Tiêu Phàm đi theo một đám Hồn Điêu Thú lặng lẽ tới gần biển hoa, giờ phút này đêm đã khuya, trong biển hoa vô cùng an tĩnh, chỉ có từng đợt mùi thơm tràn ngập.
Ngẫu nhiên một cơn gió nhẹ thổi lất phất qua, chập chờn ngàn vạn đóa hoa, bên dưới nguyệt quang tinh khiết ngẫu nhiên tản ra u quang dị sắc.
Tiêu Phàm lần nữa tiến vào bên trong biển hoa, bất quá hắn vừa đi mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại, nhún nhún cái mũi.
- Không đúng, cái mùi này khác với mấy hôm trước.
Tiêu Phàm hơi nhíu mày, cái mũi của hắn đối với mùi hương thập phần nhạy cảm, trong nháy mắt đã cảm ứng được chỗ khác biệt.
Về phần khác biệt ở chỗ nào, Tiêu Phàm nghĩ không được, bất quá hắn lại bắt đầu đề phòng lên.
Ở bên trong nơi Sát Vương Thí Luyện này, việc gì đều có thể phát sinh, có người vì muốn lấy được Phong Vương Tương và Phong Hoàng Tương, dù là sự tình mổ gà lấy trứng cũng chưa chắc sẽ không làm.
Chỉ là Tiêu Phàm từ trong biển hoa căn bản không có cách nào phân biệt có độc hay không, chí ít cho đến bây giờ, U Linh Chiến Hồn vẫn chưa có cảnh báo.
Bất quá vì đề phòng vạn nhất, Tiêu Phàm vẫn là triệu hồi ra U Linh Chiến Hồn bao phủ bên ngoài cơ thể.
Hạ độc chết Tinh Huyễn Phong rồi tới lấy Phong Hoàng Tương, biện pháp này Tiêu Phàm cũng đã nghĩ tới, chỉ là cuối cùng hắn từ bỏ mà thôi, bởi vì mê dược đối với Tinh Huyễn Phong căn bản không có tác dụng gì.
Mà độc dược mặc dù có thể giết chết Tinh Huyễn Phong, nhưng lại quá mức tàn nhẫn.
Biển hoa yên tĩnh dị thường, Tiêu Phàm cẩn thận từng li từng tí tới gần, hắn đã phát hiện mấy đạo thân ảnh ẩn nấp cách đó không xa, cũng đang dần dần tiến vào bên trong biển hoa.
- Hôm nay làm sao nhiều người như vậy?
Tiêu Phàm cau mày, lúc này mới xâm nhập hai ba trăm mét bên trong biển hoa, hắn đã phát hiện tầm mười đạo thân ảnh, nhưng mà đây chỉ là một phương hướng, vậy còn những phương hướng khác thì sao?
Thậm chí nơi này cách chỗ sâu nhất trong biển hoa, khoảng cách còn ít nhất hơn ngàn mét, khẳng định cũng có không ít sát thủ ẩn núp.
- Sớm biết thế thì hai ngày trước đã động thủ cho rồi.
Trong lòng Tiêu Phàm có chút hối hận, mới chỉ có qua ba ngày vậy mà có nhiều người tìm được nơi này như vậy.
Cũng không phải hắn sợ những người này, mà là lo lắng kinh động Tinh Huyễn Phong, làm hắn thất bại trong gang tấc.
Hiện tại ba cái nhiệm vụ hắn mớ chỉ hoàn thành một cái, vẻn vẹn được tám điểm tích lũy, thành tích này chưa chắc có thể tiến vào trước 50%.
Chi chi!
Cũng đúng lúc này, một con chuột nhỏ từ đằng xa chạy đến, ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, lập tức mở bàn tay ra, chuột nhỏ trong nháy mắt rơi vào lòng bàn tay Tiêu Phàm.
Đây chính là chỗ tốt của Hồn Điêu Thú, có ý niệm dẫn dắt, nó có thể nhẹ nhàng tìm tới chỗ Tiêu Phàm.
