Vô Thượng Sát Thần

Chương 757: Long Tiêu Chết



Toàn thân Long Tịch khẽ run rẩy một cái, nhưng rất nhanh liền khôi phục sự bình tĩnh, nhưng một cái run rẩy trong chớp nhoáng này, lại khiến trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy kinh dị.

Long Tịch này đối với đám Long Tiêu, có vẻ cũng không phải hờ hững như mặt ngoài.

Nhìn về nơi phát ra tiếng kêu, liền thấy Long Tiêu được Long Vũ cùng Long Thần đỡ đứng lên.

- Đại Ca, xin huynh ở lại, Long gia cần huynh.

Long Tiêu khẩn cầu.

Tiêu Phàm còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Long Tiêu, Long Tiêu vô cùng hăng hái hoạt bát, nhưng mới qua không bao lâu, Long Tiêu như biến thành một người khác.

Dáng vẻ tang thương, thay đổi rõ rệt, những ngày qua, tất cả mọi người đều phải đối mặt với quá nhiều việc, Long Tiêu cũng từ thiên tài biến thành bình thường.

Giờ phút này hắn đã không còn sự cao ngạo lúc còn là Đại Đế Tử Đại Long Đế Triều.

Long Tịch cũng không quay đầu lại, không ai thấy được vẻ mặt của hắn lúc này.

- Nhị Đệ, Cửu Muội, nhanh, mau cầu xin Đại Ca ở lại.

Long Tiêu nhìn hai người khẩn cầu.

Hai người Long Thần cùng Long Vũ có chút do dự, cũng không phải bọn họ không muốn giữ Long Tịch lại, mà là bọn họ có cảm giác lạ lẫm với Long Tịch, không biết xưng hô như thế nào, nhất là Long Vũ.

10 năm trước, Long Vũ cũng chỉ mới sáu bảy tuổi mà thôi, Long Thần lớn hơn một chút, nhưng cũng không đến 10 tuổi.

Chỉ có Long Tiêu vẫn luôn chạy theo sau lưng Long Tịch như một cái đuôi, lúc nhìn thấy Long Tịch, kỉ niệm thuở nhỏ lại ùa về.

- Đại Ca, xin huynh hãy ở lại.

Lúc này, Long Thần rốt cục mở miệng, hai chữ Đại Ca này, hắn đã từng gọi Long Tịch, cũng coi như là thuận miệng.

Long Vũ đứng bên cạnh mắt khẽ chớp, nàng thực sự không gọi được, trên mặt đều là vẻ vô tội, thấp giọng nói:

- Muội, muội thực sự không biết xưng hô như thế nào.

- Đại Ca, ta biết huynh có oán với Long gia, nhưng các trưởng lão trong gia tộc đều đã chết, oán hận cũng nên gạt bỏ đi, Đại Ca, huynh nếu không đồng ý ở lại, ta sẽ quỳ ở chỗ này đến chết thì thôi.

Long Tiêu rầm một tiếng quỳ xuống, khiến Long Thần cùng Long Vũ ở bên cạnh không biết phải làm sao.

Đã lớn như vậy, bọn họ chưa từng thấy Long Tiêu quỳ trước mặt ai, Long Tiêu trời sinh tính tình cao ngạo, cho dù trước mặt Phụ Hoàng Long Chấn Thiên cũng chưa từng khom lưng quỳ gối.

Nhưng mà hôm nay, Long Tiêu lại quỳ trước mặt Long Tịch, điều này sao có thể không khiến đám Long Vũ khiếp sợ.

Ngay cả Tiêu Phàm cũng vô cùng kinh ngạc, sau đó hai mắt khẽ híp một cái, thở dài một cái:

- Ai.

Vừa rồi Tiêu Phàm không nghiêm túc quan sát, quả thật không nhận ra, nhưng mà bây giờ hắn liếc mắt liền nhìn ra tình trạng cơ thể của Long Tiêu.

Chiến Hồn vỡ nát, Hồn lực đều tiêu tán không còn chút nào, cho dù là Tiêu Phàm hắn cũng không có cách nào cứu chữa.

Hơn nữa, trong thân thể Long Tiêu còn có một loại độc dược đáng sợ, đã xâm nhập vào kinh mạch, trừ phi Dược Thần tái thế, bằng không không ai cứu được hắn.

- Đại Ca, phụt ~

Long Tiêu thấy Long Tịch vẫn không quay người lại, còn muốn nói tiếp, nhưng còn chưa kịp mở miệng, trong miệng phun ra mấy ngụm máu đen.

- Nhị Đệ, đệ thế nào rồi?

Một đạo thân ảnh chợt lóe, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Long Tiêu đỡ lấy hắn, trừ Long Tịch ra còn có thể là ai?

- Đại Ca, huynh sao vậy?

Long Vũ cùng Long Thần cũng lo lắng hỏi.

Giờ phút này, Long Tiêu sắc mặt trắng bệch, trên làn da trắng xuất hiện những vết đen quỷ dị, cho dù là người bình thường cũng có thể nhìn ra, đây là dấu hiệu trúng độc.

- Ta, ta...

Long Tiêu muốn nói điều gì đó, nhưng cứ cảm giác như bị thứ gì đó bóp chặt cổ họng, căn bản nói không ra lời.

- Tiêu Phàm, nhanh, nhanh, mau cứu Đại Ca ta, van cầu ngươi mau cứu Đại Ca ta.

Long Vũ vô cùng nóng nảy, vội vàng nhìn về hướng Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm lắc đầu, hắn liếc mắt liền nhìn ra, Long Tiêu lúc này đã không thể cứu vãn.

