Trong sơn cốc, linh khí trời đất điên cuồng tràn vào trong Cửu Phẩm Chiến Hồn Tiệt Hồn Kiếm của Vân Khê. Hồn Thạch Tiêu Phàm phóng ra tất cả đều nổ tung, Hồn Lực cuồn cuộn bị Tiệt Hồn Kiếm hấp thu, hóa thành một đống bột mịn.
Tiệt Hồn Kiếm quang mang hừng hực, cũng ngày càng ngưng tụ, tựa như một chuôi thần binh lợi khí chân chính đang sinh ra, quả thực là hết sức kỳ lạ.
Tiêu Phàm cau mày, thỉnh thoảng đảo qua bốn phía, hộ pháp cho Vân Khê.
Trong lòng hắn còn một vấn đề băn khoăn, chính là Chiến Hồn rốt cuộc là sinh ra thế nào?
Vì sao có người có thể thức tỉnh hai Chiến Hồn, mà có người chỉ có thể thức tỉnh một cái. Nếu là lúc trước, Tiêu Phàm có lẽ sẽ cho rằng đây là do thiên phú giữa các tu sĩ khác nhau.
Nhưng mà hiện tại Tiêu Phàm lại không nghĩ như vậy. Lần trước tiến vào trong không gian tối tăm kia, Tiêu Phàm nhìn thấy Hồn Văn lít nha lít nhít, có lẽ có quan hệ tới Chiến Hồn của tu sĩ.
Thậm chí, Tiêu Phàm đang nghĩ, phải chăng mỗi tu sĩ thức tỉnh Chiến Hồn đều là bị truyền tống vào một khoảng không gian kỳ lạ mới có thể thức tỉnh Chiến Hồn?
- Thôi, chờ ta đạt tới trình độ nhất định, tự nhiên sẽ biết.
Nghĩ không ra, Tiêu Phàm dứt khoát không nghĩ nữa, nghiêm túc thay Vân Khê hộ pháp.
Cũng may bây giờ là cuối thu, Bàn Long Sơn Mạch này ít ai lui tới, có rất ít người nhìn thấy dị thường nơi đây.
Sau khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ, bốn phía rốt cục khôi phục lại yên tĩnh, Tiệt Hồn Kiếm Chiến Hồn đỉnh đầu Vân Khê tản mát ra một loại khí tức chấn nhiếp nhân tâm.
Oanh!
Ngay lúc đó, một tiếng nổ vang ngập trời như sấm sét từ trong cơ thể Vân Khê truyền ra, làm người ta đau màng nhĩ. Ngay sau đó, Tiêu Phàm cảm nhận được một cỗ uy áp tuyệt thế sắc bén.
- Chiến Đế cảnh, Kiếm Đạo Ý Chí!
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, cũng chấn kinh vì thực lực Vân Khê. Người này không hổ là nhân vật thiên tài Vô Song Thánh Thành, vậy mà ngay cả hắn cũng cảm nhận được một tia nguy hiểm.
Quang mang Tiệt Hồn Kiếm trong nháy mắt thu lại, sơn cốc khôi phục vẻ yên tĩnh, Vân Phán Nhi đi tới cách đó không xa, vui vẻ nói: - Chúc mừng ca ca.
Vân Khê đi tới gần, nhàn nhạt gật đầu. Đột nhiên, hai đầu gối Vân Khê mềm nhũn, quỳ xuống hướng về Tiêu Phàm, cúi đầu nói: - Đa tạ ơn Công Tử cứu sống.
- Ngươi không cần cám ơn ta, nếu đổi lại là một Luyện Dược Sư khác, cũng có thể nhìn ra vấn đề của ngươi.
Tiêu Phàm vội vàng đỡ Vân Khê dậy. Hắn không lừa gạt Vân Khê, Chiến Hồn Tiệt Hồn Kiếm vốn là cần một Chiến Hồn khác mới có thể thức tỉnh, đổi lại là một Luyện Dược Sư khác cũng có thể giúp hắn.
