Vô Thượng Sát Thần

Chương 893: Bức Người Thì Làm Sao



Oanh long long! Tiếng nổ vang đáng sợ truyền ra, Cửu U Ma Hổ một trảo hung hăng chụp vào Lăng Thừa Đạo, Lăng Thừa Đạo dùng hết toàn lực oanh ra một quyền.

Hổ trảo cùng nắm đấm kịch liệt đâm vào cùng một chỗ, một cỗ hỏa diễm chi khí đáng sợ tràn ngập tứ phương, hư không bị chấn động đến rung động ầm ầm.

Sau đó bên trong ánh mắt kinh ngạc tất cả mọi người, Lăng Thừa Đạo lấy tốc độ đáng sợ bay ngược ra, trực tiếp xuyên thủng một tòa kiến trúc của Lăng Vân Thương Hội, sau đó bay ngược ra mấy dặm mới dừng lại.

- Hítttt!

Thanh âm hít một hơi lãnh khí vang lên, dạng uy thế này quá đáng sợ rồi.

- Chiến Thánh, đây chính là lực lượng Chiến Thánh sao?

Rất nhiều người trợn mắt hốc mồm nhìn Cửu U Ma Hổ, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh lại.

- Cửu Giai Hồn Thú thật đúng là đáng sợ, nếu như Tiểu Kim trưởng thành cũng không thể nào yếu hơn nó.

Tiêu Phàm đứng ở đỉnh đầu Hồn Điêu Thú Cửu U Ma Hổ, cũng bị khí thế Cửu U Ma Hổ làm cho chấn kinh.

Hắn nhớ sau khi Chiến Hồn Mạc Thiên Nhai biến dị, hình như cũng là đầu Cửu U Ma Hổ này, tương lai Mạc Thiên Nhai có lẽ sẽ đạt tới cảnh giới này.

Nhìn thấy Lăng Thừa Đạo bị một trảo dánh bay, Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi, trước đó hắn một mực lo lắng Hồn Điêu Thú này không phải đối thủ của Lăng Thừa Đạo, bởi vì ngay từ đầu hắn tưởng đây chỉ là Bát Giai Hồn Điêu Thú.

Thẳng đến lúc quan sát ở khoảng cách gần, hắn mới phát hiện Hồn Điêu này Thú không đơn giản, cũng không phải là Bát Giai, mà là Cửu Giai.

Bất quá, đối với việc kích hoạt Cửu Giai Hồn Điêu Thú, Tiêu Phàm vẫn không có nắm chắc chút nào.

Dù sao hắn bây giờ chỉ là Hồn Điêu Sư cấp Tông Sư, ngay cả Bát Giai Hồn Điêu Thú còn chưa thể điêu khắc ra được, lại càng khỏi nói đến Cửu Giai.

Cũng may điêu khắc và kích hoạt lại là hai chuyện khác nhau, Tiêu Phàm cách Hồn Điêu Sư cấp Truyền Kỳ chỉ còn một bước, thuật vẽ rồng điểm mắt tự nhiên đạt tới cảnh giới đỉnh phong, cố gắng một phen, hắn rốt cục kích hoạt thành công đầu Hồn Điêu Thú này, chỉ là hao phí một chút thời gian mà thôi.

Nhưng Tiêu Phàm lo lắng Cửu Giai Hồn Điêu Thú vẫn không phải đối thủ của Chiến Thánh, dù sao Hồn Điêu Thú không nhất định có thể thi triển được Thiên Địa Chi Lực, nhưng hiện tại xem ra Tiêu Phàm lo lắng là dư thừa rồi.

Hồn Điêu Thú thần bí vượt qua hắn tưởng tượng, có thể một trảo chấn bay Lăng Thừa Đạo, đầu Hồn Điêu Thú Cửu U Ma Hổ này so với Lăng Thừa Đạo còn muốn mạnh hơn rất nhiều.

Nguyên bản hắn chỉ muốn mượn nhờ Hồn Điêu Thú này đột phá đến Hồn Điêu Sư cấp Truyền Kỳ, cho nên mới muốn mượn từ Tô Mạch Hàn dùng mấy ngày, hoàn toàn không nghĩ tới bây giờ lại có chỗ dùng đến.

