Vô Thượng Sát Thần

Chương 671: Bởi Vì Ta Không Bằng Hắn



Tốc độ Tiêu Phàm nhanh đến cực hạn, Tu La Kiếm lăng lệ đáng sợ, quang mang mấy chục trượng tản ra hư không, vẻn vẹn kiếm khí liền khiến toàn thân Phượng Vĩ Hỏa Điểu run lên.

Mắt thấy Tu La Kiếm sắp chém xuống, Phượng Vĩ Hỏa Điểu đột nhiên hai cánh ôm đầu, co quắp tại hư không, toàn thân không ngừng run rẩy.

- Ách.

Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dáng Phượng Vĩ Hỏa Điểu, Tu La Kiếm trong tay hơi hơi chần chờ, không có trảm rơi xuống.

Trí tuệ Bát Giai Hồn Thú có thể so với nhân loại, giờ phút này nó đánh không lại, vậy mà trực tiếp đầu hàng.

Tiêu Phàm có chút do dự, Phượng Vĩ Hỏa Điểu đột phá đến Bát Giai cũng không dễ dàng, hơn nữa nhiệm vụ hắn cũng chỉ cần một cái Phượng Vĩ Hỏa Vũ, căn bản không cần phải giết chết nó.

- Hồng hộc!

Tu La Kiếm khẽ run lên, một đạo kiếm mang lóe qua đỉnh đầu Phượng Vĩ Hỏa Điểu, ba chiếc Phượng Vĩ Hỏa Vũ trong nháy mắt rơi trong tay hắn.

Sau đó, Tiêu Phàm thu hồi Tu La Kiếm và Vô Tận Chiến Hồn, quay người chuẩn bị hướng về nơi xa bay đi.

Cũng đúng lúc này, Phượng Vĩ Hỏa Điểu đột nhiên động, Tiêu Phàm sầm mặt lại, hắn còn tưởng rằng Phượng Vĩ Hỏa Điểu chuẩn bị đánh lén hắn. Nhưng mà, khiến hắn rất ngạc nhiên là, Phượng Vĩ Hỏa Điểu vậy mà xuất hiện ở dưới chân hắn.

- Mẹ nó, Hồn Thú cũng có tự trọng như thế, không đánh không phục?

Tiêu Phàm không còn gì để nói, bất quá lấy ánh mắt hiện tại coi như Phượng Vĩ Hỏa Điểu đã thần phục, hắn cũng không quá đa tình.

Dù sao Tiểu Kim cùng Tiểu Minh đều ẩn chứa Huyết Mạch Cửu Giai Hồn Thú, tương lai thành tựu đều không phải Phượng Vĩ Hỏa Điểu có thể so sánh.

Cũng đúng lúc này, nham tương trên không hồ dung nham đột nhiên rơi xuống phía dưới.

Bên ngoài, từng đạo màn sáng bao phủ tứ phương, cách trở tất cả ánh mắt mọi người, ai cũng không thể nhìn thấy sự tình bên trong.

Hai người Huyết Vô Tuyệt cùng Chiến Vô Cực vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bên trong hồ dung nham, Huyết Vô Tuyệt đã nhiều lần kém chút xuất thủ.

- U Linh thực lực mặc dù không yếu, bên ngoài thậm chí có thể cùng Hồn Thú Bát Giai sơ kỳ chiến một trận, nhưng nơi này chung quy là biển dung nham, thực lực Phượng Vĩ Hỏa Điểu tăng lên mấy thành, thậm chí một hai lần, U Linh có thể là đối thủ sao?

- Nếu hắn dám xuất thủ, phải có cái gì để hắn ỷ vào đi, có lẽ sẽ sáng tạo kỳ tích cũng không chừng.

- Lần trước lấy tu vi Chiến Hoàng cảnh chém giết Bát Giai Hồn Thú hình như là Lãnh Tiếu Nhận đi, lúc ấy hắn chỉ là Chiến Hoàng sơ kỳ.

- Vậy coi như cái gì, hắn chém giết chỉ là một đầu Hồn Thú thụ thương mà thôi, hơn nữa còn là trúng độc, bằng không cũng sẽ không để cho hắn chiếm được tiện nghi.

Tu sĩ khác tự nói thầm, rất nhiều người vẫn không coi trọng thực lực Tiêu Phàm, nhưng có một số người vẫn như cũ đối với Tiêu Phàm ôm hi vọng.

Hô hô!