Chỉ là, có thể làm được dễ dàng thoải mái như Tiêu Phàm, thì khả năng không có mấy người.
- Cái mạng này của Vân Khê, sau này sẽ là của công tử. Công tử nếu không chứa chấp, Vân Khê quỳ ở đây không dậy!
Vân Khê quả thực là quỳ trên mặt đất, cũng không ngẩng đầu lên.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ một hồi, đành phải chuyển ánh mắt cầu cứu về hướng Vân Phán Nhi. Nhưng mà, vượt quá Tiêu Phàm dự liệu, Vân Phán Nhi chẳng những không có khuyên can, ngược lại còn nói:
- Tiêu đại ca, ca ca ta tính tình như vậy. Ngươi là người đầu tiên mà Phán Nhi thấy ca ca tin phục, ngươi đáp ứng huynh ấy đi.
Mình thật sự làm cho Vân Khê tin phục sao? Trong lòng Tiêu Phàm rất rõ ràng, Vân Khê chỉ là tin phục thân phận Luyện Dược Sư của Tiêu Phàm, chứ chưa thừa nhận Tiêu Phàm.
Hoặc có thể nói, Vân Khê chỉ muốn để Tiêu Phàm toàn tâm toàn lực ra tay cứu chữa Vân Phán Nhi mà thôi. Đương nhiên, với tính cách của Vân Khê, cũng coi như là đã tán dương Tiêu Phàm rồi.
- Được, Tiêu mỗ liền nhận người huynh đệ này.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói, hắn nghĩ đến rất nhiều thứ, có thổ dân Vô Song Thánh Thành như Vân Khê ở đây, hắn sẽ thuận tiện thêm rất nhiều.
- Đa tạ công tử.
Vẻ mặt Vân Khê vui vẻ, hắn thấy, Tiêu Phàm nhất định sẽ toàn lực cứu chữa cho Vân Phán Nhi.
Tiêu Phàm mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn chân trời, màn đêm che khuất bầu trời, trên trời ánh sao lấp lánh, khắp nơi im ắng, hiển nhiên đã là đêm khuya, lại nói:
- Thời gian không còn sớm, ta phải trở về.
- Công Tử, Vô Song Thánh Thành này ta rất quen thuộc, ta đưa ngươi về.
Vân Khê vội vàng nói, hắn khôi phục Chiến Đế cảnh, lộ ra khí thế oai phong.
- Cũng được.
Tiêu Phàm ngẫm lại, gật đầu nói, lập tức đạp không mà lên. Vân Khê mang theo Vân Phán Nhi vội vàng đuổi theo, hướng đến vị trí Chiến Hồn Điện.
Chỗ ở tu sĩ Đại Ly Đế Triều trong Chiến Hồn Điện, đám người Bàn Tử, Quan Tiểu Thất chờ đợi rất lâu, vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Phàm, trong lòng không khỏi có chút bận tâm.
- Nhị Ca, ta cảm giác Tam Ca gần đây tâm sự nặng nề, huynh ấy có chuyện gì không?
Quan Tiểu Thất nhìn Bàn Tử hỏi.
Trong lòng Bàn Tử hơi trầm xuống, hít sâu một hơi lắc lắc đầu nói:
- Có lẽ không có chuyện gì, Lão Tam làm việc so với ngươi và ta đều chu đáo hơn nhiều. Huống chi ta cũng nhìn không thấu hắn, những người khác muốn giết hắn cũng không phải chuyện đơn giản.
Mặc dù nói như vậy, nhưng tảng đá lớn trong lòng Bàn Tử vẫn không buông xuống, dù sao, nơi này chính là Vô Song Thánh Thành, có nhiều tu sĩ có thể uy hiếp được tính mạng Tiêu Phàm.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, Bàn Tử biết rõ Tiêu Phàm đến Vô Song Thánh Thành là vì cái gì. Bàn Tử dù sao cũng là Đế Tử Đại Ly Đế Triều, hắn biết rõ thân phận Tiểu Ma Nữ. Nếu như bây giờ Tiêu Phàm đi tìm Tiểu Ma Nữ, tám chín phần sẽ là con đường chết.
