Vô Thượng Sát Thần

Chương 606: Tiểu Hầu Gia Bá Đạo



Phụ tử Long Thần muốn để Tiêu Phàm chữa khỏi cho Long Tiêu, trong lúc nhất thời cũng không biết ra tay thế nào. Nếu như Tiêu Phàm thực sự là người của Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ, bọn hắn đi tìm Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng không có khả năng gặp bọn hắn.

Thậm chí, Tiêu Phàm sẽ không chút do dự chạy trốn, dù sao hắn suýt thì tự tay phế Long Tiêu, muốn chữa khỏi cho Long Tiêu cũng không phải dễ dàng như vậy.

Hơn nữa bây giờ còn đang trong Sát Vương Thí Luyện, Tiêu Phàm không có khả năng tin tưởng bất luận kẻ nào.

Tính toán của phụ tử Long Thần, Tiêu Phàm tất nhiên không biết. Sau khi Tiêu Phàm rời khỏi Hàn Vân Cung liền trực tiếp đạp không mà lên, không bao lâu liền bay ra khỏi Đế Cung.

Mấy ngày trước đây, người Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ lục tục xuất hiện, bên trong Đế Cung phòng vệ nghiêm ngặt, nhưng mà mấy ngày nay lại thư giãn rất nhiều.

Với năng lực Tiêu Phàm, lúc Đế Cung phòng thủ buông lỏng, muốn rời đi cũng không phải là chuyện khó khăn.

Trên một đường phố phồn hoa náo nhiệt, Tiêu Phàm thay một bộ áo bào trắng, cả người nhìn qua tràn đầy tinh thần, khí tức trên người vô cùng bình ổn, căn bản không mảy may có bộ dáng sát thủ.

- Long Hoàng Đế Đô cũng không tệ, có vẻ như so với Ly Hỏa Đế Đô còn phồn hoa hơn một chút.

Tiêu Phàm đi ở trên đường cái, chỗ này cũng nhìn một cái, chỗ kia cũng nhìn một cái, nào giống người tham gia Sát Vương Thí Luyện, hoàn toàn chính là đến để đi dạo.

Về phần sát thủ khác, Tiêu Phàm không biết bọn hắn hiện tại thế nào, có điều cái này đối với hắn không quan trọng, hắn có thể thông qua hay không, mấu chốt vẫn là liệu hắn có thể ở chỗ này chờ đủ một tháng không.

Long Hoàng Đế Đô ban đêm cũng vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, đáng tiếc chưa quen cuộc sống nơi đây, Tiêu Phàm không biết nên làm cái gì.

- Tìm một phòng nghỉ ngơi một đêm cho khỏe rồi tính.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng quyết định, nếu lãng phí thời gian, chi bằng an tâm lĩnh ngộ Hủy Diệt Chi Ý cùng Khoái Mạn Chi Ý.

- Giá!

- Cút ngay!

Đột nhiên, một đạo thanh âm từ nơi xa phía sau hắn truyền đến, Tiêu Phàm quay đầu lại, chỉ thấy một cự hổ cao lớn chạy vội trên đường phố, mạnh mẽ đâm tới, những nơi đi qua, người ngã ngựa đổ, bụi bặm cuồn cuộn.

Cự hổ là Lục Giai Hồn Thú Vân Dực Hổ, thiếu niên cả người khoác vân sam bạch sắc, cùng một thiếu nữ mặc quần lụa lục sắc đang cưỡi bên trên, nam tuấn mỹ, tư thế hiên ngang, nữ tịnh lệ, duyên dáng yêu kiều, nhìn qua nghiễm nhiên là một cặp trời sinh.

- Mẹ kiếp, bảo ngươi cút ngay không nghe thấy sao?

Một tiếng quát lạnh từ miệng thiếu niên vân sam bạch sắc phát ra, có một người không kịp thối lui, trực tiếp bị Vân Dực Hổ một cước đạp bay, người kia xương cốt toàn thân vỡ vụn, kêu thảm một tiếng, tựa như đạn pháo bay ra ngoài.

