Vô Thượng Sát Thần

Chương 790: Trảm Hồn Kiếm Vân Khê



Chiến Tông cảnh, nếu là ở trong Vương Triều cũng coi như là cường giả, nhưng nếu ở Vô Song Thánh Thành lại là tầng chót.

Đừng nói được người khác coi trọng, cho dù người khác giết hắn cũng đều ngại phiền phức, không cảm thấy chút hứng thú nào.

- Chỉ cần đem Tử Đan Tham cho ta, cái mạng này của ta sẽ là của Vô Nhai Thương Hội.

Một giọng nói kiên định lại thanh thúy vang lên, chỉ thấy thanh niên áo trắng mặt không đổi sắc nói ra.

Đối với tiếng nghị luận ở xung quanh, hắn ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản không đặt ở trong lòng.

Nghe được lời nói của thanh niên áo trắng, đám người lập tức cười ha hả, giống như nghe thấy một câu chuyện cười vậy.

- Một gốc Bát Phẩm Tử Đan Tham giá trị hơn mười vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, ngươi một cái Chiến Tông cảnh nho nhỏ đáng giá mấy phần? Nói một câu không dễ nghe, một khối Hạ Phẩm Hồn Thạch đều không đủ, lấy mạng ngươi để làm gì? Giá trị của ngươi sao có thể so sánh với một gốc Tử Đan Tham?

Có người cười nói.

- Tiểu tử, ngươi còn không đi thì đừng trách ta không khách khí!

Một chủ sự của Vô Nhai Thương Hội cũng không nhịn được nữa, tức giận nhìn thanh niên áo trắng.

Thanh niên áo trắng thần sắc liên tục thay đổi, trong con ngươi lộ ra một tia sát ý, nhưng chỉ trong vòng một cái nháy mắt, bởi vì hắn chỉ là Chiến Tông cảnh, trong mắt một đám tu sĩ Chiến Hoàng, thậm chí Chiến Đế cảnh thì tính là gì?

- Cho ta thời gian nửa năm, ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy, giá trị của ta không chỉ bằng một gốc Tử Đan Tham nhỏ nhoi này.

Thanh niên áo trắng mặt không biểu tình, giọng nói kiên định.

Tiêu Phàm gạt đám người ra, rốt cục tiến lên trước đám người, nghe được lời nói của thanh niên áo trắng, trong lòng hắn cảm giác có chút kinh hãi.

Thanh niên áo trắng này thật đúng là không phải tự tin bình thường, thời gian nửa năm, hắn muốn chứng minh giá trị của bản thân không thấp hơn một gốc Tử Đan Tham, trừ phi hắn có thể từ Chiến Tông cảnh đỉnh phong đột phá đến Tuyệt Thế Chiến Hoàng, thậm chí Chiến Đế.

Bằng không, giá trị của hắn không thể nào bằng một gốc Bát Phẩm Tử Đan Tham.

Chẳng qua khi Tiêu Phàm nhìn thấy thanh niên áo trắng kia, người khẽ run lên, trong lòng vô cùng chấn động.

- Vân Khê, sao thế, ngươi rốt cục đến Vô Nhai Thương Hội ăn xin rồi?

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, đám người ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một thanh niên mặc chiến bào màu trắng chậm rãi đi tới, trên mặt có chút.

- Mẹ nó, cuộc đời đúng là lắm ngẫu nhiên, vừa mới đụng phải một Công Tôn Oanh, ở chỗ này lại gặp Công Tôn Lôi!

Trong lòng Tiêu Phàm mắng một trận, thanh niên chiến bào màu trắng kia không phải người khác, chính là Công Tôn Lôi trước đó bị Tiêu Phàm một cái tát bay.

Nhưng mà ánh mắt của Công Tôn Lôi hiển nhiên không có rơi trên người Tiêu Phàm, hắn một mặt nghiền ngẫm nhìn cái người tên Vân Khê kia, tựa như rất thích xem cảnh Vân Khê bị người khác nhục mạ.

Lúc nhìn thấy Công Tôn Lôi, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh của Vân Khê rốt cục có một chút thay đổi, hắn nắm chặt nắm đấm run nhè nhẹ.

- Vân Khê ngươi không phải vô cùng cao ngạo sao? Lúc trước cho ngươi Tử Đan Tham ngươi không phải không muốn sao?

Công Tôn Lôi cười lạnh liên tục, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Vân Khê giãy dụa một chút, cuối cùng cắn răng nói:

- Công Tôn Lôi, cho ta mượn một gốc Tử Đan Tham, ta có thể đáp ứng ngươi làm ba chuyện.

- Oa, ta rất hưng phấn, chỉ cần một gốc Tử Đan Tham, Vân Khê liền nguyện ý thay ta làm ba chuyện đấy! Ta nhổ vào!

Công Tôn Lôi ra vẻ kinh ngạc, cười gằn nói:

- Ngươi vẫn cho là ngươi còn là Trảm Hồn Kiếm Vân Khê của Chiến Hồn Điện hay sao!

- Trảm Hồn Kiếm Vân Khê? Hắn là Trảm Hồn Kiếm Vân Khê kia? Vân Khê không phải Chiến Đế cảnh sao? Sao lại biến thành Chiến Tông cảnh đỉnh phong?

- Nghe nói thời gian trước đi ra ngoài rèn luyện, Chiến Hồn của hắn bị trọng thương, tu vi không ngừng thụt lùi, chỉ là thụt lùi cũng quá nhanh đi, có vẻ như vẫn chưa tới thời gian một tháng, liền biến thành như vậy.