- Tiêu Phàm, ngươi cút ra đây!
Đột nhiên, một tiếng gầm lên từ ngoài viện truyền đến, Hồn Lực ba động đáng sợ quét sạch bốn phương tám hướng, sát khí bao phủ cả tòa tiểu viện.
Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất đang lúc thất thần, trong nháy mắt liền tỉnh táo, sầm mặt lại, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh xuất hiện, mới thoáng cái, tu sĩ Đại Ly đồng loạt xuất hiện ở bốn phía.
- Ầm!
Không đợi bọn Bàn Tử đi ra khỏi tiểu viện, cửa sân đã bị một đao bá đạo chém tới, hóa thành vô số mảnh gỗ vụn phiêu tán trên không trung. Tốc độ đao khí không giảm, xông thẳng đến bọn Bàn Tử.
- Hừ!
Bàn Tử hừ lạnh một tiếng, đưa tay đánh ra một chưởng, Hồn Lực ngưng tụ thành một đạo chưởng cương to lớn quét ngang ra, đao khí nổ tung lên, bốn phía dâng lên một trận Hồn Lực phong bạo đáng sợ.
Đám người Bàn Tử sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vị trí cửa sân, mấy thân ảnh rơi vào tầm mắt bọn hắn, cầm đầu là một thanh niên mặc chiến bào màu xanh lam.
Thanh niên dáng người khôi ngô, mái tóc dài đen bay múa tại hư không, mắt dưới lông mày rất sáng, mặt như ngọc quan, sống mũi cao, tư thế hiên ngang, bá khí phi phàm.
- Tiêu Phàm, lăn ra đây nhận cái chết!
Thanh âm lạnh lẽo từ trong miệng thanh niên chiến bào màu xanh lam thốt ra, sát khí trùng thiên, nhiệt độ trong sân hạ thấp mấy độ.
- Lôi Thương Hải, ngươi là cái thá gì, còn dám tới đây diễu võ giương oai?
Quan Tiểu Thất căm tức nhìn thanh niên chiến bào màu xanh lam nói, sát khí tản ra.
Hắn liếc mắt liền nhận ra Lôi Thương Hải. Lần trước trên Phi Độ Chiến Thuyền, Lôi Thương Hải từng giao thủ với Tiêu Phàm, lúc trước không chiếm được ưu thế nào, không nghĩ tới bây giờ hắn lại tìm tới cửa.
- Ồn ào!
Lôi Thương Hải quát lạnh một tiếng, lách mình đánh một chưởng hướng về Quan Tiểu Thất, quanh thân hắn lóe ra Lôi Điện bạch sắc, lốp bốp rung động, thanh thế kinh người.
- Cút!
Bàn Tử tiến lên một bước, ngăn khuất trước người Quan Tiểu Thất, gầm thét một tiếng, hư không mãnh liệt run rẩy một cái, trong miệng Bàn Tử thốt ra một tia chớp màu trắng, nhào về phía Lôi Thương Hải.
Oanh một tiếng, chưởng cương của Lôi Thương Hải cùng tia chớp màu trắng đâm vào cùng một chỗ. Lôi Thương Hải lui ra phía sau mấy bước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bàn Tử, trầm giọng nói:
Nghe Bàn Tử tự giới thiệu, trong lòng Lôi Thương Hải cảm giác nặng nề. Hắn tất nhiên biết rõ Nam Cung Tiêu Tiêu là ai, đây chính là truyền kỳ của Đại Ly Đế Triều.
Có điều hắn không mảy may sợ hãi, lạnh lùng nhìn đám Bàn Tử, bộ dáng cao cao tại thượng, lạnh giọng nói:
- Chỉ cần các ngươi giao Tiêu Phàm ra, ta tha chết cho các ngươi!