- Tiểu Hầu Gia thật bá khí.

Thiếu nữ quần màu lục bên cạnh vân sam bạch sắc cười hì hì một tiếng, trên mặt đều là vẻ nịnh nọt.

- Đúng vậy, đêm nay đưa nàng đi chính là muốn kích thích một chút, bất luận ai dám ngăn đường bản Hầu Gia đều chỉ có một con đường chết.

Thiếu niên vân sam bạch sắc cười ha ha một tiếng, ngữ khí bá đạo vô cùng.

Tiêu Phàm liếc nhìn dò xét thiếu niên, người này dáng dấp cũng mi thanh mục tú, trên người tản ra một cỗ khí tức cao quý, cả người cho người ta một loại cảm giác lộng lẫy, có điều tâm tính thế này liền không để vào lòng Tiêu Phàm.

Người đi đường chỉ trỏ, nhưng mà ánh mắt có chút né tránh, hiển nhiên rất e ngại thiếu niên tự xưng là Tiểu Hầu Gia.

Tiêu Phàm mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng không muốn làm gì, dù sao hắn cũng đến tham gia Sát Vương Thí Luyện, bản thân nên ẩn nhẫn một chút.

Hơn nữa thiên hạ to lớn, chuyện giết người đoạt mệnh quá mức phổ biến, khắp nơi đều có, quản được nơi này, chẳng lẽ sẽ quản được toàn bộ thiên hạ sao?

Chiến Hồn Đại Lục, vốn là tàn khốc như thế, kẻ yếu bất cứ lúc nào cũng có thể đánh mất sinh mạng mình.

Tiêu Phàm lách mình đi về một hướng, với tốc độ của hắn, Vân Dực Hổ căn bản không va chạm được đến hắn. Nhưng đúng lúc này, hư không đột nhiên vung ra một bóng roi hắc sắc, từ nơi không xa quét ngang đến.

Ven đường không ít người bị bóng roi quất bay, miệng ngoác tới mang tai, tiếng kêu thảm thiết liên tục, rất nhiều người bị quất bay ra ngoài, căm tức nhìn hai người trên lưng Vân Dực Hổ, giận mà không dám nói gì.

- Ha ha, phải như thế này, dạng này mới kích thích.

Tiểu Hầu Gia kia cười ha ha, tựa như rất ưa thích loại cảm giác máu me đầm đìa này.

Sắc mặt Tiêu Phàm hơi hơi lạnh lẽo, một nam một nữ này thật đúng là quá bá đạo, người khác cũng đã nhường đường cho, ngươi lại còn tâm ngoan thủ lạt như thế, chỉ vì cái gọi là kích thích?

Nói thì chậm, mà thực ra rất nhanh, bóng roi hắc sắc kia thoáng cái đi tới trước mặt Tiêu Phàm, một khi bị vụt trúng, đoán chừng trên mặt hắn cũng phải lưu lại một vết sẹo.

Ứng phó người khác, Tiêu Phàm ta không sẽ quản ngươi, nhưng mà lão tử không phải tiểu nha đầu như ngươi có thể vũ nhục.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng nhấc tay lên, bóng roi kia bỗng rơi vào trong tay hắn, con ngươi lạnh lẽo đảo qua thiếu nữ quần màu lục trong không trung.

- Cút!

Thiếu nữ quần màu lục nào nghĩ đến, lại có người dám bắt lấy roi của nàng, lập tức sát khí nặng nề, mặt coi thường nhìn Tiêu Phàm giận dữ hét.

Đám người cũng kinh ngạc không thôi, con ngươi nhao nhao rơi vào trên người Tiêu Phàm, bọn hắn cũng không nghĩ đến có người dám xuất thủ với bạn gái thiếu niên áo bào trắng.

