Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim đột nhiên dừng lại đề phòng nhìn chằm chằm thông đạo phía sau, thỉnh thoảng quan sát bốn phía.
Vị trí của bọn hắn là không gian rộng mười mấy mét, bốn phía bị vách đá bao quanh, đây là một không gian hoàn toàn bị phong bế, ngay cả không khí đều không có lưu thông.
Tiêu Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, đi một canh giờ thì thân thể của hắn cũng đã hồi phục mấy phần, hắn xuất Hồn Lực ra dò xét khắp nơi, ngay cả một góc cũng không tha.
- Có nước.
Tiêu Phàm mấp máy chiếc môi khô cứng chỉ về một vách tường.
- Chúng ta đã đi xuống một canh giờ, hiện tại ở sâu trong lòng đất thì có nước cũng là chuyện bình thường.
Tiểu Ma Nữ lơ đễnh nói, thần sắc lo lắng vô cùng.
Nếu Tôn Tử đuổi kịp đến thì nhất định là cửu tử nhất sinh.
- Các ngươi nhìn xem.
Tiêu Phàm tiếp tục nói.
- Bên trên vách đá không có nước mà bên dưới lại có.
Bàn Tử thấy có điều không đúng.
- Bàn Tử, ngươi dùng hết toàn lực đánh lên một phát xem.
Tiêu Phàm híp hai mắt, trong lòng hắn có phán đoán nhưng vẫn chưa chắc chắn.
Bàn Tử gật đầu triệu hồi Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu, dùng hết toàn lực đánh lên trên vách.
Oanh!
Cự thạch lăn xuống, vách tường đổ sụp làm bụi bay mịt mù, đột nhiên từ trong vách đá truyền ra một tia sáng chói mắt rọi thẳng vào bọn họ.
- Có ánh sáng.
Tiểu Ma Nữ kêu lên sợ hãi, Lăng Phong và Bàn Tử cũng kích động không thôi, chỉ có Tiêu Phàm vẫn bình tĩnh thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên.
Bàn Tử thấy thế thì không dừng lại, sau khi tẩn thêm hai quyền thì vách hang hoàn toàn sụp đổ, một mảnh tia sáng ôn hòa soi tới, sau đó một cỗ không khí ấm áp.
Phía trước chính là một cái thác nước trắng xóa đổ ầm ầm làm tóe lên vô số bọt nước, xem ra nước là từ những bọt nước này thấm vào.
Phía sau thác nước chính là một sơn cốc xanh biết bừng bừng sức sống, sinh cơ dày đặc, sương mù vờn quanh giống như nhân gian tiên cảnh.
Từ xa nhìn vào trung tâm sơn cốc thì thấy một hồ nước nhỏ màu xanh biết phát ra ánh sáng lấp lóe, tại trung tâm của hồ nước có một cái đảo nhỏ, trên đảo lại có một cái tiểu viện.
Bốn phía tiểu viện là một cánh đồng hoa, hoa tươi tranh sắc đẹp không tả hết.
- Đây là?
Bàn Tử và Tiểu Ma Nữ ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nơi xa.
Ngay cả Tiêu Phàm và Lăng Phong cũng không bình tĩnh, nói cho cùng thì mấy ngươi bọn họ chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, cho dù là cường giả Chiến Vương thấy được cảnh đẹp này cũng phải thất thần.
- Đây là chỗ chôn thây của các ngươi.
Cùng lúc, phía sau truyền đến một tiếng kêu, đám người Tôn Tuyệt đã đuổi đến.
Thấy thế đám người Tiêu Phàm hơi giật mình một cái liền nhấc chân chạy, bọn họ chạy thẳng vào sơn cốc kia mặc kệ bên dưới là vực cao vạn trượng như thế nào.
Ở đây thì chỉ có thể bị đám Tôn Tuyệt giết chết, chỉ cần vào được thung lũng kia thì đừng nói là truy sát mà Tôn Tuyệt muốn tìm bọn hắn cũng sẽ vô cùng khó khăn.
- Tôn gia ta đều thử mọi cách đều không thể tiến vào, chỉ bằng mấy tên Chiến Tôn cảnh các ngươi?
Tôn Tuyệt coi thường cười mỉa mai.
Bốn người một thú nhảy lên lui về phía sau, không, phải nói chỉ có ba người một thú bay ngược về sau.
- Lão Đại, Lão Tam...
Bàn Tử bên dưới sơn cốc truyền lên tiếng kêu sợ hãi, người biến mất kia chính là Bàn Tử, chỉ có mình hắn có thể vượt qua được thác nước.
- Làm sao có thể?
Nụ cười Tôn Tuyệt trong nháy mắt cứng đờ, hắn không tin vào mắt mình chăm chăm nhìn về phía trước.
Đám Tôn Tuyệt đã phát hiện nơi đây từ trước, cho dù cường giả Chiến Vương đều không thể tiến vào, tất cả đều bị thác nước bắn ngược về nhưng Bàn Tử lại có thể vượt qua được.
- Hồn Giới Cấm Chế!
Sắc mặt Lăng Phong có chút khó coi đề phòng nhìn Tôn Tuyệt.
Tiêu Phàm cau mày một cái, vốn đã tìm thấy một đường sinh cơ nhưng làm sao biết vẫn chưa thể thoát được.
Hồn Giới Cấm Chế chính là một loại cấm chế do cường giả lưu lại, thông thường sau khi chết, Chiến Hồn của họ sẽ hóa thành cấm chế bảo hộ nơi này.
Nói cách khác, bên trong Hồn Giới Cấm Chế chính là truyền thừa cả một đời của cường giả đó.
