết người không ít.
Có thể bị mười Chiến Hoàng sát thủ của Diêm La Phủ truy sát, Mộ Dung Tuyết cũng không được phép khinh thường, chủ yếu nhất là hắn còn trúng độc dược mãn tính, có thể sống sót cũng là vô cùng không dễ.
- Ta muốn biết, ngươi có quan hệ gì với Cửu Tiêu Cung Mộ Dung gia tộc? Ngươi có thể không trả lời, nhưng ta cũng có thể lựa chọn không cứu.
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói, con ngươi nhìn chằm chặp Mộ Dung Tuyết.
Một người chỉ cần nói láo, cảm xúc liền sẽ có chút biến hóa, Tiêu Phàm rất tin tưởng cảm giác của bản thân.
Mộ Dung Tuyết nghe vậy, toàn thân chấn động, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm có chút đề phòng, trong lòng suy nghĩ hồi lâu, cắn răng nói: - Ta chính là người còn sống sót của Mộ Dung gia tộc kia.
- Làm sao có thể, Mộ Dung gia tộc rõ ràng đã diệt vong, nghe nói là một người cũng không để lại.
Phong Lang kinh ngạc kêu đi ra:
- Tầm mười năm trước, ngươi còn chỉ có mấy tuổi.
Mộ Dung Tuyết nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cơ hồ muốn tóe máu.
- Cái gì Mộ Dung gia tộc, ta đều chưa nghe nói qua, Phong Lang ngươi làm sao biết được?
Ảnh Phong nghi ngờ nói.
- Ta cũng chỉ là nghe tin đồn mà thôi:
Phong Lang lắc đầu, hiển nhiên là không định nói thêm cái gì.
Ta bị cừu nhân của ta cứu, nhưng ta còn muốn giết hắn báo thù, chỉ cần hắn chết, ta có chết mà không tiếc.
Mộ Dung Tuyết sát khí trùng thiên, bốn phía giống như có tuyết rơi, nhiệt độ hạ thấp xuống mấy độ.
Mấy người Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, bọn hắn có chút nghĩ mãi mà không hiểu, nếu muốn tiêu diệt Mộ Dung gia ngươi, vì sao lại phải cứu ngươi?
Bất quá mấy người có thể nhìn ra Mộ Dung Tuyết không có nói dối, cỗ địch ý cùng sát khí kia không phải giả.
- Cừu nhân của ngươi là người Diêm La Phủ?
Tiêu Phàm cau mày một cái.
- Đã từng là, hiện tại không phải.
Mộ Dung Tuyết lắc đầu, trong đầu tựa như hiện ra thân ảnh người nào đó.
- Một vấn đề cuối cùng, mẫu thân Tiểu Kim bị những người kia giết chết, ta muốn biết là ai phái bọn chúng tới giết ngươi.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong mắt lóe qua một vòng sát khí.
- Cửu Tiêu Cung, Lôi gia!
Mộ Dung Tuyết nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm, chẳng lẽ gia hỏa này còn muốn báo thù giúp một đầu Hồn Thú sao?
- Lôi gia sao? Tốt, vấn đề của ngươi ta giúp ngươi.
Tiêu Phàm dõng dạc nói.
Chỉ cần không phải người Diêm La Phủ, Tiêu Phàm liền không có quá nhiều lo lắng, về phần người Lôi gia, bình thường sẽ không rời khỏi Thánh Thành.
Bây giờ biết kẻ sai khiếm bọn người giết chết mẫu thân Tiểu Kim là ai, thù này chậm rãi tính.