Vô Thượng Sát Thần

Chương 828: Xảy Ra Chuyện Ngoài Ý Muốn



- Vân Khê!

Ngô Minh nghiến răng nghiến lợi gào lên một tiếng, sát khí nặng nề nhìn chằm chằm thanh niên gầy gò áo bào trắng, trừ Vân Khê ra còn có thể là ai?

Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra sự vui vẻ, trong lòng cũng hơi hơi kinh ngạc trước thực lực của Vân Khê, một kiếm phá nát Ý Chí Chiến Đế hậu kỳ, thực lực như vậy, cũng tương đương với Lôi Hạo.

- Ngươi rốt cuộc đã khôi phục tu vi? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đối đầu với Ngô gia chúng ta?

Ngô Minh mặt âm trầm quát.

- Ngươi muốn giết công tử, phải bước qua xác ta trước.

Vân Khê thản nhiên nói, trong mắt lóe lên tia sáng, quanh thân kiếm khí lượn lờ, sắc mặt vô cùng kiên nghị.

Nếu như Vân Khê còn chưa được thấy thực lực chân chính của Tiêu Phàm, hắn có lẽ sẽ không xuất thủ, bởi vì trong lòng hắn vẫn hoài nghi Tiêu Phàm muốn lợi dụng hắn.

Cho dù là trình độ luyện dược cùng tài nghệ y thuật của Tiêu Phàm, Vân Khê cũng có chút hoài nghi, bởi vì Vân Phán Nhi là nhược điểm duy nhất của hắn, Tiêu Phàm rất có thể cố ý tạo ra những điều này để khiến hắn quy thuận.

Nhưng sau khi được thấy thực lực của Tiêu Phàm, Vân Khê biết rõ, Tiêu Phàm thật sự chẳng muốn lấy thứ gì từ chỗ hắn.

Nhất là sau khi Tiêu Phàm đưa cho hắn Bát Phẩm Thối Hồn Đan, trong lòng Vân Khê vẫn luôn tự trách, đến Bát Phẩm Đan Dược cũng đưa cho mình, cho dù cố ý muốn lôi kéo mình thì đã sao chứ?

Hắn vẫn luôn tìm cơ hội báo đáp Tiêu Phàm, bây giờ gặp phải cái phiền toái Ngô gia này, bản thân đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không phải là cơ hội tốt để báo đáp Tiêu Phàm à, Vân Khê tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ lỡ.

Hơn nữa, hắn cũng rất muốn thử xem sau khi thức tỉnh Cửu Phẩm Chiến Hồn Tiệt Hồn Kiếm, thực lực của bản thân sẽ như thế nào.

- Công tử?

Nghe được hai chữ này, Ngô Minh đầu tiên là sững sờ, sau đó cười gằn:

- Vân Khê a Vân Khê, ngươi thật đúng là đồ ngu, Thánh Thành nhiều gia tộc mời ngươi gia nhập như vậy, cho ngươi làm Khách Khanh Trưởng Lão ngươi lại không đồng ý, bây giờ lại kêu một cái kẻ ngoại lai là công tử?

- Ngô Minh ngươi mặc dù là Ngô gia đại thiếu gia, nhưng trong mắt của ta, đến xách giày cho công tử cũng không xứng.

Trong mắt Vân Khê đều là vẻ khinh thường.

Bản thân đã từng là thiên tài Chiến Hồn Điện, Vân Khê rất hiểu tính tình của đám đệ tử gia tộc này, nếu có thế gia bối cảnh, Vân Khê hắn tự phụ cũng sẽ không ít hơn Thánh Thành Bát Tuấn.

- Ngươi tự tìm cái chết!

Ngô Minh gầm thét:

- Ngươi chết thì không sao, chẳng lẽ ngươi không sợ muội muội của ngươi chết? Yên tâm, trước khi muội muội của ngươi chết, ta chăm sóc nàng thật tốt, sau đó tìm bảy tám tráng hán...

- Chết đi!

Ngô Minh vừa dứt lời, Vân Khê đột nhiên biến mất, hóa thành một vệt sáng thẳng hướng Ngô Minh, nếu như nói Vân Khê vẫn còn điểm yếu, vậy cũng chỉ có Vân Phán Nhi.

Có thể nói, Vân Phán Nhi là vảy ngược của Vân Khê, ai chạm vào vảy ngược đó thì đều phải chết!

Thấy Vân Khê đánh tới, Ngô Minh không những không giận mà còn cười, cũng không có ý động thủ, ngược lại khí định thần nhàn nhìn đạo kia lưu quang kia.

- Hừ!

Lúc Vân Khê sắp tới gần Ngô Minh, một tiếng hừ lạnh vang lên, giọng nói không lớn, lại vô cùng oai phong, uy chấn tứ phương.

Chỉ thấy Ngô Thánh Tri vẫn luôn đứng yên lặng đột nhiên duỗi một bàn tay ra, đánh về phía Vân Khê, chỉ một thoáng, Hồn Lực chưởng cương lớn khoảng một trượng từ trên trời giáng xuống, hướng về phía Vân Khê, không khí bỗng nhiên chấn động, rất nhiều tu sĩ kinh ngạc nhìn.

- Chiến Đế đỉnh phong!

Bọn Tiêu Phàm thấy thế, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, đồng thời sắc mặt hoàn toàn thay đổi, Tiêu Phàm hét lớn:

- Vân Khê, mau lui lại!

Chiến Đế đỉnh phong, Hồn Lực cùng khí thế phát ra kia, đến Tiêu Phàm cũng có chút hãi hùng khiếp vía, ba tiểu cảnh giới, sự chênh lệch này không phải lớn bình thường, đây chính là sự khác biệt giữa trời và đất.

