Vô Thượng Sát Thần

Chương 939: U Minh Thần Hoa



Nghe được thanh âm Tử Tinh Lôi Thú, Bàn Tử quay đầu, lại nhìn thấy Bạch Sắc Cung Điện như ẩn như hiện, tựa như tùy thời có thể biến mất, Bàn Tử loé sáng xuất hiện ở trên lưng Tử Tinh Lôi Thú, hét lớn:

- Nhanh, xông vào!

Tử Tinh Lôi Thú rống to, thập phần khó chịu Bàn Tử giẫm ở trên lưng nó, bất quá vì Lôi Điện Chi Lực, nó cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Nhìn qua Bạch Sắc Lôi Điện xen lẫn đại điện, Tử Tinh Lôi Thú trong mắt đều là sợ hãi, rất hiển nhiên, nó cũng thử xông vào nhưng không có một lần thành công, ngược lại làm nó thụ thương thảm trọng.

- Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh xông lên, tốc độ ngươi nhanh hơn ta.

Bàn Tử hét lớn, hắn cũng xác thực không phải đem Tử Tinh Lôi Thú làm thú cưỡi, chỉ là sốt ruột, liền xuất hiện ở trên lưng nó.

Tử Tinh Lôi Thú quay đầu nhìn Bàn Tử một cái, nhìn thấy Bàn Tử trên người lấp lóe Lôi Điện, thiên lôi chi lực trên người Bàn Tử rất rõ ràng cùng Bạch Sắc Cung Điện Lôi Điện Chi Lực là đồng nguyên.

Nếu như Bàn Tử đều đi vào không được, vậy nó cả một đời đoán chừng cũng vô pháp đi vào.

Mà tiến chẳng nhiều Bạch Sắc Cung Điện cũng liền không thể được thiên lôi chi lực, thương thế Tử Tinh Lôi Thú không cách nào phục hồi như cũ, đời này đoán chừng cũng vô pháp đột phá Cửu Giai.

Nghĩ vậy, Tử Tinh Lôi Thú hai mắt đỏ lên, kiên trì phóng đi hướng về Bạch Sắc Cung Điện.

Bàn Tử thấy thế, trên mặt lóe qua một mặt hưng phấn, khi hắn lấy lại tinh thần, Tử Tinh Lôi Thú đã hóa thành một đạo thiểm điện xông vào bên trong Bạch Sắc Cung Điện.

Xa xa nhìn lại rõ ràng chỉ là một cái bóng mờ, nhưng mà Tử Tinh Lôi Thú cùng Bàn Tử đang đến gần Bạch Sắc Cung Điện, thân thể bọn hắn lại chậm rãi hư hóa, cuối cùng triệt để hóa thành một mảnh hư ảnh.

- Tiến vào rồi?

Bàn Tử kinh ngạc nhìn Bạch Sắc Cung Điện to lớn trước mắt, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh, khi hắn quay đầu nhìn về phía trở về, lại phát hiện Sát Lục Cổ Địa tất cả biến thành hư ảnh, hơn nữa càng ngày càng ảm đạm, bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất.

- Lão Tam, chờ Nhị Ca mạnh lên, lại cùng ngươi chinh chiến thiên hạ.

Trong mắt Bàn Tử lóe lên một vẻ kiên nghị, bỗng nhiên, Sát Lục Cổ Địa hoàn toàn biến mất, hắn lúc này mới quay đầu nhìn về phía Bạch Sắc Cung Điện.

...

- Tiêu đại ca, làm sao bây giờ, phía trước càng ngày càng đen.

Trong một mảnh không gian đen kịt truyền đến một thanh âm non nớt, thanh âm tại hư không không ngừng quanh quẩn, chính là thanh âm Sở Phiền.

- Tự mình chọn đường, dù quỳ cũng phải đi đến cùng.

Tiêu Phàm cắn răng nói.

