Một tòa phủ đệ cực kỳ tráng lệ rộng lớn tại Long Hoàng Đế Đô, bảng hiệu bên trên cửa ra vào múa viết hai chữ rồng bay phượng múa, Hoa Phủ.
Trong chính sảnh Hoa Phủ giờ phút này đứng đầy tu sĩ, sắc mặt tất cả mọi người khó coi, một cỗ khí tức áp bách trái tim tất cả mọi người.
- Chít chít ~ ha ha ~
Bên trong đại sảnh có một bạch y thiếu niên giống Hầu Tử, ngồi chồm hổm trên mặt đất phát ra thanh âm bén nhọn, động tác cùng Hầu Tử không khác nhau chút nào.
Phía trên đại sảnh chủ tọa, một nam tử trung niên mặc cẩm bào cau mày, trong mắt lóe qua một vòng quang mang thâm thúy, người này chính là Hoa gia Gia Chủ, Hoa Thiên Bảo.
- Thiếu Phi, là ai xuất thủ?
Sắc mặt Hoa Thiên Bảo âm trầm, trên người tản ra một loại uy áp đáng sợ, tất cả mọi người bên trong đại điện nín thở ngưng thần, cảm giác có một tòa cự nhạc đặt ở trong lòng.
- Là... Chít chít ~
Hoa Thiếu Phi vừa muốn nói cái gì, nhưng hắn rất nhanh liền không nhịn được cười lên, căn bản là nói không ra lời.
Sắc mặt Hoa Thiên Bảo cực kỳ khó coi, nhìn về phía nam tử trung niên áo bào đen bên cạnh, nói:
- Thiên Minh, Luyện Dược Sư mời đến đâu?
Nam tử trung niên áo bào đen tên là Hoa Thiên Minh, cũng là thân đệ đệ của Hoa Thiên Bảo. Bình thường cực kỳ sủng ái đứa cháu Hoa Thiếu Phi này, nhìn thấy bộ dáng Hoa Thiếu Phi, hắn một mực nghiêm mặt.
- Đại ca, Vân Tông Sư tới.
Hoa Thiên Minh nói, có thể trở thành Tông Sư, đây chính là Thất Phẩm Luyện Dược Sư.
Vừa dứt lời, một bóng người liền xuất hiện ở cửa đại sảnh Hoa gia, Hoa Thiên Bảo vội vàng đứng dậy nghênh đón:
- Vân Tông Sư, Hoa mỗ chiêu đãi không chu đáo, trước thay tiểu nhi nhìn xem đây là có chuyện gì.
- Hoa gia chủ khách khí.
Vân Tông Sư khoát khoát tay, đi nhanh đến trước người Hoa Thiếu Phi. Trước mặt Hoa Thiên Bảo, dù là Thất Phẩm Luyện Dược Sư cũng không dám tự cao tự đại.
Những người khác vội vàng để ra một mảnh đất trống, Vân Tông Sư cầm lấy mạch đập Hoa Thiếu Phi, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng giãn ra, hồi lâu mới đứng lên nói: - Hoa gia chủ.
- Vân Tông Sư?
Hoa Thiên Bảo vội vàng hỏi.
Vân Tông Sư lắc đầu, cổ quái nói ra:
- Hoa gia chủ, Hoa thiếu gia thân thể cũng không có vấn đề gì, chỉ là chung quanh Hồn Hải có ba cây kim châm, phong bế Hồn Hải hắn khiến không cách nào điều động Hồn Lực.
- Vân Tông Sư, mời ngài nhanh thay Thiếu Phi đem kim châm bức ra.
Hoa Thiên Minh vội vàng nói.
Vân Tông Sư lại cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Hoa Nhị Gia, ta nghĩ Hoa gia chủ đã thử qua, hẳn đều làm không được, Vân mỗ làm sao có thể làm được.
- Đại ca!
