Vô Thượng Sát Thần

Chương 638: Móc Sạch Bảo Khố



- Vấn đề này hỏi rất hay.

Trong lòng Tiêu Phàm cười nói, có điều ngoài mặt lại cực kỳ bình tĩnh, có chút áy náy nói:

- Haizzz, Hoa gia chủ, đều tại trình độ ta không tốt!

- Huyền Tông Sư, không phải ngươi sai, đều tại ta.

Hoa Thiên Bảo tự trách nói:

- Huyền Tông Sư, ngươi nhất định còn có biện pháp bổ túc đúng không.

- Biện pháp thì có, chỉ cần tìm đủ mấy thứ Dược Tài, luyện chế thành dược dịch liền có thể chữa trị kinh mạc Hoa thiếu gia.

Tiêu Phàm nói.

- Ngươi cần Dược Tài gì, bảo khố Hoa Gia ta đều có.

Hoa Thiên Bảo không chút do dự mở miệng nói.

Tiêu Phàm cau mày một cái, sau khi suy tư một phen mới nói:

- Lần trước trong bảo khố ta nhìn thấy vài cọng linh dược, có lẽ có thể đem ngay một cái.

- Việc này không nên chậm trễ!

Hoa Thiên Bảo đi thẳng ra ngoài.

Tiêu Phàm khóe miệng cong lên, cũng vội vàng đi lên:

- Bảo khố Hoa gia, Tiêu Phàm ta lại tới đây.

Không bao lâu, Tiêu Phàm lần nữa đi theo Hoa Thiên Bảo tới bảo khố Hoa gia, như lần trước, thủ vệ vẫn vô cùng sâm nghiêm, có điều Tiêu Phàm lại không có bất kỳ khẩn trương nào.

Hắn vô cùng chờ mong, khi Hoa Thiên Bảo mở cánh cửa bảo khố ra, hắn ta sẽ có vẻ mặt gì.

Bang!

Cánh cửa đại điện mở ra, một cỗ khí tức nặng nề từ trong cung điện tràn đến, Hoa Thiên Bảo làm một cái mời thủ thế.

- Hoa gia chủ, mời ngài trước!

Tiêu Phàm vô cùng khách khí nói ra, nói đùa cái gì, nếu như để cho ta đi vào trước, đến lúc đồ vật bên trong không thấy, trách ta thì làm sao bây giờ?

Hoa Thiên Bảo cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào, chỉ là hắn vừa mới bước vào cửa, thân hình đột nhiên đứng lại, toàn thân run lẩy bẩy.

Lắc mình một cái, Hoa Thiên Bảo trong nháy mắt xông đi vào, ngay sau đó, bên trong truyền đến một tiếng gầm thét ngập trời.

- Là ai?

Thanh âm phẫn nộ vang vọng tứ phương, tu sĩ cả tòa Hoa Phủ đều nghe được, cũng đúng lúc này, một cỗ khí tức cường đại trống rỗng xuất hiện.

Những cường giả âm thầm ẩn nấp ở Hoa gia, đều xuất hiện ở bốn phía bảo khố.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, lách mình liền đi vào, khi hắn nhìn thấy tất cả trong bảo khố, cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

Bốn hàng giá gỗ nhỏ có hai hàng để Hồn Binh và kỳ vật, đã sớm bị chuyển hết không còn, tủ khóa hai bên đại điện vốn khóa chặt, nhưng bây giờ tất cả lại đều mở ra, bên trong trống trơn không còn thứ gì.

Chỉ có hai hàng chứa linh dược trên giá gỗ còn trưng bày một chút hắc sắc Hắc Tử.

- Làm cũng ác con mẹ nó quá rồi!

Trong lòng Tiêu Phàm cũng không khỏi chửi tục, hắn lệnh mấy tên Hồn Điêu trừ giá gỗ Dược Tài ra, trong bảo khố đồ vật khác một loại cũng không để lại.