Hắn và Sở Phiền đã không biết đã qua bao lâu, nhưng thời gian ít nhất đã một ngày, ngay từ đầu còn có thể ngự không phi hành, điều này cũng làm cho Tiêu Phàm nhìn thấy hi vọng rời đi nơi này.

Nhưng mà sau khi hắn phi hành một canh giờ, đột nhiên sinh ra một loại áp lực đáng sợ, hơn nữa không ngừng xâm nhập, loại áp lực kia càng lúc càng lớn.

Bất đắc dĩ, Tiêu Phàm đành phải leo lên phía trên vách đá, từng bước một leo lên.

Ngay từ đầu còn tràn đầy phấn khởi, thế nhưng liên tục mấy canh giờ, Tiêu Phàm có loại xúc động muốn chửi mẹ nó, hiện tại cho dù xuống dưới, đoán chừng cũng phải mất thời gian nửa ngày, hơn nữa còn chưa chắc có thể tìm được đường ra ngoài.

Thế nhưng nều tiếp tục leo lên, vạn nhất thật không có điểm cuối cùng? Vậy phải làm sao bây giờ?

Mấu chốt nhất là, Tiêu Phàm cảm giác Hồn Lực trong cơ thể tiêu hao càng ngày càng nghiêm trọng, cũng may Hồn Lực hắn phi thường nhiều, bằng không đã sớm hao tổn mà chết.

- Tiêu đại ca, lúc chúng ta rơi xuống rõ ràng không lâu như vậy mà, hiện tại chúng ta bò cả ngày, tại sao còn không ra ngoài?

Sở Phiền một mặt lo lắng nói.

Vấn đề này Tiêu Phàm cũng nghĩ thật lâu, thông đạo đen kịt nhất định chính là một cái động không đáy.

- Bất kể như thế nào, thông đạo này chính là thông lên hướng mặt đất, chỉ cần tiếp tục đi xuống, khẳng định có thể đi ra ngoài.

Tiêu Phàm cắn răng nói.

- Ngươi không cần an ủi ta, có Tiêu đại ca tại, ta liền không sợ.

Sở Phiền nói ra.

Tiêu Phàm một mặt im lặng, may mắn là, Sở Phiền ở vào trạng thái Hồn Hóa, cũng không có phụ tải quá lớn, bằng không đối với hắn tiêu hao càng lớn.

Ngược lại là Bàn Thạch Thánh Kiếm trong tay khiến hắn có chút do dự. Ném đi thì quá lãng phí, không ném đi thì lại lãng phí Hồn Lực, dù sao, Cửu Phẩm Hồn Binh không phải nặng bình thường.

- Tiêu đại ca, bảo kiếm này nếu không ta cầm cho ngươi, ta hiện tại là trạng thái Hồn Hóa, đồ vật ta chạm cũng có thể Hồn Hóa.

Sở Phiền đột nhiên nói ra.

- Ôi!

Một trận tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Tiêu Phàm trực tiếp cho hắn một cái bạo lật, thiếu chút nữa thì phát cuồng:

- Ngươi sao không nói sớm!

- Ta không phải cũng không nghĩ tới đó sao?

Sở Phiền bĩu môi.

Như thế lại đi hai ngày, Tiêu Phàm trong lòng yên lặng tính toán, Hồn Lực đã còn thừa không có mấy, vẫn dựa vào Ý Chí khổ cực chèo chống.

Trên đường, hai người gặp một trận cương phong đáng sợ, Tiêu Phàm kém chút bị cương phong quét trúng, loại trạng thái kia một khi quét trúng, Tiêu Phàm đoán chừng đều sẽ hóa thành tro bụi.

Cũng may Sở Phiền kịp thời để Tiêu Phàm Hồn Hóa, mang theo hắn xông qua phiến cương phong địa vực, không thể không nói, loại năng lực này của Sở Phiền vô cùng cường đại.

Tiêu Phàm cũng âm thầm may mắn, may mắn đem Sở Phiền theo, bằng không, hắn muốn rời đi nơi này, tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.

- Tiêu đại ca, ta giống như ngửi được khí tức Hồn Lực.

