Vô Thượng Sát Thần

Chương 786: Toàn Bộ Xéo Đi



Tốc độ nam tử áo bào xanh chạy trốn khiến đám người kinh ngạc một trận, thật lâu chưa có lấy lại tinh thần.

- Xem ra xác thực không phải Đường Bất Tứ chân chính.

Bàn Tử khẽ cười một tiếng, mặc dù hắn không biết Đường Bất Tứ là ai, nhưng có thể danh chấn Thánh Thành, nghĩ đến không phải thế hệ bình thường.

Huống chi, nếu Đường Bất Tứ nổi danh như thế làm sao có thể ở chỗ này cùng một nhóm người bình thường huyên thuyên.

Nam tử trung niên căn bản không có một chút phong phạm, ngược lại giống một tên ăn uống chùa, nhìn thấy người khác liền như chuột chạy trốn, tại sao có thể là Đường Bất Tứ chân chính.

Nhưng Tiêu Phàm bọn hắn nghi hoặc là nam tử trung niên nhát gan như thế lại dám giả mạo Đường Bất Tứ danh chấn Thánh Thành, thật đúng là cần dũng khí rất lớn?

Đang lúc đám người thất thần, mấy đạo thân ảnh đi đến, liếc mắt quét toàn trường lầu hai, sau đó trực tiếp hướng về một bàn Tiêu Phàm bọn hắn đi tới.

Bọn Tiêu Phàm thần sắc bình tĩnh, nhìn mấy người đi tới, cầm đầu là một thiếu nữ mặc quần dài trắng, nửa người trên là phi phong áo lông chồn, yêu mị lại lộ ra mấy phần thanh thuần.

Tiêu Phàm liếc mắt liền nhận ra thiếu nữ này, chính là Công Tôn Oanh một trong ba người Công Tôn gia tộc lần trước tại Ly Hỏa Đế Đô gặp gỡ, một người thanh niên Công Tôn Lôi khác bị Tiêu Phàm một bàn tay đập bay, ký ức Công Tôn Oanh khẳng định đối với Tiêu Phàm vẫn còn mới mẻ.

- Sẽ không tình cờ như thế chứ.

Tiêu Phàm nhăn nhăn, trong lòng cảm giác nặng nề.

Đang lúc Tiêu Phàm nhìn lại, ánh mắt Công Tôn Oanh cũng vừa lúc trông lại, bốn mắt đối chọi, đôi mắt đẹp của Công Tôn Oanh lóe lên, sau đó lộ ra một tia nghiền ngẫm.

Ở sau lưng nàng là bốn thanh niên nam nữ ăn mặc hoa phục, ánh mắt nhìn về phía Công Tôn Oanh tràn ngập vẻ cung kính, trong đó ánh mắt ba thanh niên nam tử thỉnh thoảng đảo qua Công Tôn Oanh.

Đúng lúc này, lại một đạo thanh âm vang lên, Công Tôn Oanh cau mày một cái nhìn về phía sau lưng.

- Công Tôn tiểu thư, lần trước là ta sai, ngài đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân, xem ta thả một cái rắm đi.

Chỉ thấy nam tử trung niên trước đó chạy trốn, lộn nhào đi đến, quỳ trên mặt đất cầu khẩn nói.

Hắn mặt mũi bầm dập, thần sắc trắng bệch, khó coi tới cực điểm, hiển nhiên đã bị người khác đánh một trận.

Thần sắc Công Tôn Oanh lạnh lùng nhìn nam tử trung niên lạnh giọng nói:

- Lần trước là ngươi nói ngươi biết rõ Đường Bất Tứ hạ lạc, gạt ta 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, ngươi cho rằng chạy trốn tới Hạ Trọng Thiên thì ta sẽ không tìm được ngươi?

Nghe thấy Công Tôn Oanh nói, nam tử trung niên Đường Bất Tứ mặt xám như tro, vội vàng giải thích nói:

- Công Tôn tiểu thư, ta thực sự tên Đường Bất Tứ mà, ta không có lừa ngươi!

- Ngươi không phải Đường Bất Tứ!

Công Tôn Oanh mở trừng hai mắt, nam tử trung niên vội vàng đóng chặt miệng.

Nơi xa nghe được đối thoại của mấy người, khóe miệng có chút co lại, tên gia hỏa này thật đúng là tên Đường Bất Tứ à, vậy mà trùng tên với Thần Nhân Đường Bất Tứ trong truyền thuyết.

- Đương nhiên, thả ngươi cũng có thể.

Đột nhiên, Công Tôn Oanh lời nói xoay chuyển, còn nói thêm.

Đường Bất Tứ thần sắc kích động vô cùng, không chút do dự vỗ lồng ngực bảo đảm nói:

- Công Tôn tiểu thư mời nói, chỉ cần Đường Bất Tứ có thể làm được, dù là lên núi đao, xuống vạc dầu, cũng tuyệt không nói chữ ‘Không được’!

Thần sắc Công Tôn Oanh thập phần bình tĩnh, hắn tự nhiên không tin Đường Bất Tứ nói. Lừa gạt một lần, tự nhiên khó mà lừa gạt lần thứ hai, sắc mặt lạnh như băng nói:

- Ta biết ngươi cùng Thuận Phong Nhĩ Đường Bất Tứ có chút quan hệ, chỉ cần ngươi dẫn ta tìm ra Đường Bất Tứ, 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch lần trước ta chẳng những không đòi ngươi, hơn nữa còn cho ngươi 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, như thế nào?

Nghe được 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, con ngươi Đường Bất Tứ phát sáng, tựa như họ cha mẹ ruột hắn là gì đều quên.

- Như thế nào?

Công Tôn Oanh híp hai mắt, mỉm cười.