Hoa Thiên Minh dò xét tính hình phía Hoa Thiên Bảo.
Hoa Thiên Bảo gật đầu, trong lòng cũng cực kỳ không được bình tĩnh. Ba cây kim châm rõ ràng chính là cắm ở bên cạnh Hồn Hải, nhưng lại có thể phong ấn chặt Hồn Lực, hơn nữa lấy thực lực hắn vậy mà dùng man lực không nhổ ra được.
- Tìm những người khác nhìn xem?
Hoa Thiên Minh hỏi.
Nghe vậy, Vân Tông Sư trong mắt hiện ra vẻ không thích. Hắn thân làm Thất Phẩm Luyện Dược Sư đều làm không được, ngươi lại tìm những người khác, đây không phải nói rõ hắn không bằng người sao?
Nếu tìm những người khác, Vân Tông Sư đã sớm rời đi, các ngươi không chào đón, ta cũng không cần thiết lưu lại.
Nhưng trước mặt Hoa gia, Vân Tông Sư vẫn cấp đủ mặt mũi.
Hoa Thiên Bảo trừng Hoa Thiên Minh liếc mắt, sau đó cười nói:
- Vân Tông Sư có thể có đề nghị gì hay không? Tiểu nhi dạng này cũng không có biện pháp.
- Hoa gia chủ, Hoa thiếu gia cũng không chịu tổn thương, chỉ cần đem ba cây kim châm bức ra liền không có gì trở ngại, Vân mỗ có câu nói, khả năng Hoa gia chủ không thích nghe.
Vân Tông Sư hít sâu một cái nói.
Nhìn thấy Hoa Thiên Bảo gật đầu, Vân Tông Sư lại nói:
- Hoa thiếu gia hẳn là đắc tội người nào, loại thủ pháp này rất kỳ lạ, không phải Vân mỗ tự đại, dù là Bát Phẩm Luyện Dược Sư cũng không có thủ đoạn thần kỳ bậc này, cởi chuông phải do người buộc chuông!
Sắc mặt Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh âm trầm, bọn hắn tự nhiên biết rõ phát sinh sự tình gì.
- Đúng rồi, Hoa gia chủ, ngươi có nghe nói sự tình Cửu Công Chúa tỉnh lại chưa?
Vân Tông Sư đột nhiên nhớ tới cái gì, nói ra:
- Sự tình Cửu Công Chúa tất cả mọi người rõ ràng, lúc ấy tất cả Luyện Dược Sư kết luận chỉ có Dược Thánh mới có thể cứu nàng, bây giờ nàng đã tỉnh lại...
- Ngài nói là Dược Thánh cứu tỉnh Cửu Công Chúa?
Hoa Thiên Bảo ánh mắt sáng lên.
- Vân mỗ cáo từ.
Vân Tông Sư cười gật gật đầu.
- Thiên Minh, đưa Vân Tông Sư rời đi.
Trong lòng Hoa Thiên Bảo lập tức có chủ ý, chờ Vân Tông Sư rời đi, Hoa Thiên Bảo lại nói:
- Nhanh chóng tìm người tổn thương Thiếu Phi mang về, nếu như phản kháng, giết chết bất luận tội!
- Đúng.
Đám người gật đầu nói, sát khí lạnh lẽo, bọn hắn tự nhiên biết rõ ý tứ Hoa Thiên Bảo, nếu có người khác có thể giải quyết vấn đề Hoa Thiếu Phi, người kia cũng không cần giữ lại.
- Thiên Minh, ngươi phụ trách lùng bắt người kia, ta đi Đế Cung một chuyến.
Hoa Thiên Bảo nói, thần sắc vô cùng băng lãnh.
...
Một chỗ khác, Tiêu Phàm tùy ý tìm một gian khách sạn vào ở, gian phòng thứ ba, cách một tháng thời gian còn hai mươi ngày, Tiêu Phàm không thể không cẩn thận chu đáo.
