Vô Thượng Sát Thần

Chương 60: Bá Vương Quyền Vs Bá Đạo Thiên Quyền



Sau nửa ngày, học viên Chiến Vương Học Viện đã góp đủ hơn một trăm vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, trên mặt Địch Hàn lóe qua một tia âm lãnh, phẫn nộ quát:

- Tiêu Phàm, mau đến đây chịu chết!

- Chậm đã.

Tiêu Phàm quát, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm một trăm vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch kia, nếu như ván này thắng lại có thể giải quyết học phí thêm một người.

- Làm sao, sợ rồi? Chỉ cần ngươi quỳ xuống kêu to ba tiếng Địch gia gia, về sau nhìn thấy ta liền phải đi vòng qua thì ta có thể tha cho ngươi một mạng, thế nào?

Địch Hàn thập phần phách lối, hắn vô cùng tự tin vào thực lực của mình.

Tiêu Phàm cổ quái nhìn Địch Hàn, tên gia hỏa này cũng quá tự sướng đi:

- Trước tiên phải nói quy củ đã, chỉ phân cao thấp hay bất luận sinh tử?

- Ha ha, chẳng lẽ tiểu tử ngươi còn tưởng rằng có thể giết chết ta sao?

Địch Hàn cười ha ha, căn bản không đem Tiêu Phàm để ở trong mắt, sau đó Địch Hàn lạnh lùng nói:

- Bất luận sinh tử! Yên tâm, sẽ không lâu đâu, trong vòng mười chiêu ngươi nhất định sẽ phải chết.

- Cái đó còn chưa chắc.

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng.

- Lão Tam, cẩn thận, khí tức trên người tiểu tử này rất quỷ dị.

Lăng Phong cau mày một cái nhắc nhở.

- Yên tâm, đúng rồi, Lão Đại có kiếm không? Cho ta mượn một thanh.

Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói, hắn đương nhiên cũng không cho rằng Địch Hàn chỉ có cái miệng.

Biết rõ mình hôm qua giết chết Tôn Tử, hôm nay vẫn dám khiêu chiến mình, điều này chứng minh cho thực lục của Địch Hàn.

- Cầm lấy.

Kiếm trong tay Lăng Phong ném cho Tiêu Phàm sau đó lui về sau.

- Lâm trận mới mài gươm? Hôm nay ngươi chết chắc rồi.

Địch Hàn khinh thường nhìn Tiêu Phàm, ngữ khí bá đạo, trong nháy mắt hắn xuất ra một quyền hóa thành một vệt sáng đáng về phía Tiêu Phàm.

- Lưu Vân Kiếm!

Tiêu Phàm chân đạp Mê Tung Bộ giống như một con linh xà phóng lên.

Đinh!!! Đinh!!!

Tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên, trong hư không tia lửa bắn tứ tung, hai người Tiêu Phàm và Địch Hàn đã va vào một chỗ.

Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, kiếm trong tay mình dù sao cũng là Nhị Phẩm Hồn Binh, vậy mà không phá nổi phòng ngự của hắn! Cơ thể con người sao có thể cường đại như thế?

- Nghĩ không ra đúng không? Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể chiến thắng ta? Đúng là vô tri, có biết biệt hiệu của ta là gì không? Là Bàn Thạch Chiến Tôn, cho dù là Chiến Tôn đỉnh phong cũng chưa chắc có thể phá vỡ phòng ngự của ta, chỉ bằng vào ngươi? Ha ha ha ha, ngươi biết sợ chết rồi sao?

Địch Hàn ngửa mặt lên trời cười to, cười cực kỳ càn rỡ.

- Ha ha, Tiêu Phàm rốt cục sắp chết đến nơi, Chiến Hồn của Địch Hàn sư huynh chính là loại phòng nhự khủng nhất Chiến Hồn Ngũ Phẩm: Kim Nguyên Thạch, dưới Chiến Tôn cảnh không có ai có thể phá vỡ phòng ngự của hắn.

- Đúng vậy a, đáng tiếc công kích của Địch Hàn sư huynh lại không mạnh, bằng không đã đứng vào mười vị trí đầu Viện Bảng, thậm chí là năm vị trí đầu, Học Viện Thi Đấu lần trước hắn cũng chỉ không gặp may thôi.

- Tưởng rằng gia nhập vào Thần Phong Học Viện liền vô địch thiên hạ sao, sau hôm nay thì trên đời không còn người tên Tiêu Phàm nữa.

Đám người Chiến Vương Học Viện nhất thời có chút hả hê, công kích của Địch Hàn mặc dù yếu nhưng cũngkhông phải Chiến Sư cảnh có thể chịu nổi, cộng thêm phòng ngự khó có thể phá vỡ của hắn, chính vì thế hắn mới có danh hiệu Bàn Thạch Chiến Tôn.

- Vô Tận Chi Kiếm!

Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng chém ra một kiếm, một đạo kiếm ảnh phá không xuất ra, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Bang!

Một âm thanh bén nhọn vang lên, kiếm quang xẹt qua cánh tat Địch Hàn, một vòng huyết sắc quang mang xuất hiện trong hư không, người Chiến Vương Học Viện trong nháy mắt lại ngậm chặt miệng lại.

- Phá vỡ phòng ngự rồi?

Đám người kinh ngạc nhìn cánh tay Địch Hàn, óng tay áo trên chiếc áo bào trắng rách ra, từ trên cánh tay chảy xuống một dòng máu đỏ.

- Chiến kỹ Tam Giai đỉnh phong? Tiểu tử, ngươi quả thật làm ta ngoài ý muốn, nhưng nếu ngươi chỉ có thế thì ngươi có thể chết được rồi.