Hồn Lực bao phủ chuột nhỏ, trong mắt Tiêu Phàm lóe lên vẻ vui mừng, mừng thầm nói:
- Xem ra, tồn công ba ngày cũng không phải uổng phí, vậy mà tìm được nơi phòng thủ nghiêm mật nhất.
- Mang ta đi.
Tiêu Phàm buông chuột nhỏ xuống, chuột nhỏ chi chi hai thân, liền nhanh chóng chạy qua lại trong bụi hoa.
Bụi hoa thập phần dày đặc, san sát với nhau, cao thấp chập chùng, chỗ chao nhất tới cả hai ba mét, nơi thấp nhất cũng đã cao tới eo người thường.
Bất quá mấy trăm người ẩn nấp ở bên trong cũng hoàn toàn không thấy được, huống chi còn là ban đêm, không dùng Hồn Lực quan sát, căn bản không cảm nhận được.
Hơn nữa càng đi vào sâu trong biển hoa, bụi hoa lại càng dày đặc, đồng thời cũng càng cao lớn, ở nơi này đã không thể gọi là bụi hoa nữa rồi, mà nên gọi là rừng hoa.
Trong lúc đó, Tiêu Phàm xuyên qua nguyên một đám tổ ong to lớn, nếu như không phải U Linh Chiến Hồn hộ thể, lại tăng thêm Hồn Biến Liễm Tức Thuật, đoán chừng hắn sớm đã bị Tinh Huyễn Phong phát hiện.
Trái tim nhỏ của Tiêu Phàm cũng phù phù phù phù nhảy không ngừng, đến nơi này, một khi bị Tinh Huyễn Phong phát hiện thì gần như xong đời rồi.
Một khi bị phát hiện, tất nhiên có hàng ngàn hàng vạn Tinh Huyễn Phong bao vây, Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng hình ảnh kia đáng sợ đến cỡ nào.
Nơi này đã là chỗ sâu nhất bên trong biển hoa, hắn nhìn thấy kích cỡ Tinh Huyễn Phong lớn hơn rất nhiều, to bằng cả cái đầu người, có thể hoàn toàn chắc chắn những con Tinh Huyễn Phong này chí ít cũng là Thất Giai sơ kỳ.
Bọn chúng rong chơi phía trên đóa hoa to lớn, đã bắt đầu ngủ say, bất quá thường cách một đoạn thời gian vẫn có Tinh Huyễn Phong đi tuần tra.
Tiêu Phàm dựa vào Linh Giác cường đại, từng cái tránh thoát, nhưng phía sau lưng hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Kích cỡ những con Tinh Huyễn Phong này tuy nhỏ, nhưng thực lực lại cực kỳ cường đại, nhất là độc đâm kia, một khi bắn trúng, cho dù là hắn thì nhất định cũng gặp phải phiền phức.
Thời gian khoảng chừng nửa chén trà nhỏ, Tiêu Phàm rốt cục dừng lại, phía trước hắn có một cái tổ ong to lớn, to đến hơn mười mét, giống hệt một tòa cung điện khổng lồ.
Tổ ong hiện lên đủ loại màu sắc, óng ánh trong suốt, tản ra quang hoa nhàn nhạt, giống như hoa văn một kiện trang sức hoàn mỹ.
Phía trên tổ ong có rất nhiều đường vân lít nha lít nhít, cho người ta một loại cảm giác thập phần rối loạn, Tiêu Phàm nhìn vài lần đều cảm giác có chút váng đầu hoa mắt.
- Cái tổ ong này lại là Hồn Văn?
Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, khó trách Bắc Lão nói, Hồn Văn chính là từ trong thiên nhiên rộng lớn lĩnh ngộ ra, Tinh Huyễn Phong nghiễm nhiên chính là Hồn Điêu Sư thiên sinh.
Tiêu Phàm cẩn thận đánh giá mỗi một góc, phát hiện rất nhiều Tinh Huyễn Phong xoay quanh tổ ong, cảnh giới nhìn chăm chú bốn phía.