Nếu là bình thường, hắn sẽ trực tiếp ở chỗ này hai mươi ngày là được, nhưng vì lý do an toàn, Tiêu Phàm không thể không chuẩn bị mấy ngày lại đổi một nơi khác.
- Ta làm sao luôn cảm giác tâm thần không yên?
Tiêu Phàm xoa xoa huyệt Thái Dương, luôn cảm giác bị người nào tiếp cận, hắn thập phần tin tưởng loại cảm giác này của bản thân.
Bởi vì mỗi lần gặp nguy hiểm, Tiêu Phàm đều sẽ có một loại cảm giác.
Tiêu Phàm đem sự tình mấy ngày nay lặp đi lặp lại hồi tưởng một lần, chỉ có hai chuyện khiến nỗi lòng hắn có chút không yên, việc thứ nhất là Hàn Vân Cung của Long Đế Cung.
Lúc ấy thiếu nữ kia nhìn thấy dung mạo hắn, nếu như cùng Long gia có quan hệ, rất có thể bại lộ thân phận bản thân, đến thời điểm vì báo thù cho Long Tiêu, bản thân rất có thể có phiền phức.
Một cái khác, khả năng cực lớn chính là vì Hoa Thiếu Phi Tiểu Hầu Gia mới nãy bị hắn đùa giỡn, Hoa gia tại Đại Long Đế Triều cũng như mặt trời ban trưa.
Hơn nữa, từ miệng người qua đường, hắn cũng biết Hoa gia dòng chính chỉ có một cây độc miêu này, Hoa Thiếu Phi khẳng định cũng được sủng ái, Hoa gia có lẽ sẽ báo thù cho hắn cũng khó nói.
- Nếu chỉ có một người, cũng coi là cục cưng quý giá, vậy liền giấu ở trong nhà, đừng đi ra ngoài gây mất mặt xấu hổ chứ.
Tiêu Phàm âm thầm giận mắng một tiếng, để ý việc này một chút.
Sau đó khoanh chân ngồi ở trên giường thi triển nhất tâm nhị dụng, bắt đầu lĩnh ngộ Tam Trọng Hủy Diệt Chi Ý cùng Khoái Mạn Chi Ý.
Đối với hai loại Ý cảnh, Tiêu Phàm luôn cảm giác đụng chạm đến ngưỡng cửa Tam Trọng, nhưng vô luận như thế nào cũng đều bước không vào.
Bất quá Tiêu Phàm cũng minh bạch, càng là lúc này lại càng không thể lo lắng, rất nhiều người sở dĩ bị tẩu hỏa nhập ma, khí huyết công tâm, chính là vì quá mức vội vàng, đến mức đi đến đường nghiêng.
Bên trên công phu dưỡng khí, Tiêu Phàm cũng không yếu hơn bất luận kẻ nào, hiện tại lại thêm một mực học tập Hồn Điêu Chi Thuật, cũng từ từ tôi luyện ra tâm tính trầm ổn.
Bởi vì Hồn Điêu Chi Thuật nhất định phải tâm bình khí hòa, bằng không rất khó thành công, vì vậy bảo trì bình thản với Hồn Điêu Sư là một loại bình thường rất đỗi quen thuộc, căn bản không cần cố ý đi ẩn nhẫn.
Đêm chậm rãi trôi qua, quanh thân Tiêu Phàm tràn ngập một loại Hồn Lực ba động vi diệu, tản ra khí tức hủy diệt, trong phòng cực kỳ áp bách.
Đúng lúc này, cánh cửa gian phòng chậm rãi mở ra, một đạo hắc ảnh lách mình vào, con ngươi sắc bén nháy mắt rơi trên người Tiêu Phàm phía trên giường.
- Lại còn dám tu luyện.
Bóng đen lạnh lùng cười một tiếng, một đạo lãnh quang trong tay phá toái hư không, xông thẳng đến Tiêu Phàm.