Hắn cũng không nghĩ đến những Hồn Điêu này thật đúng là nghe theo mệnh lệnh hắn, một loại cũng không để lại.

- Không xong rồi, mấy loại Dược Tài kia hi vọng còn ở!

Tiêu Phàm không quan tâm đến Hoa Thiên Bảo đang nổi giận một bên, lách mình xông vào hai hàng giá gỗ chứa Dược Tài.

Mở hộp ngọc ra, lập tức buông lỏng một hơi, từ trong hộp ngọc vừa lấy ra một gốc Linh Thảo.

Hoa Thiên Bảo không thấy khoảnh khắc Tiêu Phàm mở hộp ngọc ra, trong một bên hộp ngọc, chỉ có một tiểu mộc nhân cao ba tấc, còn có một tấm Hồn Giới.

Có điều Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, tiểu mộc nhân cùng Hồn Giới tất cả đều được đưa vào Hồn Giới trong ngón tay Tiêu Phàm, lấy ra một gốc Linh Thảo.

Cứ diễn tuồng như thế, Tiêu Phàm liên tiếp mở ra mười mấy hộp ngọc, mười mấy tiểu mộc nhân cùng Hồn Giới đều bị Tiêu Phàm thu hồi lại.

Không bao lâu, trong tay hắn cầm Dược Tài xuất hiện trước người Hoa Thiên Bảo, nói:

- Hoa gia chủ, may mà những Dược Tài này còn ở đây.

Hai mắt Hoa Thiên Bảo sung huyết, căn bản không để ý đến Tiêu Phàm, hắn vừa nãy cũng đem cả bảo khố từng cái nhìn một lần, lại phát hiện trong đây nay cả giá để đồ vật cũng chẳng còn một cái.

Không sai, tất cả đều không còn, ngay cả hộp, giá đỡ, tất cả đều không còn!

- Gia chủ?

Một đám cường giả Hoa gia xuất hiện, thấy bảo khố rỗng tuếch, tất cả đều trợn tròn mắt, há miệng muốn nói, nhưng lời nói vừa đến miệng lại nuốt xuống dưới.

Khó trách Hoa Thiên Bảo tức giận như thế, nếu đổi lại là bọn hắn khẳng định cũng chẳng tốt đẹp gì hơn.

Hoa gia, mấy trăm hơn ngàn năm nội tình, vậy mà tất cả đều không thấy nữa.

- Các ngươi không phát hiện có người xâm nhập bảo khố sao?

Hoa Thiên Bảo bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đám người Hoa gia, bình thường chính là bọn hắn thủ hộ bảo khố.

- Gia chủ thứ tội!

Hoa gia mười mấy hai mươi cường giả tất cả đều quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ.

- Thứ tội, ngươi kêu ta thứ tội như thế nào?

Hoa Thiên Bảo phổi đều tức điên, hơn ngàn năm tích lũy, vậy mà đột nhiên không thấy nữa, việc này bảo hắn chịu đựng như thế nào.

Cầm đầu một lão già lấy dũng khí nói, một bên nhìn Tiêu Phàm nói:

- Gia chủ, sau lần trước ngài và Nhị Gia mang theo Huyền Dược Sư tiến vào bảo khố, thì cũng không ai tiến vào nữa!

Lão giả ý tứ rất rõ ràng, trừ ngươi Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh thủ bên ngoài, cũng chỉ có Huyền Hoàng có thể đem đồ vật bên trong lấy đi.

Hoa Thiên Bảo tự nhiên sẽ không hoài nghi hắn và Hoa Thiên Minh, bỗng nhiên đem đầu chuyển hướng Tiêu Phàm, con ngươi lăng lệ nhìn chằm chặp Tiêu Phàm, tựa như muốn đem hắn nhìn thấu vậy.