Hắn nhún nhún cái mũi, một mùi thơm phả vào mặt, bên trong mùi thơm ẩn chứa thiên địa linh khí nồng đậm, so với Phong Vương Tương lúc trước đều phải nồng đậm hơn rất nhiều.
- Nhất định là Phong Hoàng Tương!
Tiêu Phàm vô cùng chắc chắn nói.
Chỉ là vừa nghĩ tới muốn đột phá một đám Tinh Huyễn Phong cản trở, Tiêu Phàm cũng có chút đau đầu, kế điệu hổ ly sơn lần trước không chắc có thể thực hiện lại.
Dù sao Tinh Huyễn Phong ở đây quá nhiều, có bọn chúng thủ hộ, tổ ong này cũng không thể bị hủy diệt dễ dàng như thế.
Mặt khác, một khi hắn xuất thủ, Tinh Huyễn Phong nhất định sẽ phát cuồng, đến thời điểm đó, ngoài Tinh Huyễn Phong ở đây thì khẳng định những nơi khác cũng sẽ chạy đến, Tiêu Phàm chắc chắn sẽ bị Tinh Huyễn Phong vây quanh.
Về phần vụng trộm ẩn núp đi vào, điều đó càng không có khả năng.
Tiêu Phàm cảm giác có chút đau đầu, thân ở bảo sơn trước, hiện tại vẫn không biết cách nào để vào lấy.
Mặc dù nhiệm vụ của hắn chỉ cần nửa lượng Phong Hoàng Tương, nhưng tình huống hiện tại, đừng nói nửa lượng, đến nửa giọt còn không lấy được kìa.
- Huh?
Cũng ngay vào lúc Tiêu Phàm rầu rỉ, đột nhiên bên trong Hồn Hải truyền đến một trận dị động, Tiêu Phàm lập tức trừng lớn hai mắt, chỉ thấy kén của Phệ Hồn Huyết Tàm vậy mà quỷ dị vỡ ra.
- Rốt cuộc đã phá kén ra?
Trong lòng Tiêu Phàm hơi kích động, Phệ Hồn Huyết Tằm trước đó là Thất Giai đỉnh phong, bây giờ đột phá lần nữa há không phải trở thành Bát Giai?
Phệ Hồn Huyết Tằm Thất Giai đã thập phần đáng sợ, Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng, Phệ Hồn Huyết Tằm Bát Giai sẽ như thế nào.
Bất quá Tiêu Phàm rất nhanh liền buồn bực, bởi vì Phệ Hồn Huyết Tằm bên trong Hồn Hải hắn vậy mà bắt đầu điên cuồng thôn phệ Hồn Lực bốn phía, muốn thuế biến, nó nhất định phải dùng vô tận Hồn Lực để chèo chống.
Giờ phút này Phệ Hồn Huyết Tàm tựa như một hài tử đói khát, cần thôn phệ Hồn Lực vô cùng vô tận.
Hồn Thạch và Hồn Tinh trên người hắn đều có không ít, nhưng ở nơi này hắn căn bản không dám lấy ra, một khi lấy ra, tất nhiên sẽ bị Tinh Huyễn Phong cảm ứng được.
Hơn nữa lúc Phệ Hồn Huyết Tàm đột phá, nhất định sẽ tạo thành động tĩnh rất lớn, cho dù là hắn cũng không có khả năng ngăn chặn cỗ Hồn Lực ba động này.
- Má nó, sớm không đột phá, trễ không đột phá, hết lần này tới lần khác lại chờ đến bây giờ mới đột phá, đây không phải muốn mạng của lão tử sao?
Tiêu Phàm thầm mắng một tiếng, sắc mặt thập phần khó coi, hắn lúc này mới phát hiện Phệ Hồn Huyết Tằm đột phá chẳng hề quan tâm đến thời gian là lúc nào.
- Oanh ~~
Cũng đúng lúc này, từng đạo hỏa quang từ bốn phương tám hướng biển hoa phóng lên tận trời, ngay sau đó truyền đến từng đợt tiếng nổ mạnh, sắc mặt Tiêu Phàm trong nháy mắt trắng bệch.