- Được, ta dẫn ngươi đi.

Đường Bất Tứ cắn răng nói, tựa như làm một quyết định rất lớn, sau đó đứng dậy, quay người liền chuẩn bị đi.

- Chờ đã, ta còn có chút việc cần hoàn thành.

Công Tôn Oanh gọi lại Đường Bất Tứ, sau đó quay người nhìn về phía Tiêu Phàm, trên mặt tiếu dung lộ ra mấy phần yêu mị.

- Đã lâu không gặp.

Công Tôn Oanh đi đến bên người Tiêu Phàm bọn hắn, tựa như nhìn thấy lão bằng hữu chào hỏi.

- Không bằng không gặp.

Sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, cũng không có bất kỳ sợ hãi gì, nếu như hắn sợ thì đã lặng lẽ rời đi.

Sở dĩ còn lưu ở chỗ này, Tiêu Phàm cũng muốn nhìn Công Tôn Oanh đến cùng muốn làm cái gì.

Không bằng không gặp? Công Tôn Oanh nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng băng lãnh, một tia sát khí từ trên người nàng lặng yên phát ra.

- Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện cùng ai không?

Không đợi Công Tôn Oanh mở miệng, một thanh niên nam tử mặc trường bào màu đen bên cạnh lập tức phẫn nộ quát.

- Ta cần biết ta đang cùng ai nói chuyện sao?

Sắc mặt Tiêu Phàm đạm nhiên quét hắc bào thanh niên, ánh mắt bên trong đều là không để ý.

- Hừ!

Hắc bào thanh niên hừ lạnh một tiếng, hắn như thế nào nghe không ra ý trong lời nói của Tiêu Phàm, cho dù biết thân phận Công Tôn Oanh, Tiêu Phàm cũng không sợ.

Chẳng lẽ thân phận tiểu tử này không đơn giản? Hắc bào thanh niên trong lòng cũng không khỏi hoài nghi.

Chẳng qua là khi hắn nhìn thấy trang phục Tiêu Phàm mấy người mặc trên người lại có chút bồn chồn, cuối cùng, khi con ngươi hắn rơi vào trên người Tiểu Kim cùng Tiểu Minh lại lóe qua vẻ khinh thường nồng đậm.

Hồn Thú tu sĩ Thánh Thành có kích cỡ như vậy, kích cỡ nhỏ như vậy cũng chỉ thực lực Tam Tứ Giai mà thôi.

Liền sủng vật cùng tọa kỵ đều chỉ có Tam Tứ Giai, vậy chủ nhân chúng nó lại có thể mạnh tới đâu.

Nghĩ vậy, lá gan hắc bào thanh niên lại lớn hơn rất nhiều, hắn căn bản không có suy nghĩ vì sao hắn nhìn không ra tu vi bọn Tiêu Phàm.

- Tiểu tử, ta muốn vị trí các ngươi.

Hắc bào thanh niên đột nhiên thập phần bá khí nói, tiện tay ném ra một mai Hồn Giới:

- Đây là 1 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, đủ cho các ngươi dùng cả một đời.

Bộ dáng kia tựa như Hoàng Đế sai ăn mày, khiến cho người ta vô cùng khó chịu, Quan Tiểu Thất, Bàn Tử, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh thiếu chút nữa thì bạo khởi.

Công Tôn Oanh cũng lộ ra vẻ băng lãnh, nàng tựa như rất tình nguyện cho Tiêu Phàm ăn thiệt thòi, trong lòng nghĩ thầm:

- Nếu như tam ca biết ngươi tới Thánh Thành, đoán chừng cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, hơn nửa năm, thậm chí ngay cả ta đều nhìn không ra tu vi, vừa vặn để Vương Mậu Giang thử một lần ranh giới cuối cùng của ngươi.

Vương Mậu Giang dĩ nhiên chính là thanh niên mặc áo đen, bằng chừng ấy tuổi liền đã là thực lực Chiến Hoàng đỉnh phong, ở đây cũng coi là một thiên tài.

Theo Công Tôn Oanh, Tiêu Phàm coi như lần trước có thể may mắn thắng Công Tôn Lôi, thời gian nửa năm đoán chừng cũng sẽ không mạnh hơn, Vương Mậu Giang cũng đủ để giết Tiêu Phàm.

Nếu như Vương Mậu Giang có thể giết Tiêu Phàm, đó là không thể tốt hơn, cho dù giết không được, nàng cũng chuẩn bị cho Công Tôn Lôi giết hắn.

Nhưng lúc này, Tiêu Phàm lại cười nhạt một tiếng, bưng một ly trà, khẽ nhấp một cái tựa như không nghe thấy Vương Mậu Giang nói.

- 1 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch còn chưa đủ? Vậy liền 2 vạn!

Vương Mậu Giang mặt coi thường nói, tiện tay hất lên, lại một mai Hồn Giới rơi trên bàn, thần sắc ngạo giận tới cực điểm.

Tựa như 2 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch hắn thấy chỉ là một đống rác, nhưng trong lòng Vương Mậu Giang cũng đang rỉ máu, bất quá so sánh với việc này, khiến hắn càng thêm phẫn nộ là Tiêu Phàm vẫn thờ ơ như cũ.

Dư quang liếc mắt quét Công Tôn Oanh, Vương Mậu Giang khẽ cắn môi, chuẩn bị lại ném ra một mai chứa 1 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch Hồn Giới.

Đột nhiên...

- Bang đương!

Tiêu Phàm đưa tay vung lên, một mai Hồn Giới xuất hiện ở trên mặt bàn, sắc mặt lạnh lùng nhìn Vương Mậu Giang cùng Công Tôn Oanh nói: - Nơi này có 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, toàn bộ xéo đi!

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.