- Đáng tiếc, Cửu Giai Hồn Điêu Thú quá tiêu hao Hồn Thạch, ròng rã 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, tốc độ cứ như vậy tiếp tục, đoán chừng cũng chỉ có thể kiên trì thời gian một nén nhang.

Tiêu Phàm âm thầm thổn thức.

Hắn cũng không vì nắm giữ một đầu Cửu Giai Hồn Điêu Thú mà đắc chí, đầu óc hắn thập phần thanh tỉnh, Cực Phẩm Hồn Thạch trên người hắn không thể kiên trì trong thời gian dài.

May mắn là hắn không có đem Cực Phẩm Hồn Thạch trên người ra để mua Hồn Điêu Thú, bằng không nói, hiện tại nhất định gặp phải phiền phức lớn.

Bất quá nói nói đi cũng nói lại, nếu như hắn cầm Cực Phẩm Hồn Thạch mua Hồn Điêu Thú, cũng sẽ không bại lộ tồn tại Bát Phẩm Thối Hồn Đan, tự nhiên, Lăng Quân cũng sẽ không tìm tới đến, đồng dạng cũng sẽ không phát sinh sự tình hiện tại.

Không thể không nói, vạn sự vạn vật đều có Nhân Quả.

- Lăng Thiên, ngươi không phải muốn ta chết sao? Hiện tại, cút ra đây nhận lấy cái chết!

Tiêu Phàm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lăng Thiên, con ngươi vô cùng băng lãnh.

- Tiêu Phàm, nếu ngươi giết ta, Lăng Phong cũng chết không yên lành!

Lăng Thiên gầm thét, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, quay người liền hướng lấy nơi xa kích xạ đi, tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng làm sao có thể nhanh Cửu Giai Hồn Thú đây?

Chỉ thấy Cửu U Ma Hổ lần nữa nhô móng vuốt, tựa như tia chớp vung ra, xông thẳng đến Lăng Thiên.

Sắc mặt Lăng Thiên trong nháy mắt trắng bệch, dọa đến tim mật phát lạnh, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Đám người thấy thế, trong lòng cực kỳ không được bình tĩnh, tên Tiêu Phàm này sẽ không thực sự giết luôn Lăng Thiên chứ?

- Dừng tay!

Cũng đúng lúc này, thanh âm phẫn nộ của Lăng Thừa Đạo từ đằng xa truyền đến, đáng tiếc, hắn vẫn chậm một bước, móng vuốt của Cửu U Ma Hổ trực tiếp rơi vào trên người Lăng Thiên, oanh một tiếng nổ vang, Lăng Thiên trực tiếp bị đánh vào bên trong mặt đất, tóe lên vô số bụi bặm.

- Thiên Nhi!

Lăng Thừa Đạo ngửa mặt lên trời gào thét, ánh mắt cừu hận gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, trong lòng hắn thập phần hối hận, vừa rồi nên trực tiếp làm thịt Tiêu Phàm.

- Không nên kêu gào làm gì, hắn còn chưa chết đâu!

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, chỉ thấy móng vuốt Cửu U Ma Hổ từ mặt đất nâng lên, một bộ thân ảnh máu thịt be bét rơi vào tầm mắt của tất cả mọi người.

Lăng Thiên tuy không chết, nhưng đã ngáp ngáp hấp hối rồi, bị Cửu Giai Hồn Thú tát trúng, không có chết ngay tại chỗ là bởi vì Tiêu Phàm không muốn giết hắn mà thôi.

Lăng Thiên toàn thân xương vỡ vụn không ít, cho dù Cửu Phẩm Luyện Dược Sư muốn chữa cho hắn, đoán chừng đều phải tốn một chút thời gian và cái giá thật lớn, bất quá, con ngươi Lăng Thiên vẫn thập phần thanh minh.