- Hoa gia chủ, oan uổng quá, lần trước ngài cùng Hoa Nhị Gia tự mình ở đây, vừa nãy cũng là ngài đi vào trước, nếu như ta muốn trộm đồ vật cũng phải có thời gian chứ? Huống chi, Bảo Khố Hoa Gia nhiều người thủ hộ như vậy, ta đâu khả năng lặng yên không một tiếng động xông vào chứ.

Sắc mặt Tiêu Phàm đại biến, bị dọa đến lui ra phía sau mấy bước.

Sắc mặt Hoa Thiên Bảo âm trầm, hiển nhiên hắn ước lượng thấy Tiêu Phàm nói cũng đúng.

- Hoa gia chủ, nếu có người đến bảo khố, nhất định sẽ lưu lại đặc thù khí tức Hồn Lực, có thể tìm sai người nào vô cùng linh mẫn với mùi vị đi điều tra!

Tiêu Phàm lại nói, bị Hoa Thiên Bảo nhìn chằm chằm, trong lòng hắn cũng hơi tê tê.

Dù sao có tật giật mình, Tiêu Phàm cũng sợ bị lòi đuôi cáo, hắn sẽ phiền phức.

Hơn nữa, đại gia tộc như Hoa gia này khẳng định có cường giả Chiến Đế tọa trấn, vừa nãy Hoa Thiên Bảo nổi giận, trên người nở rộ khí tức liền ẩn ẩn là Chiến Đế cảnh, Tiêu Phàm đến chạy trốn cũng không dám.

Hồi lâu, Hoa Thiên Bảo hít sâu một hơi nói:

- Thật ngại quá, Huyền Tông Sư, việc này quan hệ quá lớn, Hoa mỗ không cho rằng là ngươi, ngươi nói không sai, người từng tới bảo khố đều sẽ lưu lại khí tức Hồn Lực đặc thù.

Thiên Minh có thể phân biệt khí tức Hồn Lực, chỉ là Thiên Minh cũng trúng Tỏa Hồn Châm, không biết Huyền Tông Sư có biện pháp khiến Thiên Minh trong thời gian ngắn khôi phục thực lực hay không.

Anh mắt Hoa Thiên Bảo nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập vẻ khẩn cầu, Bảo Khố Hoa Gia bị móc sạch, trách nhiệm hắn là to lớn nhất, một khi quở trách xuống, rất có thể ngay cả hắn cái vị trí gia chủ này cũng sẽ bị thủ tiêu.

Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói:

- Phương pháp là có, có điều rất có thể làm bị thương kinh mạch và Hồn Hải của Hoa Nhị Gia!

- Ta nghĩ, Thiên Minh cũng muốn tra ra người trộm đồ vật Hoa gia.

Trong mắt Hoa Thiên Bảo lộ ra toa ngoan độc, căn bản không quan tâm sinh tử Hoa Thiên Minh thế nào vậy.

- Vậy ta có thể thử xem.

Tiêu Phàm gật đầu nói.

- Tam Trưởng Lão, làm phiền ngươi đưa Huyền Tông Sư đi qua tìm Thiên Minh.

Sắc mặt Hoa Thiên Bảo âm trầm nói.

Trong đó một lão giả gật đầu mang theo Tiêu Phàm rời đi, Tiêu Phàm buông lỏng một hơi, chỉ cần rời khỏi nơi này, qua một lúc hắn có biện pháp là chạy ra khỏi Hoa Phủ.

Một khi chạy ra khỏi Hoa Phủ, Hoa gia muốn tìm hắn cơ bản không khả năng, bảo khố Hoa Gia bị trộm, án này cũng sẽ trở thành một án không cách nào phá giải.

- Các ngươi thấy thế nào?

Hoa Thiên Bảo nhìn Tiêu Phàm rời đi, híp hai mắt nói, rất hiển nhiên, Hoa Thiên Bảo còn không hoàn toàn tin tưởng Tiêu Phàm.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.