- Huynh đệ, đi nhanh đi, đừng đắc tội ác nhân này.

- Đúng vậy, Tiểu Hầu Gia này nổi danh ngoan độc, Hoa gia cũng là dòng chính, đến Đế Chủ còn tự mình phong hắn làm Tiểu Hầu Gia, không có người nào nguyện ý đắc tội hắn.

Phía sau có tu sĩ có lòng tốt nhắc nhở Tiêu Phàm, trong giọng nói tràn ngập nồng đậm ý kiêng kị, nói xong một câu liền không thấy tăm hơi.

Vừa rồi bọn họ đứng phía sau Tiêu Phàm, nếu như không phải Tiêu Phàm xuất thủ, mấy người bọn hắn sớm đã bị bóng roi kia quật tung bay, bởi vì bọn hắn căn bản là không dám phản kháng.

- Hoa gia? Hình như là hai đại gia tộc Đại Long Đế Triều ngoại trừ Long gia đi, khó trách không kiêng nể gì như thế.

Trong lòng Tiêu Phàm có chút hiểu biết về Tiểu Hầu Gia.

- Tiểu tử, Vân Nhi bảo ngươi cút, ngươi không nghe thấy sao?

Nhìn thấy Tiêu Phàm nắm lấy trường tiên không thả, Tiểu Hầu Gia áo trắng lập tức căm giận nhìn Tiêu Phàm kêu lên.

- Ngươi dám phản kháng mệnh lệnh Tiểu Hầu Gia! Tự tìm cái chết!

Thiếu nữ quần màu lục kia lông mày nhíu lại, con ngươi trong nháy mắt lạnh lẽo, một cỗ Băng Hàn Chi Ý dọc theo trường tiên trong tay nàng xông thẳng đến Tiêu Phàm.

- Cút!

Tiêu Phàm đâu có dễ dãi, đâu quan tâm ngươi là cái gì Hầu gia, Hầu Tử. Cho dù tại Đại Ly Đế Triều, chính mình cũng không thèm nhìn Tam Đại Gia Tộc, huống chi tại Long Hoàng Đế Đô chỉ ở một tháng liền rời đi, sợ ngươi làm cái gì.

Theo tiếng quát như sấm của Tiêu Phàm, cỗ Băng Hàn Chi Ý kia trong nháy mắt tiêu tán thành vô hình, trong tay hơi hơi dùng sức, thiếu nữ quần màu lục trên lưng Vân Dực Hổ lập tức bị kéo xuống tới.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm hất tay lên, trường tiên thoát khỏi tay thiếu nữ. Tiêu Phàm dùng sức chấn động, thiếu nữ quần màu lục bị trường tiên hung hăng quất vào trên mặt, máu tươi chảy ra, cả người bay ra ngoài mấy chục trượng, liền đập xuống mặt đất.

Trên mặt nàng, còn một vệt máu dữ tợn, xuyên vào xương cốt.

- Khốn kiếp, ngươi dám ra tay với Vân Nhi! Bản Hầu Gia phế ngươi!

Tiểu Hầu Gia kia thấy thế, phẫn nộ tới cực điểm, ở Long Hoàng Đế Đô này, ai dám không nể mặt hắn.

Dù là mấy Đại Đế Tử cùng Công Chúa, cũng chưa chắc dám ra tay với người của mình, tiểu tử ngươi tính là gì!

Vừa dứt lời, Tiểu Hầu Gia từ trên Vân Dực Hổ bay vụt xuống, đưa tay đánh một chưởng về hướng Tiêu Phàm.

- Tiểu Hầu Gia đúng không? Ta để ngươi biến thành Hầu Tử (Hầu Tử nghĩa là con khỉ)!

Tiêu Phàm cười lạnh, bản thân hắn chỉ biết lấy của người trả lại cho người mà thôi, vậy mà Tiểu Hầu Gia kia muốn đưa bản thân hắn vào chỗ chết?

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.