Móng vuốt Cửu U Ma Hổ nhẹ nhàng vung lên, Lăng Thiên lập tức bị ném lên theo, Tiêu Phàm đưa tay một chiêu, trực tiếp đem Lăng Thiên kéo tới, giẫm ở dưới chân.

- Lăng Thừa Đạo, ngươi hiện tại có phải hối hận không có lập tức giết ta rồi hay không?

Tiêu Phàm cười lạnh nhìn Lăng Thừa Đạo:

- Đáng tiếc, ngươi rốt cuộc không có cơ hội.

- Cha, Tiêu Phàm là huynh đệ Lăng Phong.

Lăng Thiên gần như dùng hết toàn lực, cuồng loạn gào thét ra, gào xong liền tê liệt nằm trên mặt đất, không thể động đậy nữa.

Huynh đệ Lăng Phong? Lăng Thừa Đạo nghe vậy, híp đôi mắt một cái, đáy mắt chỗ sâu lóe qua một tia lăng lệ.

- Tiêu Phàm, thả Lăng Thiên ra, Bản Thánh có thể coi như cái gì cũng đều không phát sinh, bằng không...

Lăng Thừa Đạo ngữ khí âm trầm vô cùng.

- Lăng Thừa Đạo, ngươi đúng là ngu xuẩn, bây giờ còn dám uy hiếp ta? Ngươi không biết, Lăng Băng Điệp chính là như vậy mà chết sao? Ta biết rõ con cái ngươi nhiều, chết một tên Lăng Thiên cũng không tính là gì!

Tiêu Phàm gầm thét một tiếng, một cước giẫm ở bên trên lồng ngực Lăng Thiên, làm hắn đau đến kêu rên không thôi.

Lăng Thừa Đạo nghe vậy, nắm đấm nắm vang lên kèn kẹt, trán nổi gân xanh lên, thiếu chút nữa thì muốn nổ tung, cũng khó trách hắn tức giận như thế, hắn là gia chủ Lăng gia trong Bát Đại Thế Gia, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều không ai dám mắng qua hắn.

Mà bây giờ lại bị một tên tiểu bối Chiến Đế cảnh nhục mạ, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy, việc này khiến hắn làm sao không giận?

- Ngươi muốn như thế nào mới có thể thả hắn?

Lăng Thừa Đạo không thể không nhịn cục tức này xuống, không nói Cửu U Ma Hổ hắn đánh không lại, hiện tại Lăng Thiên còn ở trong tay Tiêu Phàm, hắn nếu còn dám động thủ, trừ phi hắn không muốn Lăng Thiên sống.

- Thả hắn cũng có thể.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, con ngươi vô cùng băng lãnh, nói:

- Nếu như ngươi không muốn con trai của ngươi chết, vậy làm giống như Lôi gia đi, công bố toàn thành, cường giả Chiến Thánh Lăng gia ngươi nếu như xuất thủ đối phó ta, Lăng Thừa Đạo ngươi và Lăng Thiên đều chết không yên lành, thiên lôi đánh xuống!

- Ngươi!

Lăng Thừa Đạo một bước tiến lên, thiếu chút nữa thì không nhịn được xông lên.

- A!

Cũng đúng lúc này, Lăng Thiên kêu thê lương thảm thiết, xương cốt trong cơ thể lại hãy thêm mấy cái, hiển nhiên, Tiêu Phàm đã sớm đoán được Lăng Thừa Đạo sẽ có động tác.

- Tiêu Phàm, ngươi dám bức ta? Ngươi muốn chết!

Lăng Thừa Đạo nhe răng trợn mắt, áo bào cổ động, hắn đã đến biên giới bộc phát.

- Bức ngươi? Bức ngươi thì làm sao.

Ánh mắt Tiêu Phàm lộ ra vẻ hung ác, không bức được ngươi, ta qua một lúc sẽ chết, bức ngươi có lẽ còn có cơ hội sống sót, tại sao không liều mạng một lần đây?

Bức ngươi thì là sao!

Lời nói Tiêu Phàm vang vọng thật lâu trên không trung, đám người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Tiêu Phàm thật đúng là lớn mật, lại dám đương trường uy hiếp gia chủ Lăng gia sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.