Sở Phiền đột nhiên hét lớn, thanh âm có chút hưng phấn.

- Ngươi không cần an ủi ta, ta còn có thể kiên trì một hồi.

Thanh âm Tiêu Phàm đều khàn khàn rất nhiều, lộ ra thập phầnvmỏi mệt.

- Thực không phải an ủi ngươi, ngay phía trước, ngươi đừng quên, ta là Hồn Tộc, đối với Hồn Lực mẫn cảm nhất.

Sở Phiền lo lắng, càng nói càng kích động.

- Thực?

Tiêu Phàm nhún nhún cái mũi, sau một khắc, hắn tựa như mũi tên rời dây cung xuyên ra ngoài, tựa như không phải đang bò vách núi cheo leo, đơn giản như giẫm trên đất bằng.

- Hồn Lực thật là nồng nặc!

Tiêu Phàm nhịn không được sợ hãi thán phục, hắn tu luyện lâu như vậy đến nay, chưa từng thấy Hồn Lực ba động nồng đậm như vậy.

- Tiêu đại ca, ta không có lừa gạt ngươi chứ.

Sở Phiền ha ha cười.

Tiêu Phàm không nói, hắn sợ bản thân một hơi không có kiên trì được, tất cả tốn công vô ích, dù sao giờ phút này hắn cơ hồ chỉ dựa vào Ý Chí mà kiên trì, đây chính là sự khác biệt giữa Chiến Đế và tu sĩ cấp thấp khác.

Sau nửa ngày, một đạo quang mang xuất hiện bên trong ánh mắt tối tăm mờ mịt của Tiêu Phàm, trên mặt Tiêu Phàm cũng rốt cục lộ ra nụ cười.

Có tia sáng, chỗ kia rất có thể có cửa ra.

- Ba ~

Một tiếng vang giòn, Tiêu Phàm tựa như xuyên qua một vệt sóng gợn, trong nháy mắt xuất hiện ở trong không gian một mảnh tối tăm mờ mịt, vị trí bọn hắn là một chỗ đất bằng, phía sau là vách núi sâu không thấy đáy.

Đột nhiên, từng đợt Hồn Lực bàng bạc như thủy triều mãnh liệt mà đến.

- Hồn Lực thật là nồng nặc, ta nhất định có thể tiến thêm một bước!

Sở Phiền cười ha ha, hắn tựa như một cái động không đáy, bắt đầu điên cuồng hấp thu.

Tiêu Phàm tự nhiên cũng không sai, nhiều Hồn Lực như vậy hắn cũng có thể tiến thêm một bước, đột phá Chiến Đế cảnh hậu kỳ.

Thời gian không đến nửa chén trà nhỏ, Hồn Lực Tiêu Phàm liền khôi phục hoàn toàn, hơn nữa căn bản không có xu thế dừng lại, hắn muốn thừa cơ đột phá Chiến Đế hậu kỳ.

- Tiểu tử, ngươi có ngửi được hương hoa hay không?

Tiêu Phàm nhún nhún cái mũi, đột nhiên hỏi.

- Hoa gì đều không liên quan đến ta, ha ha, nhiều Hồn Lực như vậy ta nhất định có thể đột phá Chiến Đế hậu kỳ, thậm chí Chiến Đế đỉnh phong.

Sở Phiền kích động không lời nào có thể diễn tả được.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không còn để ý tới Sở Phiền, nhún nhún cái mũi tại bốn phía tìm kiếm, sau mười cái hô hấp, con ngươi Tiêu Phàm bỗng nhiên rơi vào bên trong một mảnh đất trũng.

Nơi đó, mọc ra một đóa hoa tiên diễm yêu dị, đóa hoa đỏ đến phát tím biến thành màu đen, cánh hoa trong ngoài chia chín vòng, bài bố chặt chẽ, nhìn qua như mộng như huyễn.

Tiêu Phàm con ngươi hơi hơi rung động, trực tiếp kêu sợ hãi:

- U Minh Thần Hoa!

Lục Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.