- Tiêu Phàm, van cầu ngươi, ngươi đưa ra điều kiện gì, ta đều đồng ý.

Long Vũ chạy đến trước người Tiêu Phàm, ôm lấy cánh tay Tiêu Phàm, khóc hết nước mắt, trong mắt đều là sự cầu xin.

Tiêu Phàm vẻ mặt nghiêm túc, hít sâu một cái, đi đến bên người Long Tiêu, một cây kim châm bỗng nhiên cắm vào đỉnh đầu Long Tiêu, sau đó lại lấy ra hai cây kim châm cắm vào trong ngực hắn.

- Ta chỉ có thể làm đến mức đó, xin lỗi.

Tiêu Phàm liếc nhìn Long Tiêu, thở dài một hơi, sau đó lui sang một bên.

- Tiêu Phàm, tạ ơn.

Long Tiêu cảm kích nhìn Tiêu Phàm, người sắp chết, không còn bất cứ cừu hận nào, có chỉ là cảm kích, bởi vì Tiêu Phàm lại có thể giúp hắn tiếp tục nói chuyện, để lại di ngôn, điều này đã đủ rồi.

- Đại Ca.

Long Vũ cùng Long Thần thấy Long Tiêu lại có thể tiếp tục nói chuyện, vô cùng kích động.

- Các đệ nghe ta nói.

Long Tiêu níu chặt tay Long Thần, giống như đã dùng hết sức lực của bản thân:

- Tình trạng thân thể của ta bây giờ ta rất rõ ràng, ta đã không còn nhiều thời gian, ngay lúc đầu, Hoa Thiên Bảo đã phá nát Chiến Hồn của ta, cũng hạ một loại mãn tính độc dược vào người ta.

Nói đến đây, trên mặt Long Tiêu lộ ra vẻ cười khổ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân lại có kết cục như vậy.

- Không được, không thể như vậy được, nhất định có người có thể chữa khỏi cho huynh.

Long Vũ hét lên, con ngươi đỏ bừng nhìn về phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, độc đã xâm nhập vào kinh mạch, hơn nữa Chiến Hồn Hồn Lực hoàn toàn không có, Tiêu Phàm hắn phải chữa thế nào đây.

Đương nhiên, nếu như sớm hơn mấy ngày, Tiêu Phàm có thể đảm bảo giúp hắn giữ mạng, nhưng bây giờ, tinh khí thần của Long Tiêu đã tiêu tán, Tiêu Phàm không có cách nào cứu sống hắn.

- Nếu như Huyền Hoàng Cửu Châm tu luyện tới cảnh giới Nhất Châm Định Sinh Tử, có lẽ còn có hi vọng, đáng tiếc bây giờ ta mới chỉ tới cảnh giới Tam Châm.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, lộ ra vẻ khổ sở.

Đây chính là sự bất đắc dĩ của thầy thuốc, dù là tu sĩ Chiến Hoàng cảnh thì thế nào chứ, sinh mệnh vẫn yếu ớt như vậy.

- Đại Ca, Phụ Hoàng vẫn luôn nhắc đến huynh, cho dù nằm mơ đều gọi tên huynh, nếu như huynh có thể làm rạng danh dòng tộc, Phụ Hoàng ở dưới hoàng tuyền có biết, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Long Tiêu tay khác bắt lấy cánh tay Long Tịch nói, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã.

Long Thần mặt vô cùng bình tĩnh, hắn ngay từ lúc đầu đã không quan tâm đến vị trí Đại Long Đế Chủ, nếu như Long Tịch có thể đảm nhiệm chức Đại Long Đế Chủ, trở về làm người Long gia, có lẽ có thể giúp Long gia cường đại hơn, mình cũng vừa hay có thể về Thánh Thành tu luyện.

- Nhị Đệ, ta có thể đồng ý với đệ, chỉ cần Long Tịch ta còn sống một ngày, nhất định sẽ bảo vệ Long gia chu toàn.

Long Tịch cau mày một cái, lập tức lắc đầu nói:

- Nhưng vị trí Đại Long Đế Chủ, vẫn nên để Long Thần đảm nhiệm đi, đây là nguyện vọng của Long gia, cho dù phụ thân biết cũng sẽ vui vẻ.

- Ta?

Long Thần hình như có chút không muốn, nhưng rất nhanh liền kiên định lại.

Thấy Long Tịch cự tuyệt, Long Tiêu có chút bất đắc dĩ, sau đó lại nhìn về phía Long Thần nói:

- Nhị Đệ, ta biết đệ một lòng chỉ nghĩ đến việc tu luyện, nhưng đệ có thể trơ mắt nhìn Long gia tiêu vong sao? Có Đại Ca trợ giúp đệ, ta tin tưởng, đệ rất nhanh liền có thể chấn hưng Long gia, làm Đại Long ta lớn mạnh!

Long Tiêu giống như hồi quang phản chiếu, càng nói càng kích động, nhưng nháy mắt hô hấp trở lên gấp gáp hơn, nắm lấy tay Long Thần nói:

- Đồng ý với ta, đồng... đồng...

- Được, đệ đồng ý!

Nhìn thấy Long Tiêu thở không ra hơi, Long Thần nào dám do dự nữa, lập tức đồng ý.

- Nguyện vì Đại Long ta, đời đời phồn vinh!

Long Tiêu gần như dùng hơi thở cuối cùng để nói ra mấy chữ, liền bất tỉnh nhân sự.

Tiêu Phàm cùng Bàn Tử đứng ở đằng xa, nhìn một màn này, hai người nhìn nhau, trong lòng có chút khó chịu, trên mặt lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.