Đột nhiên, cột nước nham tương đầy trời vương vãi xuống, đám người vội vàng đóng chặt miệng, không chuyển mắt nhìn chằm chằm phía trên biển dung nham.

Bọn hắn đều muốn biết rõ rốt cuộc là Tiêu Phàm giết Phượng Vĩ Hỏa Điểu, hay là Phượng Vĩ Hỏa Điểu diệt sát Tiêu Phàm.

Mấy tức sau, tất cả nham tương đều rơi xuống hồ dung nham, cũng ngay một khắc này, tất cả mọi người đều mắt trợn tròn, hai người Chiến Vô Cực cùng Huyết Vô Tuyệt đều nhìn trợn mắt hốc mồm.

Tất cả bọn hắn đều nghĩ sai, Tiêu Phàm cũng không có giết chết Phượng Vĩ Hỏa Điểu, Phượng Vĩ Hỏa Điểu cũng không có không có giết Tiêu Phàm, chỉ thấy Tiêu Phàm giẫm ở trên lưng Phượng Vĩ Hỏa Điểu, rất hiển nhiên là Phượng Vĩ Hỏa Điểu thần phục Tiêu Phàm.

- Cái này?

Đám người hít một hơi lạnh. Khiến một đầu Bát Giai Hồn Thú thần phục, việc này so với giết nó còn gian nan hơn, Tiêu Phàm là một Chiến Hoàng cảnh trung kỳ vậy mà làm được!

Không chỉ bọn hắn, Tiêu Phàm cũng một mặt im lặng, hắn căn bản không nghĩ tới thần phục Phượng Vĩ Hỏa Điểu, mà là nó tự đến dưới chân hắn.

Lúc này, Phượng Vĩ Hỏa Điểu mang theo Tiêu Phàm rơi vào bên bờ, trong tay Tiêu Phàm còn đang nắm ba cây Phượng Vĩ Hỏa Vũ.

- Ngươi trở về đi.

Tiêu Phàm khoát tay một cái nói, hắn không muốn đem Phượng Vĩ Hỏa Điểu mang theo trên người. Đương nhiên, nếu như để cho Phượng Vĩ Hỏa Điểu thủ hộ bên Tiêu Thành, đó là không còn gì tốt hơn.

Chỉ là hiện tại hắn tham gia Sát Vương Thí Luyện, nhất thời là không có khả năng trở về, hơn nữa Tiêu gia có Mạc Thiên Nhai, trong thời gian ngắn cũng sẽ không làm ra cái gì ngoài ý muốn.

Nếu nơi này là Hồn Thú Sơn Mạch, về sau sẽ có cơ hội đem nó mang đi.

Phượng Vĩ Hỏa Điểu dùng đầu thân mật cọ cọ Tiêu Phàm, liền tựa như tiểu hài làm sai sự tình, đối với Tiêu Phàm cực kỳ không bỏ, cái này khiến những người khác hâm mộ không thôi.

Người khác muốn thần phục một đầu Bát Giai Hồn Thú cũng khó như lên trời, tiểu tử ngươi tốt rồi, lại còn không muốn?

- Trở về đi, về sau lại đến đón ngươi.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ một trận, sờ sờ đầu Phượng Vĩ Hỏa Điểu nói.

Phượng Vĩ Hỏa Điểu kêu nhỏ mấy tiếng, cuối cùng vẫn hướng về bên trong hồ dung nham bay vút đi.

- Nhiệm vụ của các ngươi cũng là Phượng Vĩ Hỏa Vũ?

Tiêu Phàm đi đến bên cạnh hai người Huyết Vô Tuyệt cùng Chiến Vô Cực nói.

Hai người gật đầu, bất quá lại không quá mức quan tâm, theo hai người, Phượng Vĩ Hỏa Vũ là Tiêu Phàm lấy được, bọn hắn không muốn bắt chước người khác.

- Mặc dù ta cũng xem như người Huyết Lâu, nhưng ta biết, dù cho các ngươi cũng sẽ không cần.

Tiêu Phàm tự nói, coi như bản thân hắn cũng sẽ không cần những người khác bố thí.

Chiến Vô Cực cùng Huyết Vô Tuyệt đều là người cao ngạo, làm sao có thể tiếp nhận Phượng Vĩ Hỏa Vũ đây.

