Vô Thượng Sát Thần

Chương 766: Thu Hoạch Tương Đố Khá



Bị đá ra?

Hỏa Hoàng cau mày một cái, ánh mắt lấp lóe, cả mặt đều là vẻ không tin nhìn Tiêu Phàm, giống như đang nói ngươi muốn mượn cớ, cũng nên tìm cái cớ nào hợp lý một chút.

- Ha ha, đây chính là đệ nhất thiên tài trong miệng đám người Đại Ly các ngươi, có vẻ như cũng chỉ như vậy mà thôi.

- Bị đá ra? Cũng kiếm một cái cớ hợp lý một chút, theo như ngươi nói, ta cũng bị đá ra, tất cả chúng ta đều bị đá ra, có cần để ngươi tham gia khảo hạch một lần nữa hay không.

- Ta cũng bị đá ra, nếu như cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ thành công thông qua khảo hạch.

Tiếng nói châm chọc, khinh thường trong nháy mắt như bao phủ Tiêu Phàm.

Cũng khó trách bọn họ không tin, qua nhiều năm như vậy, Nam Vực Đại Bỉ sơ tuyển đều là như thế, chưa bao giờ có người nói mình bị Chiến Hồn Điện đá ra.

Bởi vì đây chẳng qua là Huyễn Cảnh mà thôi, Huyễn Cảnh sao có thể đá người được đây?

Nghe được lời nói của đám người, Tiêu Phàm ngoảnh mặt làm ngơ, bất tri bất giác đi đến bên cạnh Kiếm Hoàng cùng Hỏa Hoàng, trong đầu hắn hồi tưởng lại hình ảnh mấy giây trước.

Lúc Tu La Kiếm, Phệ Hồn Huyết Tàm, U Linh Chiến Hồn điên cuồng thôn phệ trái tim huyết sắc, huyết sắc không gian liền bắt đầu bị phá thành mảnh nhỏ, sau đó chậm rãi biến thành hắc sắc.

Cũng ngay lúc đó, bên trong hắc ám đột nhiên ngưng tụ thành một bàn chân khổng lồ, Tiêu Phàm còn chưa kịp bóp nát bạch sắc ngọc phiến trong tay thì đã bị sức mạnh này đánh bay.

Khi hắn xuất hiện lần nữa, đã ở trên quảng trường, vết máu trên người hắn cũng là của trái tim huyết sắc kia, cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc bốn phía, Tiêu Phàm vội vàng đổi một bộ y phục mới.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm mở bàn tay ra, bạch sắc ngọc phiến vẫn còn nằm trong lòng bàn tay, suy nghĩ một chút, Tiêu Phàm vội vàng thu hồi bạch sắc ngọc phiến.

Một màn này, Kiếm Hoàng cùng Hỏa Hoàng vừa hay nhìn thấy, hai người nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Chẳng lẽ tiểu tử này thực sự là bị Chiến Hồn Điện đá ra?

Hỏa Hoàng nhìn về phía Kiếm Hoàng truyền âm nói.

Nếu như Tiêu Phàm tự mình lui ra ngoài, bạch sắc ngọc phiến trong tay hắn hẳn là bị bóp nát mới đúng, nhưng bạch sắc ngọc phiến trong tay Tiêu Phàm lại hoàn hảo không chút tổn hại, điều này ít nhất nói rõ, Tiêu Phàm không phải chủ động đi ra.

Như vậy cũng chỉ có một khả năng, Tiêu Phàm thực sự là bị Chiến Hồn Điện chủ động đá ra.

- Có lẽ đúng là như vậy, gia hỏa có thể đã làm chuyện gì đó trời đất không dung, đến Chiến Hồn Điện cũng không dung nạp nổi hắn.

Khóe miệng Kiếm Hoàng khẽ giật, hắn cũng tin tưởng lời nói của Tiêu Phàm.

- Vậy bàn chân khổng lồ màu đen kia là gì đây? Tại sao ta cảm giác từng nhìn thấy ở đâu đó.

Tiêu Phàm tất nhiên không biết Kiếm Hoàng cùng Hỏa Hoàng nghĩ gì, hắn cau mày, trong lòng trầm ngâm.

Một lúc sau, Tiêu Phàm bỗng nhiên run lên một cái, toàn thân cảm giác có chút rùng mình:

- Khí tức mà cái quỷ trảo phát ra trong Tu La Cổ Địa Huyết Lâu, không phải giống hệt khí tức bàn chân kia phát ra sao?

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm trong lòng cuộn sóng, hắn mặc dù không biết quỷ trảo kia là thứ gì, nhưng hắn biết Điện Chủ tiền nhiệm Tu La Điện chính là bị quỷ trảo kia giết chết.

Về một phương diện nào đó, cho dù là chủ nhân của quỷ trảo, hay là chủ nhân của bàn chân khổng lồ, đều là kẻ địch của hắn.

- Khó trách Điện Chủ tiền nhiệm Tu La Điện nhắc nhở ta cẩn thận hai điện khác, xem ra Chiến Hồn Điện này quả thật có khả năng là kẻ địch của Tu La Điện.

Trong lòng Tiêu Phàm thất kinh, cũng nhắc nhở bản thân về sau nhất định phải cẩn thận người Chiến Hồn Điện.

Lúc này, Tiêu Phàm chậm rãi thu hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía ảo ảnh Chiến Hồn Điện, thỉnh thoảng có người bay ra ngoài.

Trong những người này, Tiêu Phàm còn nhìn thấy một người quen, chính là Thất Dạ Cố Vũ Hề, Tiêu Phàm không ngờ tới, Cố Vũ Hề vậy mà cũng có thể kiên trì thời gian một nén nhang.

