Vô Thượng Sát Thần

Chương 802: Tiêu Phàm Xuất Thủ



- Nhị Ca cẩn thận!

Bên ngoài sân Quan Tiểu Thất kêu lên sợ hãi, Liệt Nhật Cung xuất hiện ở trong tay, trong nháy mắt kéo thành hình cung, một cây Hồn Lực Chi Tiễn bắn ra.

Một tiễn này, cơ hồ dùng hết toàn lực của Quan Tiểu Thất, hắn không biết có thể cứu được Bàn Tử hay không, trong lòng vừa sợ vừa giận.

- Hèn hạ!

Tu sĩ khác vây xem cũng xem thường nhìn chủ nhân của đạo tia chớp kia, không phải ai khác, chính là Lôi Thương Hải trước đó kém chút bị Bàn Tử giết.

- Chết đi!

Thanh âm điên cuồng gào thét vang lên tại hư không, chỉ thấy Lôi Thương Hải máu me khắp người cầm trong tay trường đao, đâm về sau tim Bàn Tử, còn cách chưa đến một trượng, đối với Chiến Đế cảnh mà nói không đáng kể chút nào.

Lôi Thương Hải cùng mọi người bốn phía tựa như đã tưởng tượng ra cảnh Bàn Tử bị một đao giết chết, trừ phi tu sĩ Chiến Đế hậu kỳ trở lên xuất thủ, bằng không Bàn Tử hẳn phải chết không nghi ngờ.

Mặc dù Lôi Thương Hải đã cảm nhận được một đạo Sát Thế lăng lệ đang tới gần mình, nhưng hắn vẫn bất vi sở động. Bởi vì chỉ có giết chết Bàn Tử, hắn mới có thể lấy lại danh tiếng cho bản thân, mới được Lôi gia coi trọng.

Oanh long long!

Đột nhiên, hư không bỗng nhiên run rẩy một cái, chỉ thấy chỗ Bàn Tử cùng Lôi Thương Hải, một ngón tay kim sắc to lớn xuất hiện từ trong hư vô.

Ngay sau đó một cỗ uy thế đáng sợ trấn áp xuống, hư không giống như đứng im, bộ mặt Bàn Tử cùng Lôi Thương Hải vặn vẹo một hồi, căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào.

Trường đao trong tay Lôi Thương Hải còn cách sau lưng Bàn Tử một tấc liền dừng lại, mặc cho hắn liều mạng thế nào, trường đao cũng không không tiến thêm một chút.

Rõ ràng chỉ là khoảng cách một tấc, lại giống như Chỉ Xích Thiên Nhai!

- Có người âm thầm muốn đánh giết bọn hắn?

Đám người cũng đều bị Cự Chỉ Kim Sắc kia chấn kinh, một ngón tay mà thôi, vậy mà đáng sợ như thế, cái này là chiến kỹ gì?

- Tù Hồn Chỉ thất truyền ngàn năm!

Lôi Hạo nhìn Cự Chỉ Kim Sắc, con ngươi mãnh liệt co vào. Hắn may mắn đọc qua giới thiệu liên quan tới Tù Hồn Chỉ trên một bản thư tịch, cho nên liền nhận ngay ra.

Nhưng cũng chính bởi vì như thế, Lôi Hạo mới khiếp sợ như vậy. Tù Hồn Chỉ thất truyền ngàn năm vậy mà lại hiện ra trên thế gian, nếu như có được chiến kỹ này, thực lực bản thân sẽ mạnh hơn mấy phần?

Đột nhiên, Cự Chỉ Kim Sắc trấn áp xuống phía dưới. Một tiễn của Quan Tiểu Thất trong nháy mắt vỡ nát, sắc mặt Quan Tiểu Thất trong nháy mắt trắng bệch, tiễn này của hắn vốn dĩ còn muốn giải cứu Bàn Tử, nhưng mà bây giờ lại thất bại.

Bàn Tử đồng thời cũng bị một cỗ lực lượng đáng sợ đánh bay, lục phủ ngũ tạng bốc lên không thôi, nhưng Lôi Thương Hải không có vận khí tốt như vậy.