Tiêu Phàm sở dĩ đem ba cây Phượng Vĩ Hỏa Vũ tất cả đều trảm xuống, cũng là vì bảo hộ Phượng Vĩ Hỏa Điểu mà thôi. Dù sao hắn có thể giết chết Phượng Vĩ Hỏa Điểu, Chiến Vô Cực và Huyết Vô Tuyệt nếu như toàn lực ứng phó thì làm sao không làm được đây.

Bây giờ ba cây Phượng Vĩ Hỏa Vũ bị hắn nhổ, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có sự tình khác, cho dù giết Phượng Vĩ Hỏa Điểu cũng vô dụng.

- Bất quá.

Tiêu Phàm ngừng lại, lại nói ra:

- Các ngươi là một trong mấy người mạnh nhất cùng tuổi một đời, ta hi vọng cùng hai người các ngươi đứng ở cùng một điểm xuất phát, như vậy ta mới có thể càng mạnh hơn.

Nói đến đây, vẻ mặt Tiêu Phàm nghiêm túc vô cùng, trịnh trọng đem hai cây Phượng Vĩ Hỏa Vũ đưa tới trước mặt hai người.

Mặc dù hắn đánh bại Phượng Vĩ Hỏa Điểu, nhưng Tiêu Phàm biết nếu như không phải thi triển lực lượng Vô Tận Chiến Hồn, hắn cũng không thể nào làm được.

Hắn vừa nãy không kiêng nể gì cả triệu hồi ra Vô Tận Chiến Hồn, nhưng ra bên ngoài hắn không dám trương dương như thế, tối đa cũng chỉ dám dẫn ra từng tia dư lực của Vô Tận Chiến Hồn mà thôi.

Bởi vì ảnh hưởng của Vô Tận Chiến Hồn quá lớn, một khi bị người khác nhận ra thì sẽ có không ít phiền phức.

Chiến Vô Cực cau mày một cái, hắn vẫn không muốn Phượng Vĩ Hỏa Vũ, bất quá hắn lại không muốn để cho nhiệm vụ này thất bại.

- Phượng Vĩ Hỏa Vũ, ta muốn, bất quá ta muốn lấy thực lực bản thân để cầm.

Chiến Vô Cực lắc đầu, một cỗ chiến ý cường đại bộc phát ra.

Huyết Vô Tuyệt do dự, cuối cùng đi đến bên người Tiêu Phàm lấy ra hai cây Phượng Vĩ Hỏa Vũ, hít sâu một cái nói:

- Vòng thứ ba, ta sẽ thắng ngươi.

- Ta cũng sẽ không thua.

Tiêu Phàm mỉm cười, lách mình liền hướng nơi xa thối lui, rất nhanh liền biến mất ở trong tầm mắt mọi người, nếu như đã hoàn thành nhiệm vụ, vậy hắn cũng không muốn lưu ở chỗ này.

- Sư huynh, cho ngươi.

Huyết Vô Tuyệt tiện tay ném ra một cái Phượng Vĩ Hỏa Vũ nói.

- Sư đệ, ngươi!

Chiến Vô Cực phẫn nộ nhìn Huyết Vô Tuyệt, cũng không có đi tiếp, hiển nhiên là không có ý định muốn.

- Trước đó đã nói, ngươi và ta mỗi người dựa vào thủ đoạn tranh đoạt đệ nhất, ngươi sẽ không từ bỏ như vậy chứ?

Huyết Vô Tuyệt cũng không tức giận, ngược lại nhẹ nhàng cười nói.

- Đây là bố thí!

Ngữ khí Chiến Vô Cực băng hàn nói.

- Nhưng ta không cảm thấy là bố thí.

Huyết Vô Tuyệt nhàn nhạt lắc đầu, nhìn thấy Chiến Vô Cực chuẩn bị nổi giận, vội vàng cười nói:

- Bởi vì ta hiện tại đã quyết định rời khỏi tranh đoạt Lâu Chủ Huyết Lâu tương lai.

- Ngươi rời khỏi?

Con ngươi Chiến Vô Cực bỗng nhiên co rụt lại, kinh hãi nhìn Huyết Vô Tuyệt. Hắn rất rõ cách làm người của Huyết Vô Tuyệt, hắn là không chịu thua, bây giờ lại rời khỏi, việc này khiến hắn tin tưởng như thế nào.

Hồi lâu, Chiến Vô Cực hít sâu một cái hỏi:

- Vì cái gì?

- Bởi vì, ta không bằng hắn.

Huyết Vô Tuyệt cười khổ một tiếng, mờ mịt nhìn về chân trời, chậm chạp nói.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.