Vân Khê phản ứng cực nhanh, căn bản không cần Tiêu Phàm nhắc nhở, hắn cũng dùng bộ pháp quỷ dị rời khỏi phạm vi của Hồn Lực chưởng cương, nhưng hắn lại không hề có ý lui lại.

Dù cách nhau hơn trăm trượng, Tiêu Phàm cũng có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người Vân Khê, hai mắt hắn đỏ ngầu như máu.

Ngô Minh dám châm chọc muội muội của hắn, Vân Khê liền dám liều mạng với hắn, quản ngươi Ngô Thánh Tri là tu vi gì, dù là Chiến Đế đỉnh phong thì thế nào chứ?

Hiện tại, hắn chỉ muốn Ngô Minh chết!

Cảm nhận được sát khí trên người Vân Khê, sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống:

- Lão Nhị, Tiểu Ngũ, trước hết giết bọn chúng!

- Được!

Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất gật đầu, Bàn Tử không chút do dự bắn ra, mà Liệt Nhật Cung trong tay Quan Tiểu Thất lần nữa được kéo lên.

- Gào!

Một tiếng rống giận dữ vang lên, chỉ thấy chỗ Tiêu Phàm đứng kim quang hừng hực, một cỗ uy áp của Thú Đế lan tràn.

Một cỗ hỏa diễm khí tức hừng hực đập vào mặt, ngay sau đó, lại có một cỗ Hàn Băng Chi Khí đáng sợ phóng lên tận trời, trong không khí phát ra từng tiếng nổ đùng đùng.

Toàn bộ chiến đấu trong không trung nháy mắt dừng lại, cho dù là Vân Khê, cũng bị động tĩnh ở chỗ kia hấp dẫn, bỗng nhiên lui về phía sau.

Cùng lúc đó, một đám mây hình nấm từ phía dưới bay lên, chia đám người Tiêu Phàm cùng đám người Ngô gia ra, hai phe lùi về phía sau mấy chục trượng, đứng từ xa nhìn lại.

Cuối cùng, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía tiểu viện ở phía dưới.

- Đây hình như là Hồn Lực ba động do Hồn Thú đột phá Bát Giai tạo thành, Thánh Thành Bát Giai Hồn Thú mặc dù có không ít, nhưng là hầu như đều ở trong Thượng Trọng Thiên mà.

- Ngươi đang nói nhảm à, Hồn Thú này không phải vừa mới đột phá à, trước đó chỉ là Thất Giai đỉnh phong mà thôi, nhưng mà lần này có vẻ như là Tiêu Phàm.

- Tiêu Phàm có hai con sủng vật, một con sư tử, một con hắc ưng, chẳng lẽ là bọn chúng đột phá? Nhưng hình thể của bọn chúng cũng quá nhỏ đi.

- Chẳng lẽ bọn chúng là Hồn Thú Bát Giai Huyết Mạch? Trừ Hồn Thú Cửu Giai Huyết Mạch, có một số ít Hồn Thú Bát Giai Huyết Mạch cũng có thể biến thân.

Trong đám người có người đột nhiên hô lên, đồng loạt nhìn xuống phía dưới, bọn hắn rất muốn biết rốt cuộc phía dưới là Bát Giai Hồn Thú gì.

- Kíu ~

Cũng đúng lúc này, một tiếng kêu nhỏ vang vọng trời cao, chỉ thấy bên trong một căn phòng khác, một loại khí tức âm u tràn ra, đám người chỉ cảm thấy toàn thân run lên một cái.

Khí tức kia thật sự quá băng lãnh, cho dù là tu sĩ Chiến Đế cảnh sơ kỳ cũng không chịu được, hơn nữa, đây rõ ràng cũng chỉ là dấu hiệu vừa mới đột phá Bát Giai.

Một khi đột phá xong Bát Giai, nó phải cường đại đến mức nào chứ?

- Nhất định là hai con Hồn Thú kia của Tiêu Phàm, hơn nữa bọn chúng đều đột phá!

Có người cả kinh kêu lên, một con Hồn Thú đột phá Bát Giai chỉ là ngẫu nhiên, nhưng mà hai con Hồn Thú đồng thời đột phá, điều này thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Bát Giai Hồn Thú, chính là tương đương với tu sĩ cường giả Chiến Đế của nhân loại, thực lực của Hồn Thú cùng giai còn mạnh hơn tu sĩ nhân loại, tương đương với thiên tài cùng giai của Nhân Loại.

Nếu như hai con Hồn Thú đột phá thành công, Tiêu Phàm há không phải có thêm hai Chiến Đế cảnh giúp đỡ sao?

- Tiểu Kim cùng Tiểu Minh rốt cục đột phá Bát Giai, Tam Ca, nhất định là Thối Hồn Đan của huynh phát huy tác dụng.

Quan Tiểu Thất cười ha ha nói, bọn họ đều là vì nhờ có Thối Hồn Đan của Tiêu Phàm mới có thể đột phá Chiến Đế cảnh, bây giờ rốt cục đến phiên Tiểu Kim cùng Tiểu Minh.

Tiêu Phàm cười gật gật đầu, đột nhiên hắn biến sắc, cả kinh kêu lên:

- Tiểu Kim cùng Tiểu Minh đột phá, sẽ biến về Bản Thể!

Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất nghe vậy, nét cười trên mặt nháy mắt cứng đờ, bị sự lo lắng nồng đậm thay thế.

Tiểu Kim cùng Tiểu Minh đều là Hồn Thú Cửu Giai Huyết Mạch, một khi đột phá lộ ra Bản Thể, Bát Đại Thế Gia sẽ bỏ qua cho bọn chúng sao?

MinhLâm - Lục Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.