Cố Vũ Hề vững vàng rơi trên quảng trường, khi nàng nhìn thấy Tiêu Phàm đã đứng ở đó, trên mặt rốt cục hiển hiện vui vẻ.

Nàng bay lên, rơi xuống chỗ Tiêu Phàm cách đó không xa, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự kiên định nói:

- Tiêu Phàm, ta rốt cục thắng ngươi một lần.

Tiêu Phàm nhún nhún vai, vẻ mặt không quan tâm, hắn mặc dù không biết những người khác trải qua điều gì, nhưng những gì hắn trải qua, căn bản không liên quan gì đến khảo nghiệm Ý Chí, chủ yếu là khảo nghiệm thực lực của hắn.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là ý nghĩ của Tiêu Phàm mà thôi, bởi vì hắn không biết, người khác đều là vào Huyễn Cảnh, chỉ có mình hắn là chân thực thôi.

- Ngươi không muốn nói chút gì sao?

Cố Vũ Hề rất không cam lòng nói, từ khi rời khỏi Kiếm Vương Triều, Cố Vũ Hề cũng giống Tiêu Phàm, gia nhập Chiến Hồn Học Viện.

Nàng cố gắng tu luyện, rốt cục trở thành nhân vật nằm trên bảng Thiên Tài của Chiến Hồn Học Viện, nhưng Tiêu Phàm vẫn luôn đứng đầu trên Thiên Bảng chưa từng thay đổi.

Bởi vì Bàn Tử Nam Cung Tiêu Tiêu vẫn luôn xếp hạng thứ hai trên bảng Thiên Tài, toàn bộ Đại Ly Đế Triều, cũng chưa ai có thể rung chuyển vị trí của Nam Cung Tiêu Tiêu, huống chi là Tiêu Phàm còn mạnh hơn cả Nam Cung Tiêu Tiêu?

Bây giờ rốt cục thắng Tiêu Phàm một lần, Cố Vũ Hề trong lòng vô cùng sảng khoái, nhưng mà Tiêu Phàm lại không thèm để ý, điều này sao có thể khiến nàng dễ chịu đây?

- Chúc mừng.

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, từ khi Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cùng Đại Yến Vương Triều đánh một trận, Tiêu Phàm chưa từng coi Cố Vũ Hề là đối thủ, chỉ là mong muốn đơn phương của nàng mà thôi.

Với thực lực hiện tại của Tiêu Phàm, giết chết Cố Vũ Hề, cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay.

- Hừ.

Thấy Tiêu Phàm hờ hững lạnh lùng, Cố Vũ Hề hừ một tiếng, nghiến răng nói: - Đến Vô Song Thánh Thành, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi.

- Cố lên.

Tiêu Phàm gật đầu, giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như người lớn đang khích lệ một đứa bé vậy, Cố Vũ Hề thiếu chút nữa thì muốn bộc phát.

Đáng tiếc nàng nhất định sẽ thất vọng, Tiêu Phàm căn bản không để ý đến nàng, đi đến chỗ Hỏa Hoàng cùng Kiếm Hoàng, tâm thần liền chìm vào trong thân thể.

Bên trong Hồn Hải, quang mang huyết kim sắc hừng hực, chiếu sáng toàn bộ Hồn Hải, lấy Phệ Hồn Huyết Tàm làm trung tâm, dấy lên một trận dao động Hồn Lực to lớn.

- Bát Giai trung kỳ.

Trong lòng Tiêu Phàm vui vẻ, tu vi của Phệ Hồn Huyết Tàm tiến thêm một bước đối với hắn mà nói tuyệt đối là chuyện tốt, hắn lại nhiều thêm một con át chủ bài, cho dù là gặp phải cường giả Chiến Đế trung hậu kỳ, Tiêu Phàm cũng có thể dùng Phệ Hồn Huyết Tằm khống chế.

Sau đó, ánh mắt Tiêu Phàm lại dừng lại ở trên người U Linh Chiến Hồn, U Linh Chiến Hồn lơ lửng trong vòng xoáy Hồn Lực hắc sắc, toàn thân càng ngày càng u sâm, hắc ám.

Liếc mắt nhìn một cái, giống như tâm bị hút vào trong đó, quả thực là vô cùng quỷ dị.

- Không biết trái tim huyết sắc kia rốt cục là thứ gì, vậy mà lại ẩn chứa Hồn Lực dạt dào như vậy, không chỉ Hồn Lực của mình đến gần với Chiến Đế cảnh, Phệ Hồn Huyết Tằm cũng đột phá Bát Giai trung kỳ, hơn nữa U Linh Chiến Hồn cũng sắp tới Bát Phẩm đỉnh phong.

Trong lòng Tiêu Phàm chấn kinh.

- Đương nhiên, chủ yếu nhất là, sức mạnh của Bạch Thạch đã tới cấp độ đáng sợ, trước đó chỉ có thể giúp hai người đột phá Cửu Phẩm, nhưng hiện tại, đoán chừng không ít hơn năm người, đáng tiếc còn chưa thôn phệ được một phần mười trái tim huyết sắc kia.

Nói đến đây, Tiêu Phàm thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận, một trái tim vậy mà ẩn chứa Hồn Lực cùng năng lượng đáng sợ như thế, quá dọa người.

Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng nổi, nếu như đem trái tim kia toàn bộ thôn phệ luyện hóa, hắn sẽ đạt tới cảnh giới như thế nào, được những gì?

- Tiêu Phàm, tỉnh!

Đột nhiên, giọng nói của Hỏa Hoàng cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng từ từ mở hai mắt ra.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.