Khuông mặt Địch Hàn trở nên dữ tợn, trong toàn bộ Chiến Vương Học Viện người có thể phá vỡ phòng ngự của hắn chỉ có cường giả năm hạng đầu.

Hiện tại lại bị một tên tiểu tử Chiến Sư cảnh chém bị thương, hắn không tức giận mới là lạ.

- Bá Vương Quyền!

Địch Hàn gầm lên, sau lưng hắn liền hiện lên một khối Kim Sắc Thạch Đầu(tảng đá màu vàng), kim quang chói mắt làm người khác không thể nhìn thẳng.

Một quyền đánh ra, Kim Sắc quyền cương cực kỳ chói mắt kết hợp với âm thanh ầm ầm vang lên.

Bá Vương Quyền là Tứ Phẩm Chiến Kỹ mà Địch Hàn chủ tu để kết hợp với Chiến Hồn Kim Nguyên Thạch của hắn, công kích cường hãn bá đạo, hắn dựa vào chiến kỹ này nên lần thi đấu Viện Bảng trước mới được hạng mười ba!

Bây giờ hắn đã đột phá Chiến Tôn trung kỳ nên lực lượng tăng thêm càng thêm hung hãn.

- Bá Đạo Thiên Quyền!

Thấy Địch Hàn đánh đến, Tiêu Phàm cũng gầm nhẹ một tiếng xuất ra U Linh Chiến Hồn, từng đợt Hồn Lực bắt đầu bạo phát ra.

- Oanh, oanh!

Bá Vương Quyền đối chiến Bá Đạo Thiên Quyền, lực lượng cuồng bạo chấn ra bốn phía làm không gian rung động, một đen một vàng tản ra khí thế cuồng bạo vao chạm vào nhau sau đó hóa thành từng một cơn gió tản ra xung quanh.

- Ngũ Phẩm Chiến Kỹ: Bá Đạo Thiên Quyền? Đây không phải là chiến kỹ của Tôn gia sao? Tại sao Tiêu Phàm lại có thể sử dụng?

Đám người kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, một tên tu sĩ Chiến Sư đỉnh phong lại có thể thi triển ra Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, đây là muốn nghịch thiên sao?

Con ngươi của Lăng Phong cũng co rụt lại kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, trong lòng rung động nói:

- Lão Tam làm sao biết Bá Đạo Thiên Quyền? Chẳng lẽ lúc ấy nhìn qua liền học được ư?!

- Phá cho ta!

Toàn thân Địch Hàn phát ra ánh sáng màu vàng óng, nắm tay của hắn bắt đầu tụ lại từng đợt năng lượng, trong lòng hắn đã bắt đầu loạn rồi, hắn rốt cục đã ý thức được những lời Hoàng Thiên Thần nói.

Tiêu Phàm không những tà mà còn rất Yêu Nghiệt!

Một tên Chiến Sư cảnh đỉnh phong lại có thể thi triển ra Ngũ Phẩm Chiến Kỹ: Bá Đạo Thiên Quyền, điều này đã không tưởng rồi thế nhưng uy lực của hắn lại còn hơn của Tôn Tử!!!

Nhưng Tiêu Phàm hiện tại cũng không dễ chịu, khí huyết bên trong cơ thể sôi trào cả lên, lục phủ ngũ tạng giống như muốn nổ tung vậy, uy lực Bá Vương Quyền vậy mà đã gần đến Tứ Phẩm Chiến Kỹ đỉnh phong.

- Ầm!

Tiêu Phàm rên lên một tiếng, thân thể liên tục lui lại ròng rã mười mấy mét mới dừng lại, trong miệng phung một ngụm máu, hơi thở có chút khó khăn.

- Lấy Chiến Sư cảnh thi triển Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, Hồn Lực của ngươi có thể chịu được sao?

Địch Hàn cười lạnh thập phần bình tĩnh nhưng trong lòng hắn cũng không dễ chịu, một ngụm máu tươi đến yết hầu lại bị hắn cưỡng ép nuốt vào.

Bá Vương Quyền vốn nổi danh nhờ lực lượng công kích mạnh mẽ, lại thêm Chiến Hồn Ngũ Phẩm Kim Nguyên Thạch của Địch Hàn thì công kích càng thêm bá đạo hung mãnh.

Nhưng cho dù như thế thì hiện tại hắn vẫn bị thương, điều đó làm hắn cực kỳ kiêng dè Tiêu Phàm.

- Đáng tiếc, Chiến Sư cảnh vẫn chỉ là Chiến Sư cảnh.

Người Chiến Vương Học Viện cũng cười lạnh không thôi.

- Lại đến!

Tiêu Phàm khóe miệng chảy ra máu tươi, trong đầu hiện lên từng đợt hư ảnh, Vô Tận Chiến Điển bắt đầu vận chuyển khiến toàn thân tỏa ra kim sắc khí diễm, chiến ý mỗi lúc một tăng.

- Lão Tam!

Lăng Phong hô thầm, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng nhưng hắn cũng không ngăn cản, những ngày ở chung hắn cũng bắt đầu hiểu rõ con người của Tiêu Phàm, một khi Tiêu Phàm đã quyết định sự tình gì thì chắc chắn không ai có thể thay đổi.

- Ngươi đã muốn chết như thế thì ta liền thành toàn cho ngươi!

Địch Hàn gầm thét một tiếng căn bản không cho Tiêu Phàm cơ hội, nhìn thấy khí thế trên người Tiêu Phàm, hắn sợ xuất hiện sự tình ngoài ý muốn.

- Bá Vương Quyền!

Trong nháy mắt, Tiêu Phàm ở đối diện cũng đã gầm thét lao lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.