- Xem ra không đến mấy ngày nữa liền biến thành một tên phế nhân, không biết hắn lấy tự tin từ đâu, trong thời gian nửa năm liền có thể đột phá Chiến Đế, đừng nói đột phá, cho dù khôi phục Chiến Hoàng cảnh đoán chừng cũng không dễ dàng.

- Chẳng lẽ hắn còn muốn dùng Bát Phẩm Tử Đan Tham để chữa trị Chiến Hồn, đúng là đang nằm mơ, trừ phi là Cửu Phẩm Luyện Dược Sư, đoán chừng không ai có khả năng chữa trị Chiến Hồn của hắn.

Đám người nghe được hai chữ Vân Khê, trong mắt đầu tiên là chấn động, sau đó lại bắt đầu khinh bỉ, rất hiển nhiên, phần lớn người ở đây đều từng nghe nói tên Trảm Hồn Kiếm Vân Khê.

Tiêu Phàm khẽ thở dài, đây chính là sự bi thương của tu sĩ, cho dù ngươi phong hoa tuyệt đại, không ai bì nổi, một khi mất đi tu vi thì cũng chẳng còn là gì.

Bằng nhãn lực của Tiêu Phàm, tất nhiên liếc mắt liền nhìn ra vấn đề của Vân Khê, Tử Đan Tham là không thể nào chữa trị Chiến Hồn của hắn, Tiêu Phàm hiếu kỳ là, vì sao Vân Khê thà rằng để Công Tôn Lôi lăng nhục, cũng phải có được một gốc Tử Đan Tham.

- Vân Khê, nể mặt tình nghĩa ngày xưa, ta cho ngươi một cơ hội để ngươi lấy Tử Đan Tham!

Công Tôn Lôi thay đổi giọng điệu, giọng điệu tùy ý vang vọng trong không trung.

- Cơ hội gì?

Vân Khê sầm mặt, mặc dù biết Công Tôn Lôi sẽ không để cho hắn dễ dàng lấy được Tử Đan Tham, nhưng hắn vẫn không chút do dự hỏi.

Công Tôn Lôi nghe vậy, nhe răng cười một tiếng, giống như âm mưu đạt được, đột nhiên mở đùi ra, chỉ vào háng, cười nói:

- Chỉ cần ngươi bò qua chỗ này, ta liền đưa cho ngươi một gốc Tử Đan Tham, như thế nào?

Đám người nghe vậy, không ít người lộ ra dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác, cũng có người có chút không đành lòng, dù sao, giết người đầu không chạm đất, có nhất thiết phải vũ nhục người khác như vậy sao?

Sắc mặt Vân Khê tái nhợt, nhưng là ánh mắt lại thay đổi mấy lần, trở nên cực kỳ kiên định.

- Vân Khê, chẳng lẽ ngươi muốn chống mắt nhìn Bạch Bạch muội muội của ngươi chết đi? Một gốc Tử Đan Tham có thể duy trì thêm một năm sinh mệnh của Bạch Bạch đấy.

Công Tôn Lôi giống như sợ Vân Khê không đồng ý, lại vội vàng nói.

Đám người vô cùng phẫn nộ, nhưng lại ngại thân phận của Công Tôn Lôi, lại không dám chống lại hắn, dù sao Công Tôn gia tộc cũng là đại gia tộc ở Thượng Trọng Thiên.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khê, giống như đang chờ đợi hắn đưa ra quyết định vậy.

Vân Khê ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau nắm đấm nắm chặt từ từ buông ra, thân thể từ từ cúi xuống, quỳ một chân trên đất, hiển nhiên là chuẩn bị chui qua dưới háng Công Tôn Lôi.

- Vì muội muội mình, có thể vứt bỏ tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của bản thân, quỳ xuống trước mặt người khác, người có tình có nghĩa như vậy, ở Chiến Hồn Đại Lục này còn có mấy người?

Trong lòng Tiêu Phàm cũng đang phân vân.

Hắn phân vân rốt cuộc cứu hay không cứu, ngay lúc đó, trong đầu hắn cũng hiện lên muội muội mà hắn chưa từng gặp mặt.

Cứu, thì sẽ đắc tội với Công Tôn Lôi, không cứu, Tiêu Phàm không muốn nhìn thấy một thiên tài chân chính phải hạ mình.

- Dù sao Công Tôn Oanh cũng đã biết mình đi tới Thánh Thành, Công Tôn Lôi khẳng định sớm muộn cũng sẽ biết, một khi hắn biết rõ mình tới, cũng sẽ không bỏ qua cho mình, đắc tội với hắn hay không kì thật cũng không quan trọng.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, mị mị hai mắt, trong lòng đã đưa ra một quyết định.

Cách đó không xa, Vân Khê quỳ một chân trên đất, một cái chân khác cũng chuẩn bị quỳ xuống, hai mắt hắn đỏ bừng, đời này, Vân Khê hắn còn chưa từng phải quỳ trước mặt bất kì người nào, đây là lần đầu tiên.

Nhưng vì cứu muội muội của hắn, Vân Khê bất đắc dĩ, chỉ có thể vứt bỏ tất cả tôn nghiêm cùng kiêu ngạo, tiếp nhận sự sỉ nhục này.

- Không biết một gốc Tử Đan Tham giá trị bao nhiêu?

Thấy một đầu gối khác của Vân Khê chuẩn bị chạm đất, một giọng nói lãnh đạm vang lên.

Người nói chuyện không phải người khác, chính là Tiêu Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.