Nhưng nếu muốn tiến vào thì phải đáp ứng được những điều kiện mà cường giả lúc trước đặt ra, nếu không muốn tiến vào cũng chỉ còn cách dùng man lực đánh vỡ.
Mà những người có đủ thực lực phá vỡ cấm chế cũng khinh thường làm việc này, hiện tại phá hư mộ địa người khác, cắt đứt truyền thừa của người ta thì há không phải lúc mình chết lại có người phá hư mộ địa của mình, chiếm lấy truyền thừa của bản thân?
- Không giết các ngươi thì không thể thỏa mối giận trong lòng của bản công tử.
Tôn Tuyệt bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bọn Tiêu Phàm, cũng khó trách hắn tức giận như thế, Tôn gia phát hiện mộ địa này mấy tháng qua đều không thu hoạch được gì, mất nhiều hơn được.
Tôn Tuyệt luôn ảo tưởng mình có thể tiến vào trong mộ địa này, đạt được truyền thừa của cường giả, nhưng hiện tại Bàn Tử lại vào được khiến ảo tưởng của hắn tan thành bọt biển, hắn làm sao mà không tức giận.
- Giết!
Tôn Tuyệt ra lệnh một tiếng, tam đại Chiến Tôn đỉnh phong lập tức tiến lên, hai người bị Tiêu Phàm giết chết chính là huynh đệ của bọn hắn, lúc này không báo thù thì còn đợi đến bao giờ.
- Giết!
Tiêu Phàm mặt lộ vẻ dữ tợn, đến nước này thì đành phải liều mạng một phen, không phải ngươi chết chính là ta vong.
Hắn xoay người ngồi ở trên lưng Tiểu Kim, toàn thân kim sắc hỏa diễm hừng hực, U Linh Chiến Hồn lơ lửng trên đỉnh đầu, nhưng U Linh Chiến Hồn lúc sáng lúc tối, so với lúc trước đã suy yếu hơn rất nhiều.
- Dựa vào nơi hiểm yếu chống đỡ.
Tôn Tuyệt cười lạnh, Lôi Văn Hổ xuất hiện lần nữa, Lôi Bạo cuồng mãnh gào thét bốn phía, Bá Đạo Thiên Quyền đánh thẳng vào Tiêu Phàm.
Nhất kích tất sát, khí thế không thể ngăn cản.
- Toái Hồn Chưởng.
Ánh mắt Tiêu Phàm lộ ra một tia tàn nhẫn, một cái hắc sắc chưởng cương đánh thẳng vào Lôi Văn Báo.
- Tự tìm cái chết.
Tôn Tuyệt không ngờ Tiêu Phàm dám xuất thủ với Chiến Hồn của mình, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Lục Phẩm Chiến Hồn: Lôi Văn Hổ còn mạnh hơn so với mình, chỉ bằng một tên Chiến Tôn cảnh sơ kỳ Tiêu Phàm cũng dám đối kháng, đây không phải là muốn chết sao?
Nhưng Tôn Tuyệt làm sao sẽ bỏ qua một cơ hội tốt như thế, lực đạo Bá Đạo Thiên Quyền càng tăng thêm mấy phần.
- Chết đi.
Tôn Tuyệt cười gằn lắc mình một cái, nắm đấm hung hăng nện lên lồng ngực Tiêu Phàm, Tiêu Phàm lập tức hộc máu.
Kình đạo mãnh liệt trực tiếp đem thân thể Tiêu Phàm và Tiểu Kim đánh bay như như đạn pháo về phía thác nước.
- Trở về.
Tôn Tuyệt cười lạnh nhìn chằm chằm thân thể Tiêu Phàm, hắn đoán lúc thân thể hai người va vào thác nước sẽ bị lực phản chấn đánh trở lại.
Nhưng nụ cười của hắn trong nháy mắt đông lại, thân thể Tiêu Phàm và Tiểu Kim căn bản không có bắn ngược lại mà trực tiếp xuyên qua thác nước rơi vào bên trong sơn cốc.
- Làm sao có thể?
Tôn Tuyệt trợn tròn mắt, ba tên Chiến Tôn đỉnh phong cũng kinh ngạc đến ngây người, người của Tôn gia một tên cũng không qua được tại sao hôm nay một lúc liền đi vào hai tên?
- Phốc.
Một tiếng vang nhỏ, chưởng cương bị Tôn Tuyệt xem nhẹ kia đột nhiên đánh vào Lôi Văn Hổ, Lôi Văn Hổ kém chút nổ tung, Hồn Lực cuồng cuộn trong nháy mắt bị đánh tan phần lớn, thân thể uể oải không thôi.
- Khốn kiếp!
Tôn Tuyệt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thân thể quỳ một chân trên đất, Chiến Hồn thụ thương làm hắn cũng bị liên lụy.
Hắn nào biết Toái Hồn Chưởng của Tiêu Phàm chính là chuyên môn dùng để đối phó với Chiến Hồn, cho dù một chưởng lúc này không thể đánh tan Chiến Hồn của hắn thì vẫn có thể đánh cho hắn trọng thương.
- Qua rồi?
Lăng Phong và Tiểu Ma Nữ lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Lão Đại, Tiểu Ma Nữ, phóng thích Chiến Hồn có thể thông qua Hồn Giới Cấm Chế.
Mà đúng lúc này, thanh âm Tiêu Phàm từ phía dưới sơn cốc truyền đến, ngay sau đó truyền đến một tiếng "ùm" rơi xuống nước.
- Không được đi!
Tôn Tuyệt gầm thét, hắn vừa mới đứng dậy lại phun ra một ngụm máu tươi, bởi vì đứng không vững nên trực tiếp ngã gục xuống.