Cự Chỉ Kim Sắc không chút do dự trấn xuống, Chiến Hồn trong cơ thể hắn căn bản không thể động đậy, giống như bị một tay nắm lấy, chỉ cần hơi dùng chút sức, liền có thể bóp nát.

- Đừnggg ~

Lôi Thương Hải thê lương gào thét, nhưng mà Cự Chỉ Kim Sắc căn bản bất vi sở động, thanh âm hắn trong nháy mắt bị tiếng ầm ầm bao phủ.

Ngay lúc đó, xương cốt trong cơ thể hắn đứt thành từng khúc, lục phủ ngũ tạng toàn bộ bị phá hỏng, cả người như một bãi bùn nhão ngã xuống mặt đất.

Cự Chỉ Kim Sắc oanh rơi vào mặt đất, mặt đất mãnh liệt rung động, một cái hố sâu to lớn xuất hiện, vết nứt lít nha lít nhít tràn ra bốn phương tám hướng, cát đá bốn phía bay loạn xạ, bụi bặm giăng đầy.

- Đây là?

Đám người bị cảnh tượng trước mắt trấn áp đến trợn mắt há mồm, si ngốc nhìn qua nơi xa, không biết phát sinh chuyện gì.

Nếu như có ai chân chính biết rõ một kích này khủng bố thế nào, cũng chỉ có Bàn Tử, hắn cách đó gần nhất, biết rõ một kích vừa rồi thật đáng sợ.

Áp lực mênh mông kia ép hắn có chút không thở nổi, lại càng không cần phải nói những người khác. Một kích này, dù là cường giả Chiến Đế trung kỳ, đoán chừng cũng chỉ có thể hóa thành thịt nát.

Lôi Thương Hải chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ chết ở chỗ này, hắn vốn là một trong tam đại cường giả thế hệ trẻ tuổi của Nam Vực Cửu Đại Đế Triều đó.

- Hồng hộc!

Lại một thân ảnh lóe qua, chỉ thấy Lôi Hạo cầm trong tay Kim Luân lần nữa đánh tới hướng Bàn Tử, hắn thừa dịp Bàn Tử không sẵn sàng, muốn giết hắn để hắn trở tay không kịp.

Bang!

Cũng đúng lúc này, một đạo hắc ảnh lóe qua, trong nháy mắt ngăn trước người Bàn Tử. Đó là một thanh niên mặc áo đen, cầm trong tay một chuôi trường kiếm đè vào trên Kim Luân, sát khí đáng sợ từ trên người hắn bộc phát, con ngươi đen kịt lạnh lẽo, vô tình, mái tóc màu đen bay bay trong gió.

- Lão Tam!

Bàn Tử nhìn thấy thân ảnh áo đen này, kích động kêu lên.

Người tới ngoài Tiêu Phàm ra, còn có thể là ai!

Dưới sự hướng dẫn của Vân Khê, Tiêu Phàm rất nhanh chạy về Chiến Hồn Điện, vừa vặn nhìn thấy cảnh Lôi Thương Hải đánh lén Bàn Tử, lập tức sát khí bạo phát, không chút do dự thi triển ra Tù Hồn Chỉ.

Tù Hồn Chỉ, đúng là một trong hai loại chiến kỹ trước đó hắn tuyển chọn từ trong Tu La Truyền Thừa, một loại khác là Thiên Lý Đằng Quang Thuật.

Với thực lực bây giờ của hắn, thi triển ra Bát Phẩm Chiến Kỹ Tù Hồn Chỉ, diệt sát Lôi Thương Hải tất nhiên có thể chiếm thượng phong.

Thậm chí, Tiêu Phàm chưa bao giờ đem cái gọi là một trong tam đại cường giả để vào mắt, bằng không trước đó hắn cũng sẽ phải kiêng dè không chém giết Lôi Thương Lan.

Có điều hắn không nghĩ tới, Lôi Thương Hải huynh trưởng Lôi Thương Lan vậy mà lúc này lại tìm mình báo thù.

- Tam Ca!

Quan Tiểu Thất nơi xa nhìn thấy Tiêu Phàm, không còn chút e dè nào nữa, lách mình xuất hiện ở bên người Bàn Tử, nhìn Bàn Tử vết thương chồng chất hỏi: - Nhị Ca, không sao chứ.

Bàn Tử nhe răng cười nhìn Lôi Hạo, lắc lắc đầu nói:

- Hắn còn không sao thì ta có thể làm sao được chứ?

- Hô hô!

Lại có hai thân ảnh rơi xuống cách Tiêu Phàm không xa. Đám người Bàn Tử trong nháy mắt đề phòng nhìn xem người vừa tới. Tiêu Phàm nói: - Không sao, người phe mình.

Người tới là Vân Khê cùng Vân Phán Nhi. Trong lòng Vân Khê vẫn cực kỳ không được bình tĩnh. Mặc dù hắn vì Vân Phán Nhi mà hứa hẹn thần phục Tiêu Phàm, nhưng trong lòng vẫn có chút không phục.

Dù là Tiêu Phàm trước đó độc chết mấy cường giả Chiến Đế cảnh, hắn cũng chỉ coi Tiêu Phàm là thành một Luyện Dược Sư lợi hại.

Nhưng mà hiện tại, Vân Khê phát hiện bản thân đã sai, hơn nữa sai rất trầm trọng. Một người cách mấy trăm trượng có thể một chưởng đánh giết Chiến Đế thì sao có thể là cấp bậc bình thường?

Up áp của một chưởng kia, cũng hoàn toàn chấn vỡ điểm tự ái trong lòng Vân Khê, hắn biết rõ Tiêu Phàm cũng không phải là vì thực lực của hắn mới xuất thủ cứu hắn, bởi vì cái này căn bản không cần thiết.

Với thực lực Tiêu Phàm, căn bản không cần thiết lợi dụng hắn cái gì, cũng như Tiêu Phàm trước đó nói, sở dĩ Tiêu Phàm cứu Vân Khê hắn, là bởi vì Tiêu Phàm nhìn hắn thuận mắt, cũng chỉ có vậy mà thôi!

Chẳng biết tại sao, trong lòng Vân Khê thấy vô cùng may mắn vì mình gặp được Tiêu Phàm, chẳng những cứu bản thân, hơn nữa hy vọng cuối cùng cứu muội muội Vân Phán Nhi của hắn cũng ký thác lên trên người Tiêu Phàm.

- Vân Khê? Ngươi khôi phục thực lực?

Lôi Hạo thân hình lóe lên, lui ra mấy trượng, nhìn Vân Khê, hơi cau mày một cái.

- May mắn thôi.

Vân Khê cười nhạt một tiếng, dù đối mặt với Lôi Hạo, hắn cũng không mảy may e ngại, ngược lại rất bình tĩnh, khôi phục lại sự tự tin trong quá khứ.

Lôi Hạo thu hồi ánh mắt, thần sắc lạnh lẽo nhìn Tiêu Phàm, lạnh giọng nói:

- Ngươi là ai?

- Một kẻ chỉ biết đánh lén, nhận không ra ai, không xứng được biết tên ta.

Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lùng, nhìn chăm chú Lôi Hạo, từng bước một đi đến phía Lôi Hạo.

- Không xứng biết tên ngươi?

Lôi Hạo cau mày một cái. Hắn cũng là một kẻ ngang ngược càn rỡ, nhưng mà hôm nay lại nhìn thấy một kẻ còn cuồng vọng hơn mình, điều này khiến hắn làm sao dễ chịu?

- Ngươi đã không nói, vậy cũng không tất phải biết, dù sao cũng chỉ là một người sắp chết mà thôi.

Lôi Hạo lười nhác không muốn phí lời cùng Tiêu Phàm, một cỗ ý chí lực lượng đáng sợ từ trên người hắn điên cuồng phát ra